Ba lần lỡ nhịp – Chương 53

Vũ Linh 458

Tác giả: An Yên

Bốn năm rồi, cô đã chững chạc hơn rồi, nhưng trái tιм vẫn dễ rung động như thế. Nhưng rồi cô gạt ngay đi. Cô và anh đã xa nhau thật rồi. Trước đây, cô cứ ngỡ xa anh sẽ không sống nổi. Nhưng đến giờ phút này, cô lao vào công việc cũng thấy mình không sao cả, vẫn khá ổn.

Trong phòng kinh doanh của Lệ Thủy có một anh chàng người Đồng Nai là Khải Minh. Anh ấy hơn Lệ Thủy hai tuổi và rất quan tâm đến cô. Khải Minh cũng thuê trọ gần công ty nhưng sáng nào cũng đến phòng trọ chờ Lệ Thủy, mời cô đi ăn sáng và cùng tới công ty. Trong phòng , ai cũng ghép đôi anh và cô, Lệ Thủy chỉ cười trừ. Cô thực sự không dám nghĩ đến việc sẽ rung động trước một người đàn ông nào nữa. Trái tιм cô chắc là đã khép lại thật rồi. Sự quan tâm của Khải Minh, cô hiểu chứ nhưng không có ý tiếp nhận, chỉ xem đó là quαп Һệ bạn bè mà thôi. Cô cũng đã tâm sự với Khải Minh rằng cô có hai đứa con và cha của chúng đều đã mất. Nhưng Khải Minh khăng khăng:

– Lệ Thủy, anh không quan tâm quá khứ của em, anh chỉ quan tâm hiện tại và tương lai. Anh cũng mồ côi bố, anh sẽ yêu thương con của em.

Nhưng trước Khải Minh, Lệ Thủy lại không có cảm giác như Tuấn Khang hay Minh Hoàng. Có lẽ qua bao nhiêu chuyện, đến độ tuổi này, cô không có được cái cảm giác yêu ấy nữa. Nhưng nghe Khải Minh nói sẽ yêu thương Khang Viễn và An An, cô cũng ấm lòng.

Tết năm ấy, ngày mùng ba Tết, Lệ Thủy đang chơi với hai con thì nghe tiếng mẹ:

– Lệ Thủy ơi, có ai tìm con này!

Cô và hai đứa trẻ cùng xuống nhà, chợt bất ngờ khi thấy Khải Minh tay ҳάch nách mang đang đứng ở phòng khách:

– Ơ, sao anh lại đến đây?

Khải Minh cười hiền:

– Anh đến chúc tết gia đình em không được sao?

Lệ Thủy ngạc nhiên:

-Nhưng mà…

Khải Minh đặt đồ đạc lỉnh kỉnh xuống, quay sang mẹ Lệ Thủy:

– Chào bác, con là Khải Minh, làm cùng công ty với Lệ Thủy ạ! Hôm nay con đến hơi đường đột, có chút quà Tết biếu hai bác ạ!

Mẹ Lệ Thủy gật đầu:

– Cảm ơn cậu. Cậu đến chơi là vui rồi, quà cáp làm gì!

Khải Minh lại nhìn lên hai đứa bé:

– Hai con là Khang Viễn và An An phải không? Chú là Khải Minh , xuống đây chí lì xì nào.

Khang Viễn và An An đưa mắt nhìn mẹ, khi Lệ Thủy gật đầu, cả hai mới nhẹ nhàng đi xuống. Khải Minh vui vẻ trò chuyện với bố mẹ cô, ăn cơm trưa với gia đình cô rồi chiều lại xin phép đưa ba mẹ con cô đi chơi. Lệ Thủy cùng anh đưa hai đứa nhỏ đi công viên. Khi Khang Viễn và An An đang chơi nhà bóng, Khải Minh nhìn sang Lệ Thủy, anh đỏ mặt, điệu bộ lúng túng:

– Lệ Thủy.. em đã suy nghĩ… lời đề nghị của anh chưa?

Lệ Thủy hiểu ý anh, nhưng thực sự cô chưa sẵn sàng cho một mối quαп Һệ mới:

– Khải Minh… em chưa sẵn sàng…

Khải Minh cười:

– Chỉ cần em cho anh cơ hội tìm hiểu em, anh sẽ chờ. Mẹ anh cũng già rồi, bà muốn anh ổn định nhưng anh chờ được. Lệ Thủy, anh yêu em thật lòng!

Lệ Thủy gật đầu:

– Em cảm ơn tình cảm của anh, nhưng hoàn cảnh của em…

Khải Minh chợt nắm tay cô:

– Lệ Thủy, chuyện trong quá khứ, hãy để nó ngủ yên đi em. Em cũng cần có một gia đình chứ. Bố mẹ đâu sống mãi với em được. Em cũng nên cho bản thân mình một cuộc sống ổn định, hạnh phúc, cho hai con một người cha chứ?

Những gì Khải Minh nói đều đúng. Có lẽ đã đến lúc cô phải sống cho mình. Nhưng không hiểu sao, Lệ Thủy vẫn cảm thấy chưa thoải mái cho mối quαп Һệ này. Cô gật đầu:

– Cảm ơn anh, em sẽ suy nghĩ.

Tối hôm ấy, Khải Minh ra khách sạn ngủ. Cho hai đứa ngủ xong, Lệ Thủy ngồi nói chuyện với mẹ:

– Lệ Thủy, hình như cậu Khải Minh đó để ý con, trông cậu ta hiền hiền…

Lệ Thủy gật đầu:

– Anh ấy hiền khô mẹ ạ, nói chuyện với phụ nữ cứ đỏ mặt .

Rồi cô kể lại cho mẹ nghe cuộc trò chuyện lúc chiều với Khải Minh. Mẹ cô lắng nghe rồi khẽ vuốt mái tóc cô và nói:

– Bố mẹ luôn ủng hộ con và muốn mọi điều tốt đẹp đến với con. Quyết định vẫn ở trái tιм con. Nhưng đời người, việc cưới hỏi vô cùng trọng đại, con nên tìm hiểu kĩ.

Cô đồng ý với mẹ:

– Dạ thời gian không gấp mà mẹ. Với lại, cứ để mọi chuyện ʇ⚡︎ự nhiên mẹ ạ!

Ngày hôm sau, Khải Minh lại đến chơi. Anh vui vẻ ngồi ᵭάпҺ cờ với bố cô. Nhìn hình ảnh đó, bất giác Lệ Thủy lại nhớ tới cảnh Minh Hoàng ᵭάпҺ cờ cùng bố cô và nói chuyện về gỗ, về mộc. Hơn bốn năm rồi, mọi chuyện đã qua, chắc anh đã có một cuộc sống khác. Lệ Thủy nghĩ mình cũng nên đổi khác. Cô cũng vui vẻ trò chuyện với mọi người. Một lát sau, Khải Minh ngồi ăn trái cây cùng bố mẹ cô và thưa chuyện:

-Thưa hai bác, lần này cháu ra đây, trước là để chúc Tết gia đình mình, sau là xin phép hai bác cho cháu tìm hiểu Lệ Thủy ạ.

Lệ Thủy bỗng đỏ mặt, anh không hề nói trước với cô. Bố mẹ cô cũng bất ngờ vì mọi việc có vẻ hơi nhanh. Bố cô cười nhẹ:

– Cảm ơn cậu. Mọi việc cứ để nó ʇ⚡︎ự nhiên cậu Khải Minh ạ. Con gáι tôi, tôi biết. Dù nó có hai đứa con khi chưa chồng nhưng chúng tôi luôn ʇ⚡︎ự hào về nó. Và nếu cậu cùng con gáι tôi có nên duyên thì tôi cũng hi vọng cả hai nên tìm hiểu kĩ về nhau.

Khải Minh cười:

– Dạ cháu tìm hiểu rồi mới quyết định ạ. Cháu sẽ xem Khang Viễn và An An như con của cháu!

Mẹ cô cũng nói thêm vào:

– Lệ Thủy là đứa ռ-ɦ-ạ-.ყ ɕ.-ả.ɷ, chúng tôi nghĩ cậu cứ để con bé tập thích nghi khi bước vào mối quαп Һệ mới.

Khải Minh vẫn cười rất hiền:

– Dạ cháu cảm ơn hai bác!

Anh và cô bắt đầu như thế. Một người quan tâm, săn sóc, yêu thương hết mực, một người tuy cảm động trước tình cảm đó nhưng chưa thực sự sẵn sàng cho một nhịp rung động mới của trái tιм.

Khải Minh chờ Lệ Thủy cùng vào thành phố Hồ Chí Minh. Anh muốn mời cô về thăm nhà nên họ vào trước một ngày. Lệ Thủy đã nghĩ nhiều rồi, thôi thì cứ để mọi việc ʇ⚡︎ự nhiên như thế, nếu cảm giác bình an lại đến, biết đâu cơ duyên sẽ tới với cô. Trước khi vào thành phố Hồ Chí Minh, cô đến tạm biệt Tuấn Khang như mọi lần rồi cùng Khải Minh lên xe.

Thành phố Hồ Chí Minh không có cái tiết trời lành lạnh như miền Bắc quê hương cô. Khải Minh chở cô về Đồng Nai thăm mẹ anh. Đó là một ngôi nhà hai tầng khá khang trang, có một vườn cây mát mẻ. Lệ Thủy khá thoải mái cho cuộc gặp gỡ này chứ không phải theo kiểu các cô gáι ” lần đầu tiên ra mắt mẹ chồng”. Ngôi nhà khá rộng so với hai mẹ con anh, nhất là chủ yếu mẹ anh ở nhà. Đó là một người phụ nữ tóc đã lốm đốm sợi bạc, đôi mắt hiền từ pha chút khắc khổ. Bà rất vui vẻ khi Lệ Thủy tới thăm:

– Khải Minh nhắc cháu suốt, còn cho bác xem ảnh cháu, bên ngoài cháu xinh hơn nhiều đấy.

Nói chuyện với bà, Lệ Thủy rất vui vẻ và thoải mái. Có lẽ, đã đến lúc cô nghĩ cho bản thân mình chăng?

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất