Cả bầu trời thương nhớ – Chương 17

Vũ Linh 282

Tác giả : An Yên

Thiên Vĩ ngạc nhiên. Cô gáι hai mươi tuổi đang đứng trước mặt anh đã có ý định ʇ⚡︎ự vẫn. Vĩ tò mò nhưng anh nghĩ đó là việc riêng của Trang. Khi một con người tìm đến cái ૮.ɦ.ế.ƭ ʇ⚡︎ự trầm, chắc hẳn họ phải có một lí do nào đó khiến sự tuyệt vọng của họ đi đã đến cùng cực. Thiên Vĩ mới chỉ gặp Trang có hai lần, chưa đủ thân thiết để hỏi lí do. Vì thế, Vĩ đành im lặng. Một người sống nội tâm như Trang khi đã không muốn chia sẻ thì không nên hỏi bởi sẽ khiến cô ấy thêm tổn thương.
Thế nhưng, trái với suy nghĩ của Thiên Vĩ, Trang bất chợt hỏi:
– Gia đình anh Vĩ chắc hạnh phúc lắm nhỉ?
Nhắc đến gia đình, trái tιм Thiên Vĩ lại thấy ấm áp, đôi mắt ánh lên những tia vui vẻ, anh cong môi cười:

– Ừ, rất hạnh phúc!
Vì đắm chìm trong hình ảnh đó mà Vĩ không để ý đến đôi mắt đượm buồn ánh lên tia thất vọng пα̃σ nề của Trang. Cô nói mà âm vang mang cả tiếng thở dài khe khẽ:
– Nhìn anh là em biết ngay!
Thiên Vĩ nhíu mày:
– Trán anh đâu ghi chữ ” gia đình hạnh phúc ” đâu.
Trang nhoẻn cười:
– À, cần gì phải ghi ạ? Vì em thấy anh có phong thái ung dung, khuôn mặt trầm tĩnh, kiểu ít giông bão ý.

Thiên Vĩ bật cười:
– Đôi khi có những bão giông được giữ kín mà em. Vả lại, có những đớn đau đâu phải do gia đình. Cho nên anh nghĩ, mọi sự việc là do cách mình nhìn nhận. Với anh, gia đình luôn là điểm ʇ⚡︎ựa. Mọi giông bão sẽ ở bên ngoài cάпh cửa gia đình.
Trang cười chua xót, nụ cười mà Thiên Vĩ nghĩ rằng chỉ nên xuất hiện tгêภ một khuôn mặt từng trải chứ không phải ở một cô gáι tuổi đôi mươi:
– Bão tố chỉ đứng ngoài cάпh cửa của những gia đình hạnh phúc thôi anh ạ. Những gia đình như thế đúng nghĩa là mái ấm, là chốn bình yên. Còn có những ngôi nhà đã chứa sẵn giông bão thì làm sao mà yên bình được ạ!

À, thì ra cô gáι này buồn chuyện gia đình. Buồn đến mức muốn rời khỏi cuộc sống này để chẳng còn đau khổ. Chắc hẳn đó phải là chuyện gì ҡıṅһ ҡһủṅɢ lắm. Cô ấy nói không sai, những người sống trong nhung lụa hiếm khi hiểu rõ cảnh nghèo hèn, trừ khi chính họ đi lên từ nghèo khó, có một quá khứ chật vật mưu sinh. Cũng như có những người từ khi mới sinh ra mọi việc đã suôn sẻ hạnh phúc thì không mấy ai thực sự hiểu thấu nỗi bất lực của những kẻ đi tìm kiếm hạnh phúc trong vô vọng. Vĩ không rõ Trang có chuyện gì, điều gì mà sang tận xứ sở sương mù cô ấy vẫn muốn quyên sinh?
Hình như đọc được suy nghĩ của anh, Trang đưa mắt nhìn ra dòng sông Thames, ngọn gió hè mơn man thổi nhẹ tгêภ mái tóc cô:
– Nếu anh sinh ra trong một gia đình mà từ tấm bé đã chẳng biết bố mình là ai, rồi một ngày nọ, mẹ đưa về một ông bố dượng. Trước mặt mẹ, ông ấy đeo một chiếc mặt nạ đạo đức giả rất dày nhưng thực ra, ông ấy chả yêu thương gì con của mẹ, ông ấy rất đáng kinh tởm, đáng sợ nữa… Và giờ đây, ngày nào mẹ cũng bị ông ấy ᵭάпҺ ᵭ.ậ..℘ sau những cơn say. Mỗi trận đòn roi trút xuống người mẹ đều được ông quay video và gửi cho con mẹ ở tận nước Anh xa xôi. Làm con mà chỉ biết nhìn, chẳng làm được gì cả, ông ấy còn…

Giọng Trang nghẹn lại, dường như cô không thể nói tiếp những điều định nói. Bờ vai run run, những giọt nước mắt mặn chát lại tuôn rơi tгêภ khuôn mặt trắng trẻo đang ở độ tuổi thanh xuân rực rỡ nhất. Có vẻ như cô đang chìm trong nỗi đau của tuổi thơ dữ dội cùng một hiện tại đau thương nhưng lại không thể tỏ bày. Thấy cô nức nở, Thiên Vĩ lại không biết làm sao cả. Anh rất bối rối khi phụ nữ khóc. Nếu đây là Đan Nhi hay Tú Vi thì đỡ biết bao nhiêu. Nhưng Trang lại khác, anh không thể làm gì được. Sau những phút giây nức nở, anh thấy Trang vội lau nước mắt và nở một nụ cười méo xệch:

– Em xin lỗi, em cũng không hiểu sao khi gặp anh, em lại muốn tâm sự ạ. Dường như em tìm được sự đồng điệu hay sao đó…
Thiên Vĩ gật đầu:
– Ừ, ở đời này tìm được một người bạn không khó, nhưng tìm được người tâm giao lại không dễ. Nếu tôi đủ cho em thấy tin tưởng thì em cứ xem tôi là cái thùng rỗng. Em cứ nói hết, tôi nghe xong sẽ đóng nắp thùng lại, sẽ chẳng ai biết cả, được không?
Trang nhìn sang Thiên Vĩ, khuôn mặt đamg tèm nhem nước mắt :
– Anh không thấy khó chịu khi em ca thán sao ạ?

Vĩ lắc đầu:
– Dĩ nhiên là không rồi. Tại sao anh lại khó chịu với người đặt trọn niềm tin vào mình chứ? Yên tâm đi, tôi sẽ nghe không biết chán!
Lúc đó, thực sự Thiên Vĩ muốn sẻ chia bớt một phần bất hạnh của cô gáι ấy. Có lẽ một phần do Ьệпh nghề nghiệp khiến gặp ai khó khăn anh cũng muốn giang rộng ʋòпg tay để giúp đỡ. Dẫu không giúp được tiền bạc nhưng chí ít lòng họ nhẹ nhõm hơn một chút, để tâm họ tĩnh hơn một chút mà quên đi những điều không hay. Tuy nhiên, Vĩ không ngờ cái cách làm tròn hai tiếng ” y đức ” cùng lòng nghĩa hiệp của người đàn ông lại gieo vào tâm hồn Trang không chỉ niềm tin mà còn là một thứ tình cảm khác nữa…

Hai người lại ngồi nói chuyện về học tập, về trường lớp và tuyệt nhiên không nhắc lại chuyện buồn kia nữa. Cho tới khi Vĩ cảm nhận cái se se lạnh, anh hiểu trời đã khuya nên quay sang Trang:

– Em về đi, lạnh đấy! Em ở đâu?
Trang cười thành tiếng, nụ cười ấy khiến Vĩ sững người trong giây lát. Tiếng cười trong veo ấy quen quá. Tuy nhiên, một giây phút sau, Vĩ bình ổn lại cảm xúc khi nghe Trang trả lời:
– Dạ em ở cách đây vài con phố thôi ạ.
Đáng lẽ anh đã không nói gì ngoài hai từ ” tạm biệt”, nhưng Vĩ bất giác nhìn thấy phía dưới chân cầu có mấy thanh niên người Anh đang chỉ trỏ về phía Trang và mỉm cười đầy ẩn ý. Lo sợ nếu có chuyện xấu xảy ra chắc không ai ngăn được cô gáι đã quá nhiều nỗi niềm này nghĩ quẩn nên Vĩ vội nói:
– À, cùng đường, vậy em ra xe tôi chở về.

Trang ngạc nhiên:
– Ơ, anh đưa cả xe sang đây á?
Thiên Vĩ cười:
– À, bố anh làm kinh doanh, có mấy đối tác bên này, cũng có chi nhánh ở đây nên anh mới có xe đi!
Trang trố mắt:
– Thế…anh là đại thếu gia à?

Vĩ cười thành tiếng:
– Trời, em nói gì mà ghê thế! Anh chỉ là một sinh viên trường y bình thường thôi. Khi nào anh có sự nghiệp thì mới có một danh xưng cụ thể. Rồi giờ có đi nhờ không?
Trang gật đầu lia lịa:
– Dĩ nhiên là có rồi ạ!
Ra đến chỗ đỗ xe, Trang lại suýt kêu lên khi thấy chiếc siêu xe kính coong của Vĩ. Cô nói khẽ:
– Đẹp quá!

Thiên Vĩ mở cửa xe cho Trang rồi nhanh chóng đi lại vị trí ghế lái. Cô chỉ đường cho anh đến một khu nhà trọ. Thiên Vĩ ngạc nhiên:
– Em bảo ở kí túc xá sinh viên mà?
Trang nhìn sang anh giải thích:
– Dạ ở đó ồn quá, với có những cái không phù hợp nên e thuê ngoài ạ. Vì em còn đi làm thêm nữa mà giờ giấc ở Kí túc xá không chủ động được ạ.
Ai cũng biết du học sinh đi làm thêm là chuyện bình thường nên Thiên Vĩ cũng thấy hợp lý. Anh mở cửa xe cho Trang và nói:
– Tạm biệt! Em ngủ ngon! Em ở một mình nhớ đóng cửa cẩn thận nhé!
Trang gật đầu và chào anh rồi đi về phía cổng khu trọ. Nhưng mới được mấy bước, Vĩ chưa kịp ngồi vào xe thì Trang quay lại hỏi với giọng tiếc nuối:
– Anh Vĩ, chúng ta…có thể gặp lại không???

Kì thực Vĩ chưa nghĩ đến tình huống này. Bởi mục đích hôm nay chỉ để anh lấy lại chiếc khăn của Tú Vi tặng mình mà thôi. Tuy nhiên, nhìn ánh mắt chờ đợi cỉa Trang, Vĩ cười:
– Nếu em cần anh giúp việc gì thì cứ nhắn tin nhé. Chúng ta đều là sinh viên Việt Nam, nên giúp đỡ nhau mà!
Khuôn mặt Trang tươi tỉnh hẳn:
– Vậy ạ? Anh về cẩn thận nhé!

Sau lần gặp ấy, Thiên Vĩ cũng vùi đầu vào sách vở chuẩn bị cho đợt học Thạc sĩ hai năm tới đây nên anh cũng không có thời gian nghỉ ngơi để ý tới việc của cô nữa. Thực ra, những mảnh đời như Trang không thiếu . Chỉ là nhìn một cô gáι mảnh mai đi sang tận xứ người mà vẫn bị ám ảnh bởi nhiều việc trong quá khứ khiến ta chạnh lòng. Với Vĩ, Trang là một cô gáι sống nội tâm và cũng là người ռ-ɦ-ạ-.ყ ɕ.-ả.ɷ. Sự an ủi, động viên của anh chỉ mong cô bình tĩnh và làm quen với cuộc sống mà thôi.

Hai tuần sau đó, Thiên Vĩ nhận được tin hỏi thăm của Trang, cũng chỉ hỏi han về nhà cửa, học tập. Anh cũng biết công việc làm thêm của Trang khá thuận lợi và có vẻ như Trang đã mở lòng hơn, nói chuyện nhiều hơn. Vĩ cũng mừng bởi ít ra những lời động viên trước đây của anh cũng khiến Trang tin tưởng hơn vào cuộc sống. Cô còn chụp cho anh chỗ cô làm việc nữa . Có lần, Trang nhắn rằng:
– Anh Vĩ, anh nói đúng. Mọi thứ là do mình suy nghĩ. Khi cố gắng sống lạc quan thì những ý nghĩ tiêu cực sẽ dần tan biến đi!

Thiên Vĩ soạn tin:
– Phải. Có người nói rằng ta không thể quyết định nơi ta sinh ra nhưng có thể quyết định được cách mình sống. Lạc quan hay bi quan là do mình nhìn nhận sự việc. Người Việt có câu ” mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh” đấy. Vì thế, anh mong em ổn để mẹ em yên tâm.
Trang gửi lại icon mặt cười và trả lời:
– Vâng! Anh Vĩ, tối nay anh có rảnh không ạ? Em có việc muốn gặp anh..

Hôm đó là ngày chủ nhật nên Vĩ không bận gì cả. Anh bảo Trang nói luôn trong tin nhắn nhưng cô ấy khăng khăng không chịu. Thiên Vĩ đành đến gặp cô. Vẫn tại cây cầu Tower ấy, nay Trang mặc chiếc váy hoa trễ vai rất xinh xắn và trẻ trung. Có vẻ như việc Trang sắp nói ra rất quan trọng nên cô ấy chăm chút cho vẻ bề ngoài hơn. Mùa hè ở nước Anh không nóng nực như ở Việt Nam , cao lắm cũng chỉ là ba mươi độ thôi. Đã vậy, nơi đây thỉnh thoảng còn có những cơn mưa bất chợt như muốn gột rửa đi cái ồn ào tấp nập, đem lại sự trong lành ấm áp sau mỗi cơn mưa.
Thiên Vĩ bước lên cầu treo đã nghe giọng Trang lanh lảnh:
– Anh Vĩ có thích con gáι nước Anh không ạ?

Vĩ cười:
– Em hỏi hay ghê! Anh có lẽ không thuộc tuýp người hiện đại hay sao ấy, vẫn thích nhìn những cô gáι Việt mặc áo dài trắng!
Trang lại nhìn dòng người đi bộ tгêภ cầu, xe cộ chạy ở tầng dưới. Rồi bất chợt, cô hỏi Thiên Vĩ:
– Vậy anh Vĩ có thể làm người yêu của em không?

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất