Ba lần lỡ nhịp – Chương 25

Vũ Linh 453

Tác giả: An Yên

Minh Hoàng vừa nói vừa ghé sát vào tai Lệ Thủy, hại mặt cô nóng bừng, tay chân luống cuống. Cô chỉ biết gật đầu như bổ củi:
– Được rồi, tôi chỉ đường cho anh.

Minh Hoàng khẽ cong môi cười, còn Lệ Thủy vội quay mặt đi , cô không dám nhìn vào đôi mắt thâm tình như biển ấy.

Dọc đường, hai người chẳng nói với nhau điều gì. Đến một cửa hàng trái cây sạch, Lệ Thủy bảo Minh Hoàng dừng lại chờ cô mua lễ thắp hương. Rồi chiếc xe lại lao Ꮙ-út về phía nghĩa trang . Đến nơi, mọi cảm xúc chợt ùa về trong lòng Lệ Thủy, ᵭ.ậ..℘ vào mắt cô là chậu hoa cúc tím ” XIN ĐỪNG QUÊN ANH” , đã hơn bốn năm mà nó vẫn tươi xanh một lời nhắc nhở cô về tình yêu đó. Dường như Minh Hoàng cảm nhận được tâm trạng của Lệ Thủy, anh chỉ đứng im. Một lát sau, anh cùng cô nhổ cỏ ven mộ và soạn lễ. Lệ Thủy rưng rưng nước mắt:

– Tuấn Khang à, em ra thăm anh đây. Hôm trước, Khang Viễn nhớ anh nên đã đi ra đây một mình đấy, em sợ quá nên vội về. May mà con bình an, cảm ơn anh luôn che chở cho mẹ con em.

Rồi chợt nhớ ra sự xuất hiện của Minh Hoàng, Lệ Thủy lại nói:
– À, hôm nay em dẫn một người bạn của anh đến đây , anh ấy nói từng gặp anh ở Đà Nẵng. Anh yên tâm, em vẫn kiên cường lắm, anh đừng lo cho em nha
Minh Hoàng nghe Lệ Thủy nhắc đến tên mình, anh nghiêm chỉnh cúi lạy trước mộ Tuấn Khang:
– Tuấn Khang, tôi không ngờ lần bàn công việc ấy lại là lần cuối cùng tôi gặp anh. Nếu biết anh gặp пα̣п, tôi đã giữ anh lại Đà Nẵng, không cho anh về rồi. Đã hơn bốn năm sau cái ngày tôi đọc được tin về anh tгêภ mặt báo, nay Hoàng ” gỗ” mới thăm anh được, thứ lỗi cho tôi nhé!

Lệ Thủy không ngờ Minh Hoàng lại là người sâu sắc như vậy. Anh đâu hiểu Tuấn Khang gấp rút về đây để gặp cô và mong ngóng đứa con, kết quả tình yêu của họ. Những lời của Minh Hoàng khiến cô cảm nhận được một khía cạnh khác của con người anh- bề ngoài lạnh lùng nhưng tận sâu trong trái tιм kia quả thực vô cùng ấm nóng. Bỗng Minh Hoàng quay sang cô:
– Cô có thể ra ngoài xe chờ tôi một chút không? Tôi có việc riêng muốn nói với Tuấn Khang.
Lệ Thủy ngạc nhiên:
– Việc riêng sao? Anh và anh ấy có việc gì mà tôi không thể nghe?

Minh Hoàng nheo mắt:
– Chuyện đàn ông với nhau, cô nghe làm gì?
Lệ Thủy thấy anh ta nói vậy cũng không thèm đôi co nữa, đàn ông quả thật rất rắc rối, càng già càng rắc rối. Cô lẩm bẩm, còn ai kia lại mỉm cười. Lệ Thủy lạy chào Tuấn Khang:
– Tuấn Khang, em về đây. Anh ở lại bình an nhé!
Rồi cô quay ra xe đứng đợi Minh Hoàng. Vì thế, chẳng bao giờ Lệ Thủy nghe được Minh Hoàng đã nói gì với Tuấn Khang hôm đó…

Tгêภ đường về, không khí trong xe vẫn duy trì sự im lặng. Mọi thứ đến quá bất ngờ nên Lệ Thủy không biết nói gì với Minh Hoàng cả. Và anh lại là người lên tiếng trước:
– Bao giờ cô vào Đà Nẵng?
Lệ Thủy trầm ngâm nhìn khung cảnh hai bên đường và nói:
– Chắc tôi ở lại chơi với gia đình vài ngày nữa, còn anh?

Minh Hoàng thản nhiên cười:
-Cô vào khi nào thì tôi vào khi ấy!
Lệ Thủy ngạc nhiên:
– Anh nói sao? Công việc của anh thì liên quan gì đến việc tôi vào Đà Nẵng?
Minh Hoàng liếc nhìn cô:

– Tôi thích liên quan đấy!
Lệ Thủy vẫn ngơ ngác:
– Tôi tưởng người như anh bận lắm cơ mà. Nãy tôi thấy anh nghe điện thoại và bảo với người ta vào Đà Nẵng sớm mà.
Minh Hoàng khẽ nghiêng người sang cô, cười:
– Cô nghe lén tôi gọi điện thoại à?
Mặt Lệ Thủy lại nóng bừng nhưng vẫn cố cãi:
– Ai thèm nghe lén? Âm thanh nó ʇ⚡︎ự lọt vào tai tôi đấy chứ!
Minh Hoàng bỗng bật cười trước kiểu lí sự của cô:
– Ừ, cô đúng, cô khi nào cũng đúng. Mà này, đằng nào tôi cũng ở lại đây vài hôm nữa, hay là ngày mai, cô đưa tôi đi thăm thú phong cảnh nơi đây được không?

Lệ Thủy:
– Anh ở lại thật à?
Minh Hoàng gật đầu:
– Ừ, cô không thích à?
Lệ Thủy dẩu môi:
– Tôi thích thì sao mà không thích thì sao?

Minh Hoàng liếc cô một cái rồi nói:
– Cô thích thì tôi vui mà cô không thích thì tôi cũng vui
Lệ Thủy hết nói nổi với người đàn ông này, cô chép miệng:
– Tùy anh, đàn ông thật khó hiểu!

Minh Hoàng lắc đầu:
– Không, đàn ông chúng tôi chả bao giờ khó hiểu cả, các cô mới khó hiểu đấy.
Lệ Thủy thắc mắc:
– Chúng tôi đâu có gì khó hiểu đâu. Mà sao tôi thấy bình thường anh ít nói thế mà trước mặt bố mẹ tôi lại nói nhiều vậy nhỉ?
Minh Hoàng chỉ nhả ra đúng một chữ:
– Thích!

Lệ Thủy lắc đầu không thèm chấp anh ta:

– Anh giàu thế, đi khắp nơi, lại thích xem phong cảnh quê hương tôi sao?
Minh Hoàng gật đầu:

– Ừ, mấy khi tôi rảnh! Mai đưa Khang Viễn đi chơi luôn!
Càng ngày Lệ Thủy càng thấy thêm nhiều điểm ở Minh Hoàng . Anh quan tâm tới mọi người, quan tâm tới cả con trai của cô. Trong lòng Lệ Thủy, cảm xúc với người đàn ông bên cạnh mỗi lúc một trào dâng, khoảng cách giữa hai người hình như đã gần thêm một chút. Cô lặng lẽ gật đầu

Tối hôm đó, Minh Hoàng ở lại nhà cô ăn cơm. Anh ta vẫn cứ ʇ⚡︎ự nhiên như người nhà vậy. Không khí gia đình Lệ Thủy rôm rả hẳn. Không chỉ Khang Viễn mà cả em trai cô Triệu Đạt cũng rất hợp khi nói chuyện với Minh Hoàng. Nếu có Lệ Thanh ở nhà chắc con bé cũng vui lắm. Đến khoảng mười giờ đêm, Minh Hoàng xin phép bố mẹ cô ra khách sạn ngủ vì không muốn phiền gia đình cô. Khuyên mãi không được nên bố mẹ cô cũng vui vẻ gật đầu.

Lâu lắm rồi Lệ Thủy mới được ngủ cùng Khang Viễn, hai mẹ con cứ trò chuyện ríu rít mãi. Cuối cùng tận mười một giờ cu cậu mới chịu đi ngủ với một niềm háo hức – ngày mai sẽ được đi chơi với mẹ và chú Minh Hoàng. Chuẩn bị chợp mắt, Lệ Thủy bỗng thấy điện thoại báo có tin nhắn đến:
– Cô ngủ chưa?
Số điện thoại lạ, lại có đuôi tứ quý chín khiến cô chột dạ. Cô không biết số điện thoại này là của ai cả nên định không trả lời thì tin nhắn lại báo đến:
– Tôi Minh Hoàng đây!

Lệ Thủy ngạc nhiên:
– Sao anh biết số điện thoại của tôi?
Minh Hoàng trả lời ngay:
– Cô còn thức sao? Tôi ʇ⚡︎ự mò đấy!

Lệ Thủy bật cười nhắn tin lại:
– Anh giỏi quá nhỉ, mà sao giờ này anh chưa ngủ?
Minh Hoàng lại nhắn trả lời :
– Tôi không ngủ được!

Lệ Thủy thắc mắc
– Lạ nhà sao? Hay lại giống Khang Viễn háo hức ngày mai đi chơi?
Mãi một lúc sau không thấy Minh Hoàng trả lời, Lệ Thủy nghĩ anh ta đã ngủ nên cũng không dám nhắn tin làm phiền nữa. Thực ra, cô và anh ta chưa có gì sâu sắc để nhắn tin qua lại như những người bạn thân thiết hay những cặp tình nhân. Cô định tắt máy đi ngủ thì lại thấy tin nhắn báo đến:

– Ừ, tôi háo hức ngày mai đi chơi với cô. Khang Viễn chưa ngủ sao? Ngủ muộn vậy mai sao dậy được?
Lệ Thủy lại bật cười:
– Chả phải anh cũng ngủ muộn đấy sao?
Minh Hoàng trả lời:
– Tôi có lí do mà!

Lệ Thủy thôi không chọc anh ta nữa, vội nhắn tin:
– Ừ, anh lạ nhà nên khó ngủ. Tôi đùa đấy, Khang Viễn ngủ một lúc rồi!
Điện thoại của Lệ Thủy lại sáng lên:
– Tôi không lạ nhà, tôi đi công tác nhiều, ngủ khách sạn quen rồi.
Lệ Thủy thắc mắc:

– Hay tại vì khách sạn ở đây không đủ tầm cho người như anh?

Một lúc sau, cô díu cả mắt, bỗng thấy tin nhắn đến:

– Không phải, chỉ vì… tôi nhớ em!

Chuyên mục: Cuộc sống

5 ( 1 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất