Ba lần lỡ nhịp – Chương 31

Vũ Linh 295

Tác giả: An Yên

Lệ Thủy giật mình, nhưng một giây sau, cảm nhận được mùi hương nước hoa quen thuộc , cô liền xoay người đấm thùm thụp vào ռ.ɠ-ự.ɕ anh:
– Đáng ghét, anh làm em hết cả hồn, người đâu cứ thoắt ẩn thoắt hiện như ma thế hả?
Minh Hoàng tủm tỉm cười, còn Lệ Thủy cứ đấm liên tục vào ռ.ɠ-ự.ɕ anh cho đến khi có giọng nói ấm áp vang lên:
– Đau…
Lúc này cô mới giật mình , bối rối xoa xoa vòm ռ.ɠ-ự.ɕ của anh:
– Ủa, anh đau lắm sao, đau ở đâu? Sao nãy giờ anh không nói chứ? Vậy lâu nay anh bị Ьệпh sao?
Minh Hoàng gật đầu, một tay nắm chặt bàn tay Lệ Thủy:
– Ừ, anh bị Ьệпh!
Lệ Thủy tròn mắt , rõ ràng lòng cô đang dấy lên cảm xúc lo lắng:
– Anh bị Ьệпh gì, đã đỡ chưa , sao anh không nói từ lúc mới vào để anh em đụng vào người lỡ đau làm sao?
Minh Hoàng cười hiền:
– Em có cho anh nói đâu.
Ừ nhỉ, cô hoảng quá thành ra lú lẫn mất rồi. Vừa thấy người ta đã đấm thùm thụp , người ta nói năng kiểu gì được? Nhưng rồi cô gạt ngay đi cái thẹn thùng đó, quay qua hỏi anh:
– Nhưng bây giờ anh đã đỡ chưa? Bác sĩ bảo anh làm sao?
Minh Hoàng nhún vai:
– Họ không biết anh bị Ьệпh gì cả, họ không dò ra Ьệпh.
Lệ Thủy càng hoảng:
– Vậy bây giờ phải làm sao? Sao anh lớn đầu mà ngốc thế? Trong nước không được thì ra nước ngoài, anh nhiều tiền thế cơ mà, phải tìm bác sĩ giỏi chứ?
Minh Hoàng tủm tỉm:
– Anh đang đi tìm mà!
Lệ Thủy vội vội vàng vàng đẩy anh về phía cửa:
– Trời đất, vậy sao anh còn nhơn nhơn đứng đây, anh không lo cho sức khỏe sao?

Minh Hoàng giữ tay cô:
– Em lo đến thế sao?
Lệ Thủy ngừng tay ngay lập tức. Cô lo quá sao? Hình như cô hơi quá đà rồi, anh ấy trông còn bình thản hơn cô. Nhưng lòng cô lo thật đấy, cô sợ sẽ không còn thời gian để bên anh, cô sợ anh lại biến mất như Tuấn Khang. Đang ngơ ngác nhìn, chưa biết nói sao thì Minh Hoàng ghé sát mặt cô nói:
– Anh tìm được bác sĩ giỏi nhất rồi!
Lệ Thủy thở phào:
– May quá, vậy sao anh không nghỉ ngơi dưỡng Ьệпh, đến đây làm gì?
Lệ Thủy chỉ đơn giản nghĩ rằng anh Ьệпh và sợ cô lo lắng nên im lặng cả tháng qua, cô thấy thực sự thương xót. Ai ngờ trong lòng cô đang lo lắng пα̃σ nề thì anh lại cười:
– Vì bác sĩ của anh đang ở đây mà!
Lệ Thủy lúc này mới giật mình, dáo dác nhìn xung quanh xem nãy giờ có phải cuống quá mà cô bỏ quên mất người nào khác trong căn phòng này. Trước đây, anh chàng Kiến Văn cũng từng vì không trông thấy cô nên nói năng lộn xộn đấy thôi. Nghĩ đến đó, Lệ Thủy vội hỏi:
– Đâu? Bác sĩ đã đến chưa?

Minh Hoàng chỉ vào cô:
– Đến rồi, đang đứng trước mặt anh đây. Là em đấy, chỉ có em mới chữa được căn Ьệпh tương tư, Ьệпh ” пghιệп Lệ Thủy” của anh thôi!.
Lệ Thủy ngây người. Cái lão này, làm cô hết hồn, giờ còn nhơn nhơn nói cái giọng này nữa. Mặt Lệ Thủy giờ chả khác gì quả gấc chín. Nhận ra nãy giờ mình bị anh lừa, cô lại đấm thùm thụp vào anh:
– Cái anh này, đi biền biệt giờ còn trêu người ta, vậy mà mất công người ta lo lắng cho anh, anh đi cũng không thèm nói một câu, không thèm gọi một cuộc điện thoại, không thèm nhắn một cái tin , giờ anh đi luôn đi, đến đây làm gì nữa.
Trái với thái độ có vẻ xốc nổi của Lệ Thủy là ánh mắt cưng chiều, điềm tĩnh và một nụ cười trầm ấm của Minh Hoàng. Anh giữ lấy tay cô và nói:
– Vậy anh đi luôn nhé!
Lệ Thủy dừng tay, nguýt dài:
– Đúng đấy! Anh đi luôn đi!
Nói rồi, cô giận dỗi dậm gót giày đi thẳng về phía cửa. Minh Hoàng cũng lặng lẽ xoay người đi theo sau. Đến cửa, Lệ Thủy giơ tay mở cửa để tiễn khách. Nhưng tay cô vừa chạm đến nắm cửa đã bị Minh Hoàng bắt lấy. Anh không những khiến cô không mở nổi cửa mà còn đẩy luôn người cô vào sát cάпh cửa và đặt lên môi cô một nụ hôn mãnh liệt. Khi môi anh chạm vào môi cô, Lệ Thủy cảm giác như mọi giận dỗi, mọi lo lắng, mọi khoảng cách giữa anh và cô đều bị xóa sạch. Môi anh rất thơm, rất mềm. Anh cọ môi vào môi cô, rồi anh dùng lưỡi tách răng cô và tiến vào khoang miệng. Anh không từ tốn mà càn quét trong miệng Lệ Thủy như một thứ ɾượu mạnh xộc thẳng vào miệng, một thứ cảm xúc đã dồn nén từ rất lâu, giờ bỗng như bùng cháy trong miệng cô. Lần đầu tiên hôn cô nhưng Minh Hoàng không hề dè dặt mà đây là một nụ hôn chiếm hữu. Điều tệ hại là Lệ Thủy lại không thèm bài xích, cô cứ đứng im, tay vẫn đặt tгêภ vòm ռ.ɠ-ự.ɕ săn chắc của anh, miệng hé ra để mặc anh càn quét cho cuốn đi mọi nhớ thương bấy lâu nay. Anh hôn cô đến quay cuồng, khi cảm nhận như Lệ Thủy không thể thở nổi, anh mới buông ra, giọng khàn khàn:
– Còn muốn anh đi không?

Lệ Thủy lúc này mới sực tỉnh, nụ hôn như một ly ɾượu mạnh giờ vẫn đang đậm hơi hương trong cổ họng khiến cô ngất ngây. Thế nhưng cô vẫn cứng miệng:
– Muốn! Anh đi luôn đi! Ai cho anh chạm vào người em, ai cho anh hôn em . Em vào đây chỉ rót bια bấm bài cho người ta thôi mà.
Minh Hoàng nhìn ๒.ờ ๓.ô.เ sưng đỏ của Lệ Thủy vì nụ hôn ban nãy, lại nhìn ra biểu hiện đáng yêu của cô, anh khẽ cười:
– Anh không phải người ta!
Lệ Thủy vẫn cố cãi:
– Không là người ta thì là gì? Anh muốn đến thì đến, muốn đi thì đi còn gì?
Minh Hoàng lấy tay miết lên làn môi của Lệ Thủy, giọng cưng chiều:
– Anh là người yêu em! Em bảo cần thời gian mà, anh cho em thời gian đấy thôi!

Lệ Thủy cứng họng. Ừ, đúng là cô yêu cầu anh cho cô thời gian và một tháng qua cô đã bị dày vò bởi chính lời cô nói ra còn gì. Lệ Thủy ngước nhìn anh, vẻ giận dỗi vẫn ở tгêภ khuôn mặt:
– Vậy anh đi thêm mấy tháng mấy năm nữa đi, để em thêm thời gian.
Minh Hoàng bật cười, vuốt lại mái tóc cô:
– Nhưng anh không đi được nữa!
Lệ Thủy ngạc nhiên:
– Anh thiếu gì tiền, thiếu gì nơi để đi. Sao không đi được?
Minh Hoàng thơm nhẹ lên trán cô:

– Vì Ьệпh anh nặng quá rồi, anh sắp phát điên lên vì em rồi , không đi đâu được nữa. Chỗ của anh là ở đây, bên cạnh em!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất