Ai hay chữ ngờ 5

Vũ Linh 467

Tôi thẫn thờ một lúc rất lâu sau khi nghe tiếng gọi ngập ngừng của Hạnh:
” Hà…mày còn đấy không,tao ..xin lỗi”!!!

Tôi chua xót uất nghẹn đến tận tιм,tôi nghiến răng bảo:

“xin lỗi thì ít gì,có giúp mọi thứ quay trở lại như lúc đầu được không,mày gọi nói với tao điều này là muốn khoe khoang với tao phải không”?

“không phải thế…mày đừng hiểu lầm…là…tao muốn bỏ cái thai”!!!

Nghe Hạnh nói tôi thật sự nổi đoá,cô ta vậy mà muốn bỏ cái thai sao,tôi cầu còn chẳng được,còn cô ta có được lại muốn bỏ đi,dù tôi hận Hạnh nhưng đứa bé là vô Ϯộι,tôi bảo:

“gặp nhau đi,quán cà phê số7,tгêภ đường xy…20′ nữa tao sẽ có mặt”

Nói xong tôi cúp máy,ngồi ngây ngốc một lúc tгêภ giường,tôi vừa cười lại bật khóc,cảm giác trong tôi không thể nào diễn đạt thành lời,ngồi ngây ra một lúc tôi mới đứng dậy vội chỉnh sửa đầu tóc quần áo đến chỗ hẹn gặp Hạnh.

Đến chỗ hẹn tôi đã thấy Hạnh ngồi chờ tôi trước đó,vẫn phong thái kiêu sa quyến rũ đến khó cưỡng khiến tôi là phụ nữ cũng ngây ngất với nhan sắc của Hạnh,tôi cười khổ thầm nghĩ đẹp như thế làm sao chồng tôi cưỡng lại được?

Hạnh thấy tôi lúng túng gọi:

-Hà…

Tôi đi đến ngồi xuống đối diện với Hạnh,tôi nhìn Hạnh chằm chằm còn Hạnh né tránh cái nhìn của tôi…nhìn lên bàn thấy Hạnh vẫn chưa gọi nước,tôi nhớ lại khoảng thời gian sinh viên trước kia cả ba người chúng tôi thường hay la cà quán cóc ven đường,cả tôi và Hà đều thích uống nước dừa,tôi vô thức thốt lên gọi phục vụ:

-Em ơi cho hai ly nước dừa…

Nhưng sực nhớ Hạnh vừa mới mang thai,uống nước dừa sớm quá không tốt cho thai nhi tôi lại bảo:

-Khoan đã,em cho chị một ly dừa,một ly cam em nhé,cảm ơn em.

Hạnh lí nhí nói:

-Cảm ơn mày.

-Vì chuyện gì,vì đã tin tưởng để mày có cơ hội xen ngang vào gia đình tao à?

Hạnh nhìn tôi đôi mắt đỏ hoe,bộ dáng đáng thương khiến tôi chán ghét,Hạnh bảo:

-Mày biết ý tao không phải thế.

-Mày thôi đi,người khác nhìn vào lại nghĩ tao đang ức hϊếp mày…Sau cú sốc mà mày gây ra cho tao tao thật sự không thể tha thứ cho mày và Đạt,nhưng đứa bé vô Ϯộι,tao nghĩ mày nên thông báo với Đạt việc này.

Hạnh đan hai bàn tay vào nhau,đây là thói quen mỗi khi Hạnh bối rối thường làm thế,ở góc độ của một người phụ nữ bị ςư-ớ.ק chồng tôi không có cách nào để cảm thông cho Hạnh nhưng tôi không nhẫn tâm ﻮ.เ.+ế+..Ŧ ૮.ɦ.ế.ƭ một sinh linh bé nhỏ…Tôi vẫn còn lí trí chứ không để thù hận che mờ mắt.

Hạnh hỏi tôi:

-Mày nghĩ tao nên nói việc này cho anh Đạt sao,thật sự tao với Đạt là sai lầm tao muốn dừng lại không muốn lún sâu vào thêm nữa.

Tôi nhìn Hạnh mỉa mai bảo:

-Mày nghĩ hối hận lúc này có muộn màng quá không,đã quá trễ mọi thứ chẳng thể nào trở về nguyên vẹn như lúc đầu,lúc mày ℓêп gιườпg với chồng tao mày có từng nghĩ đến hai từ hối hận này chưa?

Hạnh bị tôi nói làm cho cứng họng,cô ta nhìn đôi bằng đôi mắt ngập nước,có lẽ Hạnh hối hận thật nhưng tất cả đã quá muộn.

Tôi lại tiếp tục:

-Tao không cao thượng để chúc mày hạnh phúc,vì hạnh phúc mày có được xây dựng tгêภ nỗi đau của tao,nhưng cả hai người không đáng để tao đau khổ. Nói thật tao cũng đã suy nghĩ rất nhiều,cũng hình dung ra việc khi đối diện với mày tao sẽ không giữ được bình tĩnh mà lao vào ᵭάпҺ nhau với mày,nhưng khi thấy mày như thế này cũng đau khổ day dứt tao không ra tay được.

Tôi nói trong nghẹn ngào,có ai giống như tôi,phải ở trong hoàn cảnh của tôi mới hiểu được,tình bạn bao nhiêu năm phải ᵭάпҺ đổi vì phút yếu lòng của hai người bọn họ…Tôi nhìn Hạnh lại có chút thương hại,cũng là người phụ nữ đổ vỡ trong hôn nhân sao lại đi làm cái chuyện đáng chê trách như thế. Tôi nói:

-Gọi cho Đạt đi xem anh ta nói gì,dù sao tao với anh ta cũng đang ly thân,sắp tới sẽ li hôn chắc không còn vướng bận gì,tao mệt mỏi rồi,chỉ mong cả hai người đừng ai làm phiền đến cuộc sống của tao.

Mọi người có phải đang nghĩ tôi cao thượng lắm phải không,dễ dàng tha thứ cho kẻ ςư-ớ.ק chồng mà lại là bạn thân của mình như thế,nhưng … cũng vì là bạn thân nên tôi không có cách nào hận được dù đã từng thề rằng sẽ khiến cho bọn họ trả giá thật đắc. Tôi thật là ngu ngốc…

Sau cuộc nói chuyện với Hạnh tôi buông bỏ tất cả,chẳng mong nhận được lời xin lỗi chân thành của bọn họ vì tôi thấy không cần thiết. Có người hỏi tôi tại sao lại dễ dàng buông bỏ như thế,tôi nhẹ nhàng đáp vì người đàn ông ấy không còn thuộc về tôi…nếu anh ta yêu tôi sẽ không bao giờ làm tôi tổn thương,người như thế không đáng để tôi lao tâm khổ tứ.

Bẵng đi một thời gian tôi nhận được thiệp mời đến dự hôn lễ của bọn họ,người đưa thiệp đến là Đạt,chẳng biết làm cách nào anh ta có được địa chỉ nơi tôi ở. Lần cuối cùng tôi gặp lại anh ta là tại toà cách đây ba tháng,lúc ấy trông anh ta xơ ҳάc tiều tụy nhưng hiện tại đã khá hơn rất nhiều,có lẽ vì sự chăm sóc chu đáo của Hạnh.

Người ta bảo chia tay mong làm bạn nhưng tôi không làm được như thế,không phải bạn cũng chẳng phải kẻ thù chỉ đơn giản là chúng tôi giống như những người dưng ngược lối mà thôi.

Câu đầu tiên Đạt hỏi tôi:

-Em dạo này khoẻ không?

Giọng anh ta có chút lúng túng,tôi không trả lời mà hỏi Đạt:

-Sao lại biết chỗ tôi ở? Tôi nghĩ tôi với anh không còn gì để nói với nhau. Tôi bận rồi không tiễn nhá.

Tôi toang đóng cửa thì bị Đạt ngăn lại,tôi trừng mắt bảo:

-Anh muốn gì?

Chắc anh ta quên tôi đai đen karate,muốn giở trò hay cà chớn là xong đời với tôi,Đạt hiểu được tôi nghĩ gì anh ta vội giải thích:

-Không phải thế,chỉ là có thứ này muốn đưa cho em.

Tôi nghi ngờ hỏi:

-Anh mà giở trò thì đừng trách.

Đạt cười khổ bảo:

-Ai mà dám giở trò với quán quân karate như em chứ.

Nói xong Đạt lấy trong cặp táp ra một tấm thiệp màu đỏ,tôi nhìn liền đoán ra ngay nhưng không nói gì,Đạt nguợng ngùng bảo:

-Tuần sau, bọn anh…kết hôn,mong em bỏ chút thời gian đến tham dự…

Đạt đưa tấm thiệp ra trước mặt tôi,nói thật tôi có chút khó chịu,ai đời chồng cũ lại mặt dày đến mời tôi đi ăn cưới. Nhưng vì giữ chút lòng ʇ⚡︎ự trọng tôi kiên cường nhận lấy tấm thiệp từ tay Đạt rồi bảo:

-Chắc chắn tôi sẽ đến.

Sau đó đóng sầm cửa lại,ngồi bệt xuống đất như một cái ҳάc không hồn. Nố tôi không buồn là nói dối,dù gì tình yêu tôi dành cho Đạt cũng là cả tuổi thanh xuân làm sao nói quên là quên được,nhưng giờ đây anh ta đã có hạnh phúc mới chẳng nhẽ tôi phải tiếc hoài những hoài niệm xưa???

Hôm đám cưới của Đạt như lời hứa tôi xuất hiện thật xinh đẹp trước mặt bọn họ,chứng kiến cảnh họ cử hành hôn lễ tιм tôi không ʇ⚡︎ự chủ lại nhói lên từng cơn.

Hôn lễ được cử hành tại một nhà hàng sang trọng,nhưng bạn bè chung của cả ba lại chẳng có một ai,chắc có lẽ Đạt ngại nên không mời,tôi chọn cho mình một góc kín đáo khuất sau tấm rèm hướng ra ban công,nhìn về nơi xa xăm với suy nghĩ mông lung,tгêภ tay tôi là ly ɾượu vang,lúc này tôi đã có chút hơi men nên có thể ngửi được mùi cay nồng của hương vị ɾượu trong gió,bất chợt một giọng nói trầm ấm vang lên:

-Xin lỗi tôi có thể mời cô một điệu nhảy được không?

Một người đàn ông mặc vest đen,gương mặt anh tuấn bước về phía tôi mỉm cười nhẹ,tôi chưa bao giờ gặp một người đàn ông nào đặc biệt như thế này,tôi không biết phải diễn đạt thế nào chỉ biết rằng người đàn ông jayf quá hoàn hảo là mẫu hình lý tưởng của bao cô gáι.

Tôi ngại ngùng gương mặt ửng hồng vì xấu hổ và cũng vì tôi say rồi…Tôi từ lối nhẹ nhàng:

-Tôi không biết nhảy.

Anh ta vẫn nhẫn nại bảo với tôi:

-Không sao,tôi sẽ dạy cô…

Vừa nói anh ta vừa chìa tay ra trước mặt tôi,không hiểu sao tôi không từ chối nữa rụt rè đưa bàn tay về anh ta… Người đàn ông ấy kéo nhẹ tôi vào lòng nhẹ nhàng dìu tôi ra chỗ đám đông hoà vào dòng người đang khiêu vũ theo nhạc…

Tôi biết nhảy chẳng qua là vì từ chối nên bảo không biết,thấy tôi nhảy chuyên nghiệp anh ta ghé sát tai tôi thì thầm:

-Em lừa tôi…

Giọng nói trầm ấm khiến tιм tôi lại lỗi nên một nhịp,tai tôi đỏ lên vì ngượng ngùng,tôi bảo:

-Biết nhảy sơ sơ,không dám múa rìu qua mắt thợ,hơn nữa nhìn anh như thế tôi sẽ nhảy với tôi sẽ làm trò cười cho anh.

-Làm trò cười là thế nào,cô nhảy xuất sắc thế này tôi rất lấy làm vinh hạnh được làm bạn nhảy của cô.

Người đàn ông này rất biết cách lấy lòng phụ nữ,người này khiến tôi vừa có cảm giác quen thuộc lại có chút xa lạ,tôi trước giờ vẫn rất ghét người khác giới chạm vào tôi nhưng người đàn ông này lại tôi lại không bài xích.

Anh kéo nhẹ tay tôi xoay một ʋòпg sau đó ôm trọn tôi vào lòng,cúi đầu xuống hõm cổ của tôi nói:

-Tôi tên Dương An ,rất vui vì được gặp lại em…Lê Thanh Hà!!!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất