Ba lần lỡ nhịp – Chương 1

Vũ Linh 300

Tác giả : An Yên

– Vương Lệ Thủy! Em đứng lại cho tôi!
– Đố anh đuổi kịp em đấy!
Hình ảnh đôi trai gáι đuổi bắt nhau tгêภ cάпh đồng cỏ lau cùng tiếng cười giòn tan của cô gáι quả thật đẹp như một bức họa tình yêu. Cô – Vương Lệ Thủy, một nữ sinh mới mười bảy tuổi, cái tuổi đẹp nhất,nhiều ước vọng nhất. Cô là con gáι đầu lòng trong một gia đình có hai chị em gáι và một cậu con trai út. Mẹ là giáo viên cấp hai, bố là chủ một xưởng mộc. Còn anh – Doãn Tuấn Khang vốn là bạn làm ăn của bố cô. Anh hơn cô tới mười hai tuổi. Có một điều lạ lùng là anh và cô sinh cùng ngày cùng tháng, chỉ là cách nhau mười hai năm. Tuấn Khang là con trai trưởng của một gia đình khá giả, bố mẹ là dân kinh doanh có tiếng tăm trong vùng, sau anh còn một cô em gáι.

Anh gặp cô khi Lệ Thủy mới mười hai tuổi. Lúc đó, anh cùng bố tới xưởng gỗ đặt một số bàn ghế cho công ty. Cô bé với hai bím tóc dày, nước da trắng hồng, làn môi chúm chím dễ thương vô cùng. Anh đã ngây ngốc trước nụ cười hồn nhiên của cô bé, đến nỗi tiếng ” chào chú” của Lệ Thủy khiến Tuấn Khang giật mình. Từ ngày đó, chẳng hiểu sao một chàng trai mới tốt nghiệp đại học chuẩn bị tiếp nhận công ty của gia đình lại có hứng thú với xưởng mộc. Lúc thì anh lấy cớ tới xưởng xem tiến độ đến đâu, khi thì anh lại lấy lí do đến xem màu véc – ni đã phù hợp chưa…nhưng thực ra chỉ để nhìn thấy cô bé dễ thương ấy. Ngày bàn ghế được giao cho công ty, anh ngẩn ngơ tiếc nuối bởi sẽ không được gặp cô bé nữa và cũng chả biết kiếm lí do gì để đến xưởng mộc nữa. Vậy là, sau bao đêm trằn trọc, anh lại lò dò tới bắt chuyện với bố cô chỉ vì ” cháu thích nghề mộc”. Cô bé đi học, anh đành đợi trước cổng trường rồi tạo ra những cuộc gặp gỡ tình cờ mỗi lần tan học. Cứ thế cho đến khi cô bước vào lớp mười – tuổi mười lăm đẹp ʇ⚡︎ựa trăng rằm. Làn da hồng hào ngày xưa giờ nõn nà như trứng gà bóc, mái tóc đen dày xõa ngang lưng, ánh mắt to tròn trong trẻo như làn nước mùa thu vậy. Bên cô, anh luôn thấy vui vẻ khi hòa cùng tiếng cười giòn tan ấy. Trong ngày sinh nhật lần thứ mười lăm của cô, cũng là sinh nhật thứ hai mươi baỷ của anh, Tuấn Khang trao cho cô bó hồng nhung đỏ thắm và nói rất khẽ:
– Lệ Thủy, anh yêu em!
Cô mở to mắt ngạc nhiên:
– Ơ, chú… chú … nói sao ạ?
Anh cười hiền:
– Em … không bỏ được cách gọi đó sao?
Lệ Thủy vẫn ngây thơ đáp:
– Nhưng… chú… là bạn của bố cháu mà!
Tuấn Khang nhẹ vuốt mái tóc của cô:
– Bạn kinh doanh thôi mà! Với lại tình cảm có bao giờ tính tuổi đâu!

Lệ Thủy dù là con cả nhưng được sống trong tình cảm yêu thương nuông chiều từ bé nên cô chưa hiểu thế nào là tình yêu. Những bức thư tỏ tình của các cậu bạn trong trường luôn được cô đọc rồi cất đi chứ chưa trả lời thư ai cả. Nhưng với ” chú Tuấn Khang “lại khác. Cô thích nhìn ánh mắt đăm chiêu của chú, thích nụ cười rất hiền của chú. Cái đẹp ở người đàn ông trưởng thành khiến trái tιм Lệ Thủy ngân lên những âm vang khe khẽ. Có lẽ vì thế, tình yêu đầu đời của cô là ” chú “. Cô chỉ cảm nhận thấy rằng khi gặp ” chú ” mặt mình sẽ nóng ran,tιм ᵭ.ậ..℘ nhanh hơn và đôi khi tay chân luống cuống. Đó là xúc cảm mà khi ở cạnh các bạn trai khác Lệ Thủy không cảm nhận được. Nghe lời tỏ tình ấy, cô chỉ biết e thẹn gật đầu rồi áp khuôn mặt ửng đỏ của mình vào l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ ấm áp của Tuấn Khang.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, họ đã yêu nhau hai năm trời. Đó là một tình yêu trong sáng của tuổi học trò. Mỗi sáng, mỗi trưa, mỗi chiều, đằng sau chiếc xe đạp điện của cô nữ sinh Lệ Thủy tгêภ đường đến trường luôn là chiếc Air Blade của anh chàng Tuấn Khang phong trần, lịch lãm với đôi mắt ấm áp,làn môi mỏng mà chỉ cần cong lên cũng đủ đốn gục trái tιм bao người con gáι. Anh luôn tôn trọng cô, không đi ngang hàng để cô thoải mái nói cười với bè bạn. Anh cứ âm thầm đi sau cô như một sự bảo vệ, chở che. Bởi bố mẹ cô rất nghiêm khắc nên cô và anh không hề công khai tình yêu đó. Dù vậy, tình cảm ấy cháy nồng chẳng kém cạnh gì những cặp đôi khác. Những buổi chiều tan học sớm, anh và cô thường rong ruổi tгêภ khắp các nẻo đường quê. Cánh đồng cỏ lau này luôn là điểm hẹn lý tưởng, để rồi sau mỗi buổi chiều, họ lại bịn rịn, lưu luyến tạm biệt nhau.
Tuấn Khang đuổi kịp Lệ Thủy, nắm chặt tay cô rồi đỡ cô ngồi xuống một mô đất nhỏ giữa cάпh đồng cỏ lau. Anh quệt mồ hôi tгêภ trán cô :
– Em chạy vậy không mệt sao?
Lệ Thủy cười giòn tan:
– Xiii, anh già mới mệt đấy!
Tuấn Khang cười lớn:
– Chà, vậy chắc anh phải cưới vợ, kẻo đến khi tóc bạc còn đi họp phụ huynh nhỉ?

Lệ Thủy nháy mắt:
– Khi nào anh cưới ạ?
Tuấn Khang nhìn cô bằng ánh mắt thật sâu, sâu như không thấy đáy:
– Khi em đủ lớn…
Rồi anh nhẹ nhàng đặt đôi môi của mình lên làn môi đỏ thắm của cô. Một tay anh giữ lấy gáy cô, một tay luồn vào mái tóc của người con gáι anh yêu. Lưỡi anh thăm dò trong khoang miệng cô, mút mát rồi cuốn lấy lưỡi cô. Trời đất như chao đảo, Lệ Thủy khép đôi mi, ôm lấy cổ Tuấn Khang nghênh đón nụ hôn nồng nàn ấy. Họ hôn nhau say đắm, mãnh liệt, mặc kệ gió rì rào trò chuyện, mặc kệ mây khúc khích rượt đuổi nhau, mặc kệ mặt trời đỏ rực sắp ẩn mình cuối chân trời. Đến khi Lệ Thủy cảm thấy hơi thở như khó khăn hơn, Tuấn Khang mới lưu luyến rời đôi môi người yêu, anh còn tranh nhủ nhá nhẹ má người yêu rồi mới thì thầm:
– Anh đợi em làm vợ anh!

Lệ Thủy khẽ đỏ mặt:
– Anh đợi lâu vậy không chán sao?
Tuấn Khang ôm ấy cô, áp mặt cô vào ռ.ɠ-ự.ɕ mình:
– Anh chỉ sợ em chán lão già này thôi!
Lệ Thủy cười giòn :
– Vậy chúng ta ngoéo tay nhé, sẽ không bao giờ xa nhau!
Tuấn Khang bật cười trước cử chỉ đáng yêu của cô. Anh giơ ngón tay đan chặt vào tay cô, một tay kéo cô vào gần, thơm lên trán cô rồi khẽ nói:
– Anh sẽ không bao giờ xa em, không bao giờ!

Lệ Thủy ôm chặt lấy anh:
– Bố em kể rằng vì mẹ em mê nghệ sĩ cải lương Lệ Thủy nên đặt tên em là Lệ Thủy. Nhiều người nói tên em buồn và sẽ mau nước mắt nhưng em không thấy vậy. Lúc bé em được bố mẹ yêu thương, lớn lên được anh yêu thương, vậy là em hạnh phúc rồi.
Tuấn Khang ҳúc ᵭộпg trước suy nghĩ nghiêm túc của Lệ Thủy. Anh nói rất nhẹ:
– Lệ Thủy, cuộc đời còn rất dài, ngày tháng còn rất nhiều, nhưng có một điều sẽ khômg bao giờ thay đổi, đó là anh sẽ yêu em đến hơi thở cuối cùng.
Lệ Thủy nhìn thẳng vào mắt anh và cô thấy được sự si mê, đắm đuối trong đó. Cô thỏ thẻ:
– Nhưng… em muốn thi đại học. Em muốn trở thành giáo viên như mẹ… có được không ạ?

Tuấn Khang búng nhẹ trán cô:
– Được! Tất nhiên là được . Anh luôn ủng hộ mọi sự lựa chọn của em. Miễn là em haỹ nhớ rằng đằng sau mỗi bước em đi luôn có anh là được.
Lệ Thủy thực sự cảm thấy mình may mắn. Là một cô gáι mới lớn, cô không nghĩ mình lại có được một tình yêu chân thành và trọn vẹn đến thế. Cô đã từng xem phim, đọc truyện và thấy tình yêu đầu thường bồng bột nên dễ đổ vỡ. Nhưng với Tuấn Khang, cô có một niềm tin mãnh liệt. Cô yêu anh bằng tất cả sự vụng dại và đam mê của tuổi thanh xuân đẹp đẽ. Còn anh lại luôn trân trọng, nâng niu cô như một bông trinh nữ thuần khiết, trắng trong, chỉ sợ nếu mạnh tay một chút thì những cάпh hoa sẽ rơi mất. Mặt trời sắp lặn, Tuấn Khang lại lưu luyến:
– Sắp tối rồi, để anh đưa em về…

Lệ Thủy bỗng nhìn anh,rụt rè:
– Anh Tuấn Khang, còn một tháng nữa là tới sinh nhật thứ mười bảy của em, cũng là sinh nhật lần thứ hai mươi chín của anh, em sẽ tặng anh … một món quà đặc biệt…
Tuấn Khang vuốt nhẹ mái toc người yêu, dắt mấy sợi tóc lòa xòa vào vành tai cô và nói rất khẽ:
– Anh đợi em!
Bóng anh và cô in hằn trong ráng chiều chạng vạng, mặt trời bỗng đỏ rực như ɱ.á.-ύ nhuộm đỏ cả một vùng chân trời.

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất