Ba lần lỡ nhịp – Chương 22

Vũ Linh 297

Tác giả : An Yên

Cái người này cứ như đọc được suy nghĩ của cô vậy, anh ta đang nhắm mắt cơ mà? Lệ Thủy cứ bấu chặt hai tay vào nhau, chẳng biết mở miệng thế nào cả. Cuối cùng đành thở dài và nói:

– Không có gì. Tôi nghĩ linh ϮιпҺ thôi!

Minh Hoàng mở mắt nhìn côvà nhả ra mấy chữ:

– Cô không biết nói dối!
Lần này thì Lệ Thủy lúng túng thực sự, cô cứ định mở miệng rồi lại không biết bắt đầu từ đâu. Cuối cùng vẫn lại là Minh Hoàng lên tiếng:
– Thôi, hôm nay cô mệt rồi, nghỉ sớm đi, tôi về đây!

Nói rồi anh lại đặt một xấp tiền vào tay cô như thường lệ và đi thẳng ra cửa. Lệ Thủy chỉ biết thở dài thườn thượt rồi cũng xin phép bà chủ nghỉ sớm một hôm. Quả thực như anh ta nói, hôm nay cô mệt rồi.

Về đến nhà trọ, cô tắm táp rồi ℓêп gιườпg nằm. Chẳng hiểu sao xoay ngược xoay xuôi mà không tài nào chợp mắt nổi. Lệ Thủy liền lấy điện thoại gọi video cho mẹ. Chỉ cần nhìn thấy những người thân yêu thì mọi muộn phiền sẽ đi qua hết. Lệ Thủy cố vỗ vỗ cho khuôn mặt tươi tắn rồi bấm gọi. Đầu dây bên kia ngay lập tức bắt máy:
– Lệ Thủy, con gọi khuya vậy có việc gì sao?
Lúc này cô mới để ý đã gần mười một giờ. Giờ này ở nhà chắc ngủ rồi, nhưng công việc của cô thì còn sớm lắm, mọi hôm giờ này Minh Hoàng chưa về cơ mà. Lệ Thủy vội cười:
– Dạ không, con nhớ mẹ thì gọi thôi ạ. Con quên để ý giờ giấc ạ. Mẹ ngủ chưa ạ? Khang Viễn có ngoan không mẹ?

Mẹ cô thở phào nhẹ nhõm, chĩa máy sang Khang Viễn đã say ngủ ngon lành. Nhìn khuôn mặt đáng yêu của thằng bé chỉ muốn cắn một cái thôi. Mẹ cô lên tiếng:

– Công việc có mệt lắm không con?

Lệ Thủy cười:

– Công việc bình thường thôi mẹ ạ. Khách cũng đông ạ. Tháng này con được tăng lương, ngày mai con gửi thêm tiền về cho bố mẹ ạ.
Mẹ cô nhắc nhở:
– Con giữ mà chi tiêu nữa. Tiền tháng trước con gửi vẫn còn. Khang Viễn ngoan, bố mẹ cũng có lương, con không phải lo đâu. Ái Chi khỏe không con? Nó đi đâu rồi? Cũng may còn có con bé.
Lệ Thủy vội nói dối:
– À.. Ái Chi đi hẹn hò chưa về cơ mẹ ạ!
Mẹ cô gật đầu:

– Ừ, con bé xinh xắn lại khéo ăn khéo nói, nó cũng giúp cho cả nhà đấy! Gia đình ấy may mà có nó.
Hai mẹ con cô nói chuyện linh ϮιпҺ một lúc rồi cúp máy đi ngủ. Mẹ cô không hề biết Ái Chi đã phải tủi ทɦụ☪ thế nào , may bản thân cô không rơi vào hoàn cảnh như Ái Chi nên giờ mới thong dong như vậy. Cô cũng may mắn khi gặp được Minh Hoàng nên dù không phải được bao nuôi nhưng cô có ʇ⚡︎ự do, anh ta quả thật là tấm lá chắm cho cô trong cái thế giới lộn xộn này.

Tám giờ sáng hôm sau, Lệ Thủy dậy để đi ra ngân hàng. Cái nghề này thường hai, ba giờ sáng mới về nên Ái Chi lúc này vẫn đang ngủ ngon lành. Cô rón rén dậy, vệ sinh cá nhân rồi phóng xe máy tới ngân hàng gửi tiền về cho bố mẹ. Vừa ra khỏi ngân hàng, Lệ Thủy nhớ ra lâu rồi mình không đi dạo, định đi loanh quanh và mua mấy thứ vì vẫn còn khá sớm thì điện thoại cô reo lên. Thấy số điện thoại của mẹ, cô vui vẻ bấm nghe:
– Con đây ạ! Con vừa gửi thêm tiền cho bố mẹ đấy ạ!
Bỗng Lệ Thủy thấy giọng mẹ co gấp gáp:
– Lệ Thủy ơi! Khang Viễn….

Lệ Thủy cảm nhận được sự run rẩy trong giọng nói của mẹ, cô cũng lắp bắp:
– Mẹ…có chuyện gì vậy ạ? Khang Viễn làm sao?
Mẹ cô cả khóc cả nói:
– Sáng nay, nó ăn xong,xin phép bố mẹ sang hàng xóm chơi. Mẹ cũng nghĩ nó chơi với mấy đứa trẻ gần nhà. Vậy mà thoáng một cái đã không thấy đâu cả. Bố mẹ tìm cả tiếng đồng hồ rồi, khắp xóm rồi mà chẳng thấy nó đâu nên mới gọi cho con.

Lệ Thủy thấy tai mình như ù đi. Khang Viễn mất tích ư? Đứa con bé bỏng của cô…nó mới hơn bốn tuổi, nó có thể đi đâu cơ chứ? Lệ Thủy run rẩy, ngồi sụp xuống bên đường và ôm mặt khóc. Cô lo sợ, đau đớn, mọi thứ cảm xúc giằng xé trong cô. Hay là nhà Tuấn Khang ๒.ắ.t ς-.ó.ς thằng bé? Nhưng họ đã hứa sẽ để yên cho cô nuôi con cơ mà? Nếu Khang Viễn làm sao, chắc cô cũng không thể sống nổi…
Khóc chán chê, Lệ Thủy bấm gọi cho Ái Chi. Giọng cô bạn đang ngáι ngủ :
– Lệ Thủy, có việc gì mà mày ra ngoài sớm vậy?
Lệ Thủy khóc nức nở:
– Ái Chi…Ái Chi ơi… Khang Viễn mất tích rồi!

Ái Chi vội bật dậy:
– Mày đang ở đâu?
Đầu dây bên kia vẫn sụt sùi:
– Tao đang ở ngân hàng. Tao ra gửi tiền về nhà. Vừa xong thì mẹ tao gọi…giờ tao bắt xe về nhà đây…
Ái Chi cũng sốt sắng:

– Ừ, mày về xem sao, có cần tao về cùng không?
Lệ Thủy lắc đầu:
– Không, mày cứ ở lại đi làm, xin cho tao nghỉ mấy ngày là được. Ngồi xe cũng hơn một ngày mới về tới nơi mà.
Ái Chi gật đầu:

– Được rồi, mày yên tâm đi. Đứng đấy, tao ra bây giờ, tao ra đưa mày tới bến xe.
Lệ Thủy chưa kịp nói gì thì đầu bên kia đã vội cúp máy. Chừng mười phút sau, cô thấy Ái Chi cầm theo một số quần áo của cô bắt taxi tới ngân hàng rồi lấy xe máy chở cô ra bến xe. Cô bạn còn dúi thêm tiền vào tay Lệ Thủy:
– Cầm lấy, có gì dọc đường còn có tiền. Lúc sáng chắc mày đâu kịp cầm thêm.

Lệ Thủy gật đầu rồi nhanh chóng lên xe khách về nhà. Ngồi tгêภ xe, lòng cô như lửa đốt. Hình ảnh Khang Viễn trắng trẻo , bụ bẫm giờ như dao cứa vào tιм cô. Lệ Thủy gọi về nhà liên tục nhưng mẹ cô vẫn khóc bảo chưa tìm được Khang Viễn. Tự nhiên cô thấy ân hận vô cùng. Giá mà cô đừng rời xa con mà đi làm, giá mà cô cứ ở nhà, có rau ăn rau có cháo ăn cháo thì giờ đây, biết đâu cô còn vui đùa cùng con…Khang Viễn, con đừng rời bỏ mẹ, bố con đã xa mẹ rồi, mẹ chỉ còn mỗi con mà thôi, con là tình yêu, là nguồn sống của mẹ. Nếu như con bị làm sao, mẹ sẽ không sống nổi, cũng không còn mặt mũi nào đi gặp bố con nữa …

Lệ Thủy cứ lẩm bẩm khấn Trời cầu Phật. Đường càng đi, cô thấy càng xa xôi. Lòng cô mãi không yên. Đến quá trưa, cô thϊếp đi. Đang mơ màng, cô bỗng nhìn thấy Tuấn Khang và anh chỉ cười với cô. Trong một không gian mờ ảo, nụ cười của anh vẫn hiền như vậy. Cô giơ tay chạm vào anh nhưng anh xa quá, cô chỉ biết khóc và gọi:
– Tuấn Khang, anh đưa con đi xa em phải không? Em xin anh đấy!

Anh chỉ khe khẽ lắc đầu và cười:
– Con trai sẽ không sao đâu, không sao…
Rồi Tuấn Khang từ từ vụt biến mất. Cô khóc nức nở rồi chợt bừng tỉnh bởi tiếng chuông điện thoại. Hóa ra cô mơ, vậy mà sao chân thật đến thế, nước mắt cô ướt đẫm khuôn mặt. Nhìn thấy số điện thoại của mẹ, Lệ Thủy vội quẹt nước mắt và bấm nút nghe:
– Mẹ ơi! Khang Viễn sao rồi ạ?

Mẹ cô nói rất nhanh:
– Tìm được Khang Viễn rồi con ơi…ơn Trời…
Lệ Thủy gấp gáp:
– Mẹ ơi, ai đưa thằng bé đi đâu ạ mẹ? Con đang tгêภ đường về nhà đây.

Giọng mẹ cô ngậm ngùi
– Thằng bé.. nó đi ra thăm mộ bố. Nó đi bộ tгêภ đường cái, may mà không bị làm sao!
Lệ Thủy điếng người. Nó mới hơn bốn tuổi, sao có thể đi thăm mộ bố được? Nghĩ đến giấc mơ ban nãy, cô bỗng lạnh sống lưng, run rẩy nói:
– Sao nó có thể đi xa thế được nhỉ? Làm sao bố mẹ tìm được nó ạ?

Mẹ cô sụt sùi:
– Bố mẹ và cậu Triệu Đạt tìm khắp xóm không được nên cứ đi tìm tгêภ đường vậy. Cũng không dám sang bên nhà cậu Tuấn Khang hỏi, sợ họ lại khinh mình không biết trông cháu. Bố con chạy xe máy dọc đường cái thì thấy thằng bé vừa đi vừa chạy về phía nghĩa trang. Nó bảo nhớ bố mà không có tiền bắt xe nên đi bộ.
Lệ Thủy khóc nức nở. Tuấn Khang, có phải anh báo mộng cho cô? Giọng mẹ cô vẫn đều đều trong điện thoại:
– Thằng bé không sao rồi. Bố mẹ cũng chở nó ra nghĩa trang thăm mộ bố, dặn khi cần đi thì bảo ông bà chở đi. Hay con bắt xe quay lại Đà Nẵng đi.

Lệ Thủy lắc đầu:
– Thôi, con xin nghỉ mấy ngày rồi. Con về thăm mọi người luôn.
Vừa cúp máy, cũng là lúc Ái Chi gọi :
– Lệ Thủy, có tin gì chưa?

Lệ Thủy đã bình tĩnh hơn:
– Tìm được thằng bé rồi, Khang Viễn đi bộ ra thăm mộ bố. May mà bố mẹ tao tìm ra đường cái thì thấy nó.
Ái Chi thở phào:
– May quá! Tội nghiệp, chắc nó nhớ bố. Thôi, mày về nghỉ ngơi mấy ngày đi!

Cúp máy rồi, lòng cô nhẹ nhõm hơn. Khang Viễn không sao rồi, nhưng ʇ⚡︎ự đáy lòng Lệ Thủy, một cảm xúc đau thương tưởng như đã xóa nhòa bốn năm nay hóa ra vẫn còn nhức nhói không thôi.

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất