Yêu thầm – Chương 4

Vũ Linh 154

Thục Hiền không nói gì mặt buồn so. Cô nằm lì trong phòng như vậy không chịu ra ngoài đi chơi đâu hết. Những lần trước mỗi lần về quê là cô chạy hết nhà này đến nhà khác, khi thì nhà chú Thanh, lúc thì nhà bà ngoại, có khi lại chạy sang nhà chú Lực hái cả bịch trái cây to đùng lên xóm trọ chia cho mọi người. Ngày mai đi lên thành phố rồi mà cô còn không nhúc nhích chân ra khỏi nhà.

 

“Con bé làm sao vậy em?”

 

Ông Hoàng hỏi vợ. Thực ra thì ông cũng định hỏi mấy hôm Thục Hiền về nhà cơ. Nhưng cứ đi làm về đến nhà lại quên khuấy đi mất.

 

“Hai za! Chả biết thế nào nữa. Đúng là không thể nhìn bề ngoài mà ᵭάпҺ giá được con người ta như thế nàođược.” Bà Hường thở dài thườn thượt than vãn với chồng.

 

“Có chuyện gì thì em nói đi xem nào, cứ úp úp mở mở như vậy làm người ta sốt ruột ૮.ɦ.ế.ƭ đi được!”

 

Ông Hoàng lo lắng khi thấy thái độ пα̃σ nề của vợ.

 

“Thì chuyện của con bé Hiền nhà mình với thằng Kiên đó. Cái thằng, trông thế mà đểu thật. Nó bắt cá hai tay. Con bé biết được nên chia tay rồi.”

 

“Trời ạ! Thế mà không nói sớm. Tôi còn tưởng chuyện gì. Chứ chuyện đó tôi ủng hộ cả hai tay.” Ông Hoàng cười khà khà nói, giọng điệu rất vui mừng thì phải.

 

“Ông ấy! Làm cha cái kiểu gì vậy hả? Đành rằng là thằng kia nó đểu, nó xấu con mình chia tay nó là đúng. Nhưng dù sao đó cũng là chuyện buồn của nó. Sao ông có thể vui vẻ tгêภ nỗi buồn của con gáι mình được chứ! Tôi chịu ông thật đấy!”

 

Bà Hường lườm chồng mắng, giọng càng пα̃σ nề.

 

“Cái này đúng là ý trời mà. Tôi định nói với bà cái hồi nó đưa thằng Kiên về cơ để bà khuyên con bé chia tay nó đi!” Ông Hoàng vẫn vui vẻ nói tiếp, dường như không để tâm lắm đến thái độ của vợ.

 

“Hả? Ông biết trước nó phản bội con mình sao?”

 

“Không! Không phải vậy.” Ông Hoàng ᵭ.ậ..℘ tay xuống đùi bôm bốp nghe vẻ khoái chí lắm: “Cái này cũng là nhờ công thằng Lực. Gớm cái thằng bạn đáng đồng tiền bát gạo.”

 

Ông Hoàng vừa khen vợ vừa nói nhỏ:

 

“Thằng đó nó yếu thận. May mà con gáι mình bỏ sớm. Chứ không nó lấy về con gáι mình có mà khổ cả đời. Đàn ông con trai gì mà uống có hai lon bια đi đa.i bốn năm bận, thế còn làm ăn được gì nữa nào!”

 

Ông Hoàng cười khanh khách. Bà Hường vẻ mặt vẫn còn hoang mang lắm.

 

“Mà sao ông để ý kĩ thế?”

 

“Không phải tôi mà là thằng Lực. Ha ha!”

 

Ông Hoàng lại cười khoái chí: “Thôi mình cũng đừng có buồn nữa, coi như trong cái rủi lại có cái may. Con mình xinh đẹp tài giỏi thiếu gì đứa theo đuổi. Công nhận, thằng cha Lực tài thật. Kỳ này phải nhờ nó kén rể cho nhà mình mới chắc ăn được.”

 

Ông Hoàng tâm đắc với thằng bạn nối khố lắm. Bà Hường thì vẫn ngẩn tò te ra, bà cũng chẳng để ý lắm thế mà Lực lại nhìn ra vấn đề. Đúng là thật lạ mà.

Ông Hoàng gọi điện cho bạn báo tin con gáι đã chia tay Kiên, miệng cười khà khà như vừa gặp được chuyện vui. Trái với thái độ của ông Hoàng thì Lực lại có vẻ lo lắng.

 

“Thằng đó nó dám cắm sừng con bé hả?”

 

“Thì vậy mới nói. Tao đang định tìm cách nói chuyện với con bé để chia tay nó mà chưa biết mở lời thế nào thì chúng nó đã đường ai nấy đi rồi. Thật là trời giúp mà.”

 

“Con bé thế nào rồi?”

 

“Ôi dào! Thì cũng buồn buồn tí là xong ấy mà. Lo gì. Với lại con gáι tao tao biết, nó không để ý vào mấy chuyện này lắm đâu. Rồi đâu lại vào đấy ấy mà.”

 

Lực vẫn chưa hết lo lắng. Tự dưng bây giờ anh muốn gặp cô để biết chính ҳάc bây giờ cô đang ra sao. Nhưng mà chả nhẽ lại chạy về bây giờ rồi hỏi thẳng cô thì kỳ quá.

 

Lực trằn trọc mãi không ngủ được. Mai Thục Hiền lên trường rồi, không biết cô ấy sẽ như thế nào. Ở nhà có bố mẹ còn khuây khoả đi đôi chút, lên ấy rồi… Lực đắn đo mãi. Anh quyết định sẽ đến trường Thục Hiền lặng lẽ theo dõi xem cô thế nào thì mới yên tâm được.

 

11 giờ trưa, Lực từ công ty mình phóng xe đến cổng trường Đại học sư phạm. Anh cố tình đứng khuất sau một hàng nước chờ Thục Hiền.

 

Một lúc sau thì anh thấy Thục Hiền đang dắt xe đi ra khỏi cổng trường. Theo xong là Kiên đang chạy đuổi theo.

 

“Thục Hiền! Thục Hiền! Nghe anh giải thích đã!”

 

Kiên vừa đi vừa gọi nhưng Thục Hiền vẫn không quay lại. Mãi cho đến khi Thục Hiền lên xe định nổ máy thì Kiên chạy lên trước chặn đầu xe cô, tay nắm lấy ghi đông nói:

 

“Chuyện hôm trước, cô ấy…anh chỉ giỡn chơi với cô ta thôi. Là anh giận em nên mới đùa quá trớn như thế xem tình cảm của em đối với anh như thế nào mà thôi. Anh xin lỗi em! Anh không hề yêu cô ta. Anh biết anh sai rồi. Em đừng giận anh nữa, chúng ta làm lại từ đầu được không em?”

 

Hiền Thục nhìn Kiên với ánh mắt hình viên đạn nói:

“Con gáι chúng tôi là món đồ chơi hay sao mà anh muốn giỡn lúc nào cũng được. Tôi nói cho anh biết, đàn ông xem thường giá trị người khác như anh, không chỉ tôi mà bất cứ cô gáι nào, anh cũng không xứng đáng. Từ nay anh đừng có gặp tôi nữa.”

 

Kiên thấy không thể cầu xin được Thục Hiền anh ta liền trở mặt:

“Là cô có người khác rồi đúng không? Trong lòng cô nghĩ đến người khác nên lấy cớ chia tay tôi chứ gì, tôi biết thừa.”

 

Thục Hiền tức giận nói: “Là do anh đã phản bội tôi trước, giờ anh lại lật lọng đổ lỗi cho tôi là làm sao?”

 

“Hứ! tôi lật lọng ư? Cô nghĩ gì ʇ⚡︎ự lòng cô rõ. Đúng là lòng dạ đàn bà, đứng núi này trông núi nọ.”

 

“Anh… Anh… anh là đồ tồi. Tôi thật hối hận vì đã từng nghĩ tốt về anh, lại còn yêu anh như thế.”

 

“Cô đừng có ngụy biện, nếu cô yêu tôi thì cô sẽ không bao giờ bênh hắn ta như thế.”

 

“Hắn ta? hắn ta nào? Anh đừng có mà gắp lửa bỏ tay người!”

 

“Thì còn ai vào đây nữa!”

 

Thục Hiền càng nghe nói thì càng điên ɱ.á.-ύ, chẳng hiểu Kiên đang úp mở điều gì.

 

“Thôi! Tốt nhất chúng ta nên dừng tranh cãi ở đây. Tôi không muốn liên quan gì đến anh nữa.”

 

Thục Hiền xoay xe định nổ máy thì một lần nữa Kiên lại dùng tay chặn lấy ghi đông, tay kia ghì lấy cổ tay cô.

 

“Cô tưởng bỏ tôi mà dễ thế à?” Kiên ghé ngay sát mặt Thục Hiền đe doạ.

 

“Bỏ tay con bé ra!” Giọng một người đàn ông ồm ồm vang lên một cách dứt khoát.

Kiên ngoảnh mặt lại thì bắt gặp ánh mắt sắc như Quan Vũ đang nhìn anh, chân mày xếch ngược lên. Anh ta run rẩy buông tay Thục Hiền.

 

“Chú Lực!” Thục Hiền ngạc nhiên, nói như reo lên. Giống như ngày xưa mỗi lần cô bị ЬắϮ пα̣t là y như rằng sẽ có chú Lực xuất hiện bảo vệ cho cô.

 

“Cậu định làm gì con bé?”

 

Lực nhìn chằm chằm vào Kiên tra hỏi.

 

“Tôi… Tôi…” Kiên run run ấp úng mãi không nói được.

 

“Chú Lực!” Thục Hiền nhìn chú Lực lắc đầu. Có mấy ánh mắt tò mò đang nhìn họ. Cô không muốn mình làm trung tâm để họ bàn tán.

 

Lực biết ý Hiền Thục nên không tra hỏi Kiên nữa. Lợi dụng cơ hội này Kiên chuồn lẹ ra phía sau rồi lên xe lủi mất.

 

“Thục Hiền!” Mai từ đâu chạy ra gọi cô: “Có chuyện gì thế? Hắn ta lại tìm đến làm phiền mày à?”

 

Thục Hiền thấy Mai thì hơi ái ngại gật đầu.

 

“Trời, để tao cho hắn một trận mới được.” Mai làm ra vẻ tức giận. Thực ra lúc nãy cô đã nhìn thấy Kiện đứng chặn đầu Thục Hiền rồi nhưng cố tình nán lại phía sau xem tình hình thế nào. Mãi cho đến khi Lực xuất hiện và Kiên bỏ chạy, cô ta mới vội vàng chạy lại hỏi han Thục Hiền.

 

“Không sao! Chắc anh ta không dám đến nữa đâu.”

 

“Ừm! Vậy thì tốt.”

 

Mai vừa nói vừa nhìn trộm Lực bẽn lẽn thúc hông Thục Hiền hỏi: “Mà ai đây vậy?”

 

Lúc này Thục Hiền mới sực nhớ chú Lực đang đứng cùng mình. Cô ngượng ngùng nói:

 

“À, chú Lực, chú tao!”

 

Thục Hiền nói rồi nhìn Lực chỉ về phía Mai giới thiệu: “Đây là Mai, bạn học và cũng là ở cùng phòng với cháu.”

Advertisement

 

Lực mỉm cười gật đầu nhìn Mai.

 

Mai nhìn Lực thoáng một cái, mặt đỏ lên không dám nhìn nữa mà lí nhí nói:

 

“Cháu chào chú!”

 

“Ừm! Có gì Mai giúp đỡ Thục Hiền giùm tôi nhé!”

 

“Dạ! Cháu biết rồi ạ.”

 

“Được rồi. Giờ chú có việc rồi, chú đi nhé. Có gì thì gọi cho chú.”

 

Lực vỗ vai Thục Hiền một cách trìu mến rồi lên xe mô tô lái đi thẳng.

 

Mai lúc này mới hoàn hồn hỏi: “Chú mày thật hả?”

 

“Ừm!”

 

“Sao trước giờ không thấy mày nhắc tới?”

 

“Thì mày có hỏi đâu mà nói.”

 

“Ừ nhỉ!”

 

“Mà sao chẳng giống mày chút nào vậy?”

 

“Thì có phải chú ruột tao đâu. Chú ấy là bạn thân của bố tao, cũng ở tгêภ thành phố. Chú ʇ⚡︎ự mở công ty Kiến trúc gần bưu điện đó.”

 

“Hả? Giỏi thế!” Mai trầm trồ.

 

“Bạn bố mày mà sao trông trẻ vậy?”

 

“Thì chú ấy chưa vợ con gì chả trẻ.”

 

“Chưa vợ con luôn sao?” Mai mừng thầm trong bụng.

 

“Hay là mày làm mai cho tao chú mày đi!” Mai đột ngột đề nghị.

 

“Mày hâm à? Chú ấy bằng tuổi bố mình đấy!”

 

“Ôi dào! thời đại nào rồi mà mày còn quan trọng tuổi tác thế nhỉ! Miễn là hợp nhau là được. Chú ấy cùng lắm là hơn mình hai chục tuổi là cùng. Hơn nữa, trông chú ấy còn trẻ chán, nhìn cứ như đàn ông ngoài ba mươi thôi ấy.”

 

“Mày cứ mơ mộng cho lắm vào.”

 

“Không! Tao hoàn toàn không mơ mộng. Tao rất thực tế. Mày cứ vun vào cho tao với chú mày. Biết đâu mai mốt mình về chung một nhà thì lại càng hay chứ sao.”

 

Mai huých vào hông Thục Hiền, mắt hấp háy vui mừng.

 

“Nhưng… Mày nói thật đấy à?”

 

Thục Hiền vẫn còn hồ nghi.

 

“Thế mày tưởng tao đùa mày à?” Mai ôm cổ Thục Hiền thân thiết: “Thôi nào, bạn thân ơi, giúp tao đi, sau này trở thành thím mày nhất định sẽ trả ơn mày.”

 

Mai nửa đùa nửa thật. Thục Hiền cũng không biết là cô bạn mình đang nói đùa hay thật nữa. Nhưng cô cứ có cảm giác không vui thế nào ấy khi Mai nói đến sẽ làm thím mình trong tương lai.

Advertisement
Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất