Cả bầu trời thương nhớ – Chương 14

Vũ Linh 382

Tác giả : An Yên

Hoài An cứ đứng tần ngần như thế cho đến khi nghe thấy tiếng Thiên Vĩ vang lên:
– Bác sĩ An, đi thôi!

An giật mình đi theo Vĩ mà vẫn ngoái đầu nhìn vị trí ban nãy anh trai Tú Vi đỗ xe. Cô ta giàu thế sao? Chiếc xe ấy An từng thấy tгêภ tạp chí thể thao, một chiếc xe có giá hàng triệu đô – la, là một trong top những chiếc xe đắt nhất thế giới. Anh chàng mà Tú Vi gọi là ” anh hai” không chỉ đẹp trai mà còn rất phong độ nữa, không thua Thiên Vĩ là mấy và Hoài An có cảm giác quen quen như gặp ở đâu rồi. Cô ta tốt số thật đấy. Vậy mà dại gì không dùng hàng hiệu để thể hiện đẳng cấp, lại mặc bộ váy trông rõ là rẻ tiền đến phát ớn. Cũng có thể cô ta là trẻ mồ côi được nhà họ nhận nuôi chăng?
Suy nghĩ vẩn vơ, bước chân của Hoài An đến căng – tin lúc nào không hay. Ngửi thấy mùi dầu mỡ xào nấu, nhìn cái cảnh Ьệпh nhân và người nhà ngồi ăn hoặc tranh thủ mua đồ ăn lên phòng Ьệпh, một cảm giác buồn nôn chợt trào ngược lên cuống họng của Hoài An. Cô nhíu mày khó chịu và khi ngước lên bắt gặp cái nhìn của Thiên Vĩ:
– Bác sĩ An, cô sao thế? Nếu không thích, cô có thể đến chỗ khác, tôi ăn xong sẽ về trực khoa, yên tâm đi!
Hoài An cố nuốt những gì đang trào lên cổ rồi gượng cười:
– Dạ không sao ạ!

Thiên Vĩ chọn một bàn ăn khá thoáng rồi kéo ghế cho Hoài An ngồi. Một số sinh viên thực tập và Ьệпh nhân nhận ra hai người nên lại chào hỏi. Một vài tiếng xì xào vang lên:
– Hình như hai người họ yêu nhau…
– Ừ, bác sĩ An trước giờ có xuống đây ăn đâu. Chỉ có bác sĩ Vĩ hôm nào trực cũng ăn cơm ở căng – tin.
– Đúng là trai tài gáι sắc nhỉ?
Thiên Vĩ quay sang Hoài An:

– Cô ăn cơm gì?
Hoài An nhìn bàn tay Thiên Vĩ đang lấy giấy ăn lau sạch mặt bàn, còn cô vừa ngồi xuống chiếc ghế đã thấy khó chịu nhưng vẫn cười:
– Dạ cơm gì cũng được ạ! Anh ăn gì em ăn nấy, em dễ nuôi lắm ạ!
Thiên Vĩ gật đầu rồi lại lấy khay đồ ăn. Cô bếp trưởng mỉm cười:
– Bác sĩ Vĩ nay dẫn theo người yêu đi ăn à? Xinh thế!
Thiên Vĩ cười tươi:

– Không đâu bác ơi, con còn ế nhăn ra đây. Đó là đồng nghiệp thôi ạ. Con khô khan lắm có biết tán gáι đâu bác!
Cô nhà bếp thoăn thoắt lấy thức ăn cho Thiên Vĩ, còn thêm hai quả trứng vào chỗ ϮhịϮ kho. Thiên Vĩ xua tay:
– Ấy, bác để cho Ьệпh nhân ạ, con ăn như mọi người thôi ạ.
Bác gáι mỉm cười nói:
– Bác sĩ ăn thêm cho có sức khỏe còn chữa cho Ьệпh nhân chứ! Hiếm có người nào toàn diện như cháu đấy. Cô nào lấy được cháu thì có phước lắm. Yên tâm đi, cô chia cho Ьệпh nhân đủ khẩu phần mà!
Thiên Vĩ cảm ơn bác rồi đưa hai khay đồ ăn lại bàn. Hoài An đang nhíu mày xem điện thoại, ngẩng lên thấy Vĩ đặt khay đồ ăn xuống bàn thì cô đưa tay ra kéo một khay về phía mình. Thiên Vĩ nói:

– Cô thử ăn xem có ngon hơn đặc sản không?
An nhìn mấy miếng ϮhịϮ kho với trứng, mấy miếng đậu phụ, rau xào và cốc đựng canh bên cạnh thì mắt tối sầm lại. Không hiểu nổi gu ẩm thực của Thiên Vĩ nữa, đây là thức ăn cho người sao? Làm sao mà nuốt trôi đây?
Hoài An hít một hơi rồi cười:
– Dạ em mời anh nhé, chắc là ngon lắm. Em chưa ăn những món này bao giờ luôn ạ!
Thiên Vĩ nhướn cặp mày rậm:

– Thế cơm sinh viên thì sao? Tôi nghe nói Hoài An học đại học ở Việt Nam xong rồi mới sang bên kia học tiếp mà?
Hoài An gật đầu:
– Vâng ạ. Nhưng em sống với gia đình nên không ăn cơm tập thể, chưa hề hiểu cảm giác luôn. Nếu có đi đâu với lớp, em sẽ mang đồ ăn theo vì sợ ăn linh ϮιпҺ lại đau bụng á anh.
Thiên Vĩ giọng trầm ngâm:

– Có những thứ mình cần phải làm quen. Nếu mình chỉ sống với thế giới riêng của bản thân thì chẳng bao giờ hòa đồng được.
Hoài An cười rõ tươi, chưa bao giờ Thiên Vĩ nói với cô một câu dài như thế:
– À, em vẫn chơi hòa đồng với mọi người mà anh, chỉ là khoản ăn uống em hơi kén ạ.
Vĩ ngồi xúc cơm ăn ngon lành. Anh nuốt một thìa cơm rồi từ tốn nói:
– Cô học ngành y cũng biết đấy, nếu không để dạ dày làm quen thì khó ăn lắm, thậm chí có những món không thể ăn được. Đồ ăn chỉ cần sạch sẽ, nấu chín và không dị ứng là được.

Hoài An thấy Vĩ nói nhiều hơn với mình thì vui vẻ hẳn. Cô cũng xúc một thìa cơm cùng chút ϮhịϮ kho cho vào miệng. Thìa vừa chạm tới lưỡi, An đã nhíu mày. Trời ạ, cơm gì mà rời thế này. Nó không có cái vị thơm thơm như cơm lam hay loại cơm cô vẫn quen ăn ở mấy nhà hàng. Thường trước khi ăn, An thường dùng một chén súp khai vị, nay thiêu thiếu nên thấy lạ. Tuy nhiên, không thể để Thiên Vĩ nghĩ mình chảnh chọe, chỉ là chưa quen thôi. Vì thế, cô vẫn gắng nuốt thêm vài thìa nữa rồi cười:
– Ngon anh nhỉ? Bệnh nhân và người nhà ăn ở đây cũng yên tâm lại tiện lợi.
Thiên Vĩ đã ăn hết phần cơm, nghe Hoài An nói thế vội hỏi:
– Ngon sao còn nhiều thế kia? Khó ăn sao?
Hoài An xua tay:
– Dạ không ạ, vì sáng nay em ăn no quá. Em sợ trực chủ nhật lỡ có ca cấp cứu mà đúng vào ngày nghỉ, ít người làm việc nên ăn no, lỡ trưa không kịp ăn ạ. Em thấy no quá rồi.

Thiên Vĩ cười:
– Ừ, nhiều khi công việc của một người làm ngành y nó như thế, nửa đêm có Ьệпh nhân vẫn phải đi mà.
Hoài An mỉm cười:
– Dạ, nên em cũng chỉ muốn mình lấy chồng cùng ngành y để thấu hiểu cho nhau anh ạ.
Thiên Vĩ lắc đầu:

– Tôi lại không nghĩ thế. Lấy người cùng ngành y thì cả hai đều bận rộn , chẳng có thời gian chăm lo gia đình, chăm sóc con cái, Ϯộι nghiệp lắm. Vả lại, tôi nghĩ bản thân tôi khô khan thế này sẽ khó lấy vợ, có lấy cũng không lấy người cùng ngành.
Hoài An nghe xong chưng hửng, cứ như là mình bị nói hớ nên bặm môi và tìm cách chữa cháy:
– À, nếu biết sắp xếp thì em nghĩ là vẫn ổn anh ạ. Em thấy nhiều bác sĩ yêu và lấy nhau , họ hiểu cho những vất vả của nhau, đỡ ghen tuông, xếp lịch trực xen kẽ để trông coi gia đình con cái.
Thiên Vĩ vừa cười vừa lắc đầu:

– Lí thuyết là vậy, nhưng thực tế nó không như thế. Hồi ở bên Anh, giáo sư của tôi từng kết hôn với một γ tά. Nhưng rồi giáo sư phải đi suốt, chẳng có thời gian ở nhà. Nhiều đêm con sốt mà có ca mổ vẫn chạy đi, cô vợ lại lủi thủi một mình. Cuối cùng họ chia tay, đứa bé sống với mẹ. Ông ấy vẫn luôn day dứt vì để vợ cô đơn một mình. Cho nên dù đang yêu nhưng ông ấy vẫn chọn cách giải thoát cho vợ.
Hoài An gật gù:
– Em hiểu ạ. Thế thì bác sĩ khó lập gia đình quá anh nhỉ? Bỏ nghề thì không đành, nếu lấy người mà không hiểu mình thì…
Vĩ lắc đầu:

– Tôi lại nghĩ những người làm ngành y cần biết cân bằng trong cuộc sống. Còn hôn nhân là duyên số. Ai cũng muốn lấy người yêu thương, thông cảm cho những nhược điểm của mình. Nhưng duyên số là do trời định, khi đến ắt sẽ đến, không nên cưỡng cầu.
Nói rồi, anh đưa hai khay thức ăn quay lại nhà bếp và cùng Hoài An trở lại khoa. Những câu đáp trả của Vĩ dù không trực tiếp chối từ ý định của cô nhưng bộc lộ rõ quan điểm của anh. Tuy nhiên, con gáι của Phó giám đốc Ьệпh viện không vì thế mà bỏ cuộc. Cô thấy hứng thú hơn với anh chàng bác sĩ tài hoa, đẹp trai lại còn giàu sang như thế này.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, vậy là Bảo Nam đã ra đi hơn một trăm ngày rồi. Nỗi đau không mất đi nhưng vết thương đã khô miệng một chút, ai cũng lặng lẽ chấp nhận điều đó, chỉ mong người nằm dưới đất được thanh thản nơi cõi cực lạc và người còn lại vững tâm sống tгêภ cõi trần gian. Tú Vi vẫn đi về như trước, cuối tuần cô thường tới nhà Bảo Nam, ăn một bữa cơm với bố mẹ anh rồi quay về thành phố C nghỉ ngơi. Rạng sáng thứ hai, cô mới bắt xe lên trường. Cô muốn đi lại cho khuây khỏa. Hình ảnh Nam cũng không hiện nhiều trong những giấc mơ của cô nữa. Có lẽ anh đã yên tâm hơn về cô rồi.
Vào một tối thứ bảy, Tú Vi cùng gia đình đang ăn trái cây sau bữa cơm thì thấy Thiên Vĩ đến chơi. Anh là người của công việc, vài tháng mới tranh thủ về thành phố B thăm gia đình đó, đôi khi cả tháng mới đến nhà Vi chơi. Thời gian anh dành hết cho Ьệпh nhân và các công trình nghiên cứu.

Vừa thấy anh, mẹ Nguyệt Cát hỏi luôn:
– Con nay rảnh sao ban nãy không tới ăn cơm?

Vĩ lắc đầu:
– Dạ nãy con ăn ở Ьệпh viện rồi ạ. Vì lúc chiều có ca mổ xong muộn nên con ăn luôn ở Ьệпh viện ạ.
Rồi anh quay sang Vi:
– Dạo này em có đau nửa đầu không?
Tú Vi lắc đầu:
– Dạ em ổn rồi ạ!

Ngồi chơi một lát, anh bảo:
– Vi, lâu rồi có ra ngoài đi dạo không? Anh chuẩn bị có công trình nghiên cứu nên hôm nay muốn rủ anh Hiếu và bé Vi ra ngoài dạo cho vui.
Vũ Hiếu gãi đầu:
– Haizz, anh lại đang giở cái hợp đồng rất lớn cần nghiên cứu kĩ. Em đưa Vi đi cho thoải mái, con bé ở tгêภ đó sắp thành người rừng rồi, chả ai nhận ra nó là em của Vũ Hiếu cả!
Cả nhà cười vang. Thiên Vĩ giục Tú Vi thay đồ, cô thích thú reo lên như hồi còn bé được đi chơi với mọi người. Ai cũng biết Thiên Vĩ bỏ thời gian quý báu để đi dạo cùng Tú Vi bởi anh lo cô bị stress. Anh luôn tìm cách tạo ra tiếng cười cho cô em gáι bé bỏng để cô trở lại vô tư, trong sáng như xưa dù biết rằng điều đó không hề đơn giản.

Khi đã yên vị trong xe của Thiên Vĩ, Tú Vi băn khoăn:
– Anh Vĩ, tối thứ bảy anh lại rủ em đi dạo, không sợ chị Hoài An ghen à?
Thiên Vĩ khởi động xe rồi nhìn sang Tú Vi, nói đúng hai tiếng:
– Đồ hâm!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất