Ba lần lỡ nhịp – Chương 47

Vũ Linh 480

Tác giả: An Yên

Sáng hôm sau, Lệ Thủy gọi điện thoại nói chuyện với mẹ. Tất nhiên là cô không kể chuyện của Minh Hoàng. Mẹ cô- người phụ nữ tần táo ấy vẫn luôn bao dung cho mọi lỗi lầm của cô:
– Ừ, về đây với mẹ, mẹ chăm. Con gáι ngốc, sao lại cứ chịu đựng một mình như thế, giờ bé hơn tám tháng rồi, lại còn học hành, làm việc nữa.
Lệ Thủy cay xè hai mắt. Mẹ cô đâu biết, chỉ trước đây hai hôm thôi, con gáι mẹ đang sống cuộc đời của một nữ hoàng, được chiều chuộng yêu thương:
– Con không sao đâu mẹ ạ, còn Ái Chi nữa mà, cô ấy chăm con như em bé ấy!

Mẹ cô gật đầu:
– May có nó, vậy khi nào con về?
Lệ Thủy thành thật:
– Con phải xin bảo lưu kết quả học nữa mẹ ạ. Với lại, không biết bố…
Mẹ cô lắc đầu:
– Không sao đâu con, bố con sẽ không mắng đâu…
Lệ Thủy rưng rưng:
– Con xin lỗi bố mẹ, con chưa làm được gì, chỉ làm khổ bố mẹ…

Mẹ cô an ủi:
– Con luôn là con gáι ngoan của bố mẹ, không được suy nghĩ linh ϮιпҺ nghe chưa?
Trò chuyện với mẹ luôn giúp cô thấy nhẹ nhõm hơn. Cô thương bố mẹ cả một đời vất vả mà còn luôn phải chịu điều tiếng về cô.
Nghỉ ngơi thêm vài ngày, Lệ Thủy tới trường đại học xin bảo lưu kết quả. Vì cô có bầu nên thủ tục được giải quyết khá nhanh chóng. Thực ra cô cũng không có ý định học tại Đà Nẵng nữa, nơi đây đã chứng kiến quá nhiều kỉ niệm vui buồn và quan trọng là cô không muốn có bất kì điều gì liên quan đến Minh Hoàng. Ngày Lệ Thủy ra bến xe về nhà, Ái Chi cứ khóc mãi. Cuối cùng, cô phải vỗ về bạn:
– Thôi mà, Ái Chi mạnh mẽ đâu rồi? Tao có đi luôn đâu!

Ái Chi nức nở:
– Nhưng tao thương mày, thương cháu tao. Tưởng vào Đà Nẵng để đời mày thay đổi , ai ngờ thế này..
Lệ Thủy ôm bạn:
– Đúng là đời tao đã thay đổi còn gì. Tao có thêm một cô công chúa này, được sống sung sướиɠ này, có thêm tiền lo cho Khang Viễn và bố mẹ này…
Ái Chi vẫn sụt sùi:
– Ừ, mày nhớ giữ sức khỏe nghe chưa?
Lệ Thủy gật đầu. Cô nhìn căn phòng trọ một lượt nữa rồi kéo vali ra cổng. Vừa ra đến cổng khu trọ, chiếc ô tô quen thuộc dừng bên đường khiến bước chân cô khựng lại. Minh Hoàng đứng đó, trông anh gầy đi nhiều, dù nét đẹp trai vẫn còn nhưng hốc hác hẳn:
– Lệ Thủy, để anh đưa mẹ con em về!

Nhưng Lệ Thủy lắc đầu:
– Cảm ơn lòng tốt của anh, tôi ʇ⚡︎ự lo được. Anh nên về với chị Diệp Lan.
Minh Hoàng nắm tay cô:
– Lệ Thủy, anh xin em. Cho anh được lo cho mẹ con em…
Nhưng Lệ Thủy vẫn kiên quyết:
– Không. Tôi không cần. Chúng ta nên buông tay nhau đi. Cảm ơn anh thời gian qua đã giúp đỡ tôi!
Nói rồi cô gạt tay anh ra. Minh Hoàng nhìn cô, ánh mắt ấy suốt đời cô không quên- có đau đớn, có dằn vặt, có tiếc nuối nữa:
– Lệ Thủy, anh sẽ không bao giờ buông tay em. Dù em có đi bất cứ đâu, anh sẽ luôn đứng đằng sau dõi theo em!

Cô không đáp lời anh, quay lưng vẫy một chiếc taxi ngồi lên, bởi lúc này chỉ cần quay lại nhìn anh thôi, cô sẽ lao vào mà ôm anh, mà hít hà mùi hương tгêภ ς.-ơ τ.ɧ.ể anh cho thỏa nỗi nhớ. Có lẽ vì cô đã đi như thế, nên Lệ Thủy đã chẳng bao giờ hiểu được những ngày sau đó, Minh Hoàng đã sống như thế nào. Nhưng lúc ấy, cô không muốn hiểu nữa, cô không muốn gây ra bi kịch cho gia đình anh.
Thành phố quê hương đón cô bằng cái nắng nhàn nhạt cuối đông, những cành cây trơ trụi lá in hằn tгêภ nền trời như một bức tranh buồn. Vừa bước vào cổng, Lệ Thủy thấy bố đang tỉa cây trong sân:
– Bố….

Người đàn ông tóc đã lốm đốm bạc ngạc nhiên nhìn cô:
– Lệ Thủy về đấy ư?
Rồi ông nhìn xuống cái bụng nặng nề của cô. Viền mắt đã cay cay, cô run run:
– Bố…con xin lỗi!

Bố cô vẫy vẫy tay:
– Vào nhà đi!
Vào đến nhà, cô thấy mẹ cùng Lệ Thanh và Triệu Đạt đang ngồi ở phòng khách. Bố cô ngồi xuống ghế:
– Tại sao lại thế này?
Bất ngờ, mẹ cô qùγ xuống:
– Là lỗi của tôi…tôi không biết dạy con…con hư tại mẹ, xin ông cứ trách phạt tôi.
Nhìn mẹ, bao mạnh mẽ của Lệ Thủy tan biến hết. Cô qùγ xuống bên mẹ:
-Bố ơi! Xin bố ᵭάпҺ con đi. Bố đừng trách mẹ!

Bố cô mắt đỏ hoe:
– Đứng dậy cả đi! Mọi chuyện lỡ rồi! Phạt ai trách ai có được gì đâu, con cháu mình cả!
Mẹ dìu cô đứng lên. Nhưng vừa ngồi xuống ghế đã nghe giọng Lệ Thanh:
– Chị lại chửa à? Chị có còn liêm sỉ không? Một Khang Viễn chưa đủ sao mà còn trát thêm tro trấu vào mặt cái nhà này?
Lệ Thủy cúi đầu im lặng. Phải, cô chỉ biết làm khổ người khác. Gia đình cô xưa nay trong sạch, một Khang Viễn giờ thêm đứa bé này… nhưng cô có muốn vậy đâu chứ? Khi Lệ Thủy chưa biết trả lời thế nào thì mẹ cô lên tiếng:
– Lệ Thủy lên phòng nghỉ đi con! Còn Lệ Thanh đi vào phòng mẹ nói chuyện!
Cô nặng nề bước lên phòng. Khoảng một tiếng sau, cô thấy Lệ Thanh bước vào, mắt con bé đỏ hoe:
– Chị…

Lệ Thủy nhìn em:
– Ừ, sao vậy em?
Lệ Thanh đã tốt nghiệp đại học và đang làm kế toán cho một công ty khá lớn. Con bé ôm chầm lấy chị:
– Em xin lỗi chị, em không biết, em thực sự sai rồi…
Lệ Thủy đoán là mẹ đã nói sự thật cho Lệ Thanh nghe. Ngày trước vì con bé còn nhỏ, còn dại dột , giờ đây nó đã lớn, đã chín chắn và hiểu chuyện hơn mẹ cô mới bộc bạch mọi chuyện. Cô khẽ vỗ vỗ lưng con bé:
– Không sao, không sao cả. Đừng khóc mà xấu gáι đấy!

Hai chị em ôm nhau cả khóc cả cười. Rồi những ngày sau đó, gia đình cô quay lại không khí vui vẻ như xưa. Khang Viễn rất vui khi có em gáι. Suốt ngày, cu cậu xoa bụng mẹ và nói:

– Mẹ ơi! Bao giờ thì em ra chơi với con hả mẹ?
Lệ Thủy cười:
– Sắp rồi, Khang Viễn có thương em không?
Khang Viễn thơm lên bụng Lệ Thủy:
– Có chứ mẹ, con sẽ đưa em đi chơi công viên và ăn kem nữa.
Có gia đình, có con trai, Lệ Thủy vui hơn nhiều, tâm trạng vui vẻ chờ đón đứa con thứ hai. Minh Hoàng vẫn gọi nhưng cô đều không nghe. Có lẽ cô và anh đã không thể đi chung một con đường nữa rồi.

Hôm ấy, Lệ Thủy chuyển dạ. Bố mẹ đưa cô vào Ьệпh viện, Lệ Thanh đưa Khang Viễn đi học rồi cũng tất tả chạy vào. Đến phòng sinh, cô đau quằn quại. Không hiểu sao, lúc này cô muốn có anh ở bên đến thế. Lúc này cô lại mong rằng đây sẽ là con của anh. Dù không thể cùng anh đi đến hết cuộc đời, không thể cùng anh sống hết những tháng năm còn lại, nhưng Lệ Thủy vẫn mong rằng sẽ giữ lại được giọt ɱ.á.-ύ của người đàn ông cô yêu. Vì sinh lần thứ hai nên mọi thứ dễ dàng hơn với cô. Khi nghe tiếng con khóc oe oe, cô trào nước mắt. Dù đau đớn nhưng cô vẫn cố gượng dậy nhìn khuôn mặt bé con. Khi cô γ tά đưa bé lại cho Lệ Thủy, nhìn khuôn mặt ʇ⚡︎ựa thiên thần của con, cô hiểu rằng… giữa mình và Minh Hoàng đã thực sự không còn gì nữa…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất