Ba lần lỡ nhịp – Chương 15

Vũ Linh 358

Tác giả: An Yên

Ba năm sau…

Hôm ấy, lần đầu tiên Lệ Thủy đưa Khang Viễn ra thăm mộ bố. Thằng bé hơn ba tuổi có khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt to và sáng. Đúng như vị bác sĩ kia nói, sau hai năm ba tháng, chùm tóc trắng sau vành tai Khang Viễn ʇ⚡︎ự nhiên biến mất. Trộm vía cu cậu rất ngoan và khỏe mạnh, ít ốm vặt nên Lệ Thủy không phải lo lắng nhiều. Khang Viễn cứ ăn, cứ lớn nên trông đáng yêu ҡıṅһ ҡһủṅɢ. Càng như thế, cô lại càng tin anh vẫn luôn ở đây, bên cạnh cô và con trai. Khang Viễn có nụ cười hiền giống hệt Tuấn Khang. Ngồi tгêภ xe máy với mẹ, cu cậu líu lo đủ chuyện. Vậy nhưng khi đứng trước mộ bố, Khang Viễn bỗng trầm mặc, đôi mắt phảng phất chút buồn trong cái vẻ ngây thơ trẻ nhỏ. Lệ Thủy lau đi lau lại tấm ảnh của Tuấn Khang, khẽ nói:

– Tuấn Khang, em đưa Khang Viễn tới thăm anh đây. Con giống anh lắm luôn, lại ngoan nữa. Anh nhớ phù hộ cho mẹ con em nha.

Một làn gió nhẹ khẽ ѵυốŧ ѵε mái tóc cô như một nụ hôn ngọt ngào của tình yêu. Bông hoa cúc tím trong lọ nhỏ có dòng chữ” XIN ĐỪNG QUÊN ANH” bỗng rung rinh trong gió. Đã hơn ba năm trời mà cây hoa cúc tím trong lọ vẫn xanh tươi như cái ngày cô đau đớn đặt nó lên đây- nơi người đàn ông cô yêu yên nghỉ, cũng như cô đã đặt trái tιм mình lại nơi đây- bên cạnh trái tιм đã ngừng ᵭ.ậ..℘ của anh. Nhìn bông hoa nhỏ, Lệ Thủy mỉm cười:

– Anh đang nghe em nói đúng không Tuấn Khang? Anh yên tâm, Lệ Thủy của anh đã không khóc nhiều nữa. Em chấp nhận sự thật và sẽ cố gắng sống vui vẻ vì con của chúng ta, anh nhé.

Làn gió thổi tung mái tóc cô ʇ⚡︎ựa nhưbàn tay ấm áp của anh vẫn thường ѵυốŧ ѵε. Lệ Thủy mỉm cười nhìn sang con trai:

– Khang Viễn, con chào bố đi!

Khang Viễn nhìn người đàn ông trong ảnh rồi nhìn sang mẹ:

– Mẹ ơi! Tại sao bố không ở với chúng ta mà lại ra đây ạ mẹ?

Lệ Thủy rưng rưng nước mắt:

– À, lúc ấy tгêภ đường đi đón mẹ con mình, bố bỗng bị một chiếc xe tải đâm phải… nhưng con trai à, bố vẫn luôn ở bên cạnh chở che cho mẹ con mình vì bố rất yêu chúng ta, con hiểu không?

Khang Viễn gật đầu, đôi mắt nhìn thật lâu vào bức di ảnh để khắc ghi vào đầu óc non nớt cái khuôn mặt giống y hệt mình. Lệ Thủy lại cất lời:

– Con nhìn thấy chậu hoa nhỏ kia không? Mấy năm rồi hoa vẫn tươi như vậy, cũng như bố vẫn ở bên chúng ta. Bố con hiền lắm, lại học rất giỏi nên Khang Viễn phải ngoan và chăm học để bố vui nghe chưa?

Cậu bé nhoẻn cười:

– Khang Viễn hiểu ạ. Con sẽ ngoan mà.

Hai mẹ con chào Tuấn Khang rồi ra về. Tới đường lớn, bỗng Khang Viễn nhặt một hòn đá nhỏ ném vào chiếc xe tải đỗ bên đường, tốc độ nhanh tới mức Lệ Thủy chỉ kịp hét lên:

– Khang Viễn, sao con nghịch ngợm vậy? Con vừa hứa gì với bố mẹ?

Cậu bé cau có:

– Con ghét xe tải. Vì xe tải mà bố mới phải ra đây nằm.

Lệ Thủy bỗng thấy cay xè sống mũi. Câu nói của đứa con ba tuổi khiến cô thấy l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ nhói lên. Hình ảnh kinh hoàng ngày anh rời xa cô, nỗi đau ấy tưởng đã được cất giấu rất kĩ mà nay chỉ vì một câu nói bỗng như sống dậy, đâm đi đâm lại trong trái tιм cô. Tuấn Khang, anh có nghe con trai nói gì không? Lệ Thủy ôm con vào lòng vỗ về:

– Khang Viễn, chiếc xe này không ςư-ớ.ק bố đi, chiếc xe xấu xa kia đã bị các chú côпg αп phạt rồi. Con trai ngoan, mẹ đã bảo bố vẫn luôn ở bên chúng ta cơ mà.

Lúc này Khang Viễn mới thôi nhăn nhó nhưng suốt chặng đường về cậu bé chẳng nói năng gì.

Vừa về đến nhà, hai mẹ con ngạc nhiên khi nghe tiếng cười nói từ phía trong vọng ra. Vào tới phòng khách, cô ngạc nhiên khi thấy Ái Chi- cô bạn thân từ thuở cấp ba. Ái Chi học không giỏi nhưng rất hòa đồng với bạn bè, hay tâm sự với Lệ Thủy. Ái Chi còn là ” quân sư” cho tình yêu của cô và Tuấn Khang nữa cơ. Mới mấy năm không gặp mà trông nó khác hẳn- trắng trẻo, xinh xắn lại sành điệu nữa. Vừa thấy Lệ Thủy, Ái Chi thu lại nụ cười, chỉ gật đầu:

– Lệ Thủy, tao mới biết việc anh Tuấn Khang, thật sự… tao không biết nói gì….

Lệ Thủy khẽ cười:

– Không sao đâu, hơn ba năm rồi, tao cũng quen rồi, với lại giờ tao còn có gia đình và Khang Viễn.

Ái Chi nhìn sang Khang Viễn:

– Ôi trời! Thằng cu này dễ thương quá! Sao nó giống y chang bố nó vậy Trời? Soái ca của dì, lớn nhanh dì chờ nha!

Rồi Ái Chi hôn chụt vào hai má của Khang Viễn. Thằng bé được khen thì cười toe toét khiến không khí gia đình lại vui như Tết vậy. Lệ Thủy nhìn Ái Chi cười :

– Mày dạo này xinh quá cơ, mày học đại học gì nhỉ?

Ái Chi lườm Lệ Thủy:

– Vậy mà cũng mang tiếng bạn thân cơ! Tao đâu giỏi giang như mày mà thi…

Như nhớ ra mình lỡ lời, Ái Chi cúi mặt:

– Tao xin lỗi, ý tao không phải….

Lệ Thủy xua tay:

– Không sao, tao đã bảo mọi chuyện qua rồi mà. Giờ Khang Viễn ba tuổi rồi, chắc tao cũng xin đi làm thôi, ăn bám mãi sao được, bố mẹ tao còn Lệ Thanh học đại học, Triệu Đạt học hành nữa…

Thực ra, lâu nay cô đã nghĩ đến việc đi làm lại nhưng cứ thấy thương Khang Viễn nhỏ dại nên chưa dám nói. Lúc đầu, cô định xin đi làm lại ở công ty may. Nhưng rồi chợt nghĩ tới con đường ấy, nghĩ tới cảnh tượng ấy, lòng cô lại đau nhói như bị dao đâm. Vì thế, cô quyết định chờ một cơ hội khác. Tiếng Ái Chi vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô:

– Hay mày đi làm với tao, không cực lắm đâu mà thu nhập cũng khá, mỗi Ϯộι hơi xa.

Lệ Thủy mừng rỡ hỏi:

– Thật sao? Làm việc gì vậy?

Ái Chi cười:

– Tao phụ cho một nhà hàng lớn trong Đà Nẵng. Mày biết không, tao tốt nghiệp trung cấp kế toán, nhưng có xin được việc đâu. Nếu xin được thì lương cũng ba cọc ba đồng không đủ đổ xăng. Tao đi làm ở đây đủ ăn đủ mặc lại còn giúp được bố mẹ nữa.

Lệ Thủy thấy đây quả là vận may, nhưng nghĩ tới Khang Viễn, cô lại chạnh lòng. Cô đi xa như thế, vừa nhớ con lại vừa thương bố mẹ. Đà Nẵng cũng là vùng đất anh từng làm việc, biết đâu đây lại là cơ duyên? Mẹ Lệ Thủy cảm nhận được nỗi lo lắng của con, bà hỏi Ái Chi:

– Công việc nhà hàng chắc cũng phức tạp cháu nhỉ? Nếu Lệ Thủy muốn đi làm, hai bác không cản đâu. Không phải vì bác không lo được cho mẹ con nó mà vì muốn nó đi ra ngoài cho khuây khỏa. Khang Viễn ngoan nên cũng không phải lo nghĩ gì. Bác chỉ lo môi trường làm việc thôi.

Ái Chi vừa lắc đầu vừa cười:

– Không đâu bác ạ, chỉ nhà hàng là phụ nữ, chị ấy tâm lý lắm. Nhân viên ở đó cũng toàn là nữ mà.

Mẹ Lệ Thủy nhìn con gáι:

– Con thấy sao? Về Khang Viễn, nó là cháu của bố mẹ nên con không phải lo, bố mẹ chỉ lo con vất vả.

Lệ Thủy cười:

– Không đâu mẹ ạ, con không thể ở nhà thế này mãi được… con chỉ nhớ Khang Viễn, lại lo bố mẹ chăm cháu vất vả thôi.

Ái Chi lên tiếng:

– Tao hiểu, nhưng giờ hai mẹ con mày cứ như thế này cũng không ổn chút nào cả. Khang Viễn còn phải học hành, không lẽ mày cứ để con như vậy sao? Mày phải nghĩ tới tương lai thằng bé chứ? Cả tương lai mày nữa, mày mới hai mươi tuổi mà! Rồi công việc sẽ giúp mày vơi đi nỗi nhớ, với lại bây giờ phương tiện hiện đại, gọi video là thấy ngay, có phải chốn rừng thiêng nước ᵭộc đâu mà mày lo.

Mẹ Lệ Thủy nói thêm vào:

– Bố mẹ chỉ cần con thoải mái vui vẻ là được. Mấy năm qua,con đã trải đủ chuyện rồi. Nếu con muốn đi đâu đó, đi chơi cũng được, miễn là con vui, bố mẹ luôn sẵn sàng.

Lệ Thủy rưng rưng ҳúc ᵭộпg. Bố mẹ đã sinh ra, nuôi nấng ba chị em cô. Họ đã chịu vất vả, thậm chí cả tủi ทɦụ☪ vì cô, vì một đứa con gáι họ luôn ʇ⚡︎ự hào là ngoan ngoãn nhưng lại không chồng mà chửa. Giờ lại vẫn hai con người hiền lành ấy nói sẽ chăm con cho cô ʇ⚡︎ự do đi làm việc mình thích. Cô nghẹn ngào ôm lấy mẹ:

– Mẹ, con cảm ơn mẹ…

Vậy là Lệ Thủy quyết định sẽ lật cuộc đời mình sang một trang khác.

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất