Không thể quên anh – Chương 30

Vũ Linh 299

Tác giả: An Yên

Nghe Cảnh Khang nói, Hoàng Phú nhíu mày:

– Ý em là…

Cẩm Trang cũng chau đôi mày lại:

– Không lẽ …lần trước một cα̉пh sάϮ biến chất chưa đủ để răn đe hay sao?

Khang quay sang cô:

– Lòng tham là vô đáy mà em.

Hoàng Phú nói nhỏ:

– Thôi, ở đây tai vách mạch rừng, hai đứa cứ về đi đã, ta bàn việc này sau. Anh ở lại nghiên cứu một chút.

Cẩm Trang và Cảnh Khang cũng hiểu ý nên xin phép ra về. Cẩm Trang không quên vụ việc của chị dâu Tú Uyên. Đồng chí Sơn ngay trong phòng điều tra đã giấu nhẹm đơn trình báo về vụ việc chị Uyên mất tích, khiến việc tìm kiếm bị đình trệ. Đã vậy, đồng chí ấy lại cả gan ﻮ.เ.+ế+..Ŧ người d.i.ệ.t khẩu ngay trong phòng tạm giam. Nếu cô không nhanh trí dọa m.a con ả Trà My để nó khai ra Ϯộι ác và đặt camera mini trong phòng tạm giam thì khó mà bắt tận tay kẻ biến chất mặc cảnh phục kia. Cũng nhờ chị Tú Uyên có phước đức lớn, gặp một người tốt giấu tên cứu giúp, nếu không thì chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Không lẽ hình phạt với những kẻ tham lam biến chất chưa đủ sức răn đe những người còn lại ư? Cảnh Khang nói đúng, lòng tham con người đâu có đáy. Vì tiền bạc, vì quyền lực, có những kẻ sẽ giẫm đạp lên tất cả, kể cả pháp luật và tình thân.

Ra đến xe, thấy mặt của Trang vẫn trầm ngâm suy tư, Cảnh Khang cài dây an toàn cho cô rồi nói:
– Lát nữa mình bàn sau, em đừng như thế. Cứ bình tĩnh đã, đó chỉ là phỏng đoán của anh thôi mà.

Cẩm Trang nhìn anh:
– Không phải, những nghi ngờ của anh có căn cứ cả. Trước đây đã có một đồng chí như thế rồi, lần này hành tung của công ty DH cũng bí ẩn lắm, nhưng hễ em đột kích là mọi thứ lại đều tốt. Em đã nghi ngờ là có tay trong rồi. Bực thật, tốt nhất là đừng để em nhìn thấy, chứ em mà tóm được là xong đời với em. Em ghét nhất là sự phản bội!
Cảnh Khang bật cười nói:
– Này, có khi nào mà em bực lên ᵭάпҺ cả chồng không?
Trang liếc anh:
– Chồng mà chọc giận thì cũng có thể đấy!

Khang cười thế chứ thực ra trong lòng anh cũng rất hỗn độn với nhiều suy nghĩ. Huyền đã biết nhà của Trang. Hôm nay, bố mẹ cô ấy không ở nhà, bỗng nhiên Cảnh Khang lại có một dự cảm gì đó. Đã mấy lần Trang gặp chuyện, đối phương đều là nữ và có vẻ họ rất chuyên nghiệp, trung thành và được điều khiển đến mức mù quáng. Điều đó khiến cho Cảnh Khang có cảm giác đây chính là những con tốt do Huyền tung ra. Dù tất cả chỉ là một kiểu cảm giác, vì đã quá lâu anh không tiếp xúc với Huyền nên chưa rõ sự tình của Huyền, cũng không biết cụ thể cô ta đang làm gì ở đâu, nhưng nếu cảm giác đó đúng thì Huyền phải thuộc một tổ chức xuyên quốc gia, đào tạo s.á.t t.h.ủ bài bản và chuyên nghiệp. Nếu đúng như thế thì thật ҡıṅһ ҡһủṅɢ khi Cẩm Trang của anh phải đối mặt với những kẻ đó. Cẩm Trang vừa đang điều tra công ty DH lại vừa là người yêu của anh – cả hai điều này Khánh Huyền đều không thích. Dù bố nuôi của Huyền phủ nhận cô ta nhưng Cảnh Khang vẫn không tin những lời ông ta nói. Vậy nên, anh cần điều tra kỹ hành tung của bố con Huyền.

Thấy mặt Cảnh Khang trầm ngâm, thẫn thờ, Cẩm Trang lay lay tay anh:
– Này, anh sợ em ᵭάпҺ nên đang suy nghĩ lại hả?
Khang giật nhẹ mình, chợt nhớ ra mình đang đi với cô. Anh nói:
– Suy nghĩ lại điều gì cơ?
Trang nhoẻn cười:
– Suy nghĩ lại có nên yêu em nữa hay không.

Cảnh Khang cười thành tiếng:
– Em hâm à? Cưa cẩm mãi mới được giờ suy nghĩ lại là sao hả? Nếu anh sai, bị em ᵭάпҺ cũng có sao đâu chứ!
Cẩm Trang nói:
– Được! Đúng là hảo hán, nhớ nhé!
Cảnh Khang giọng chắc nịch:

– Nhớ chứ! Trừ khi anh mất trí! Nhưng giờ anh hỏi, tối nay bố mẹ không có nhà, một mình em với mấy bác giúp việc thật sự anh không yên tâm. Hay là… em về chỗ anh có được không? Anh đảm bảo em bước vào như thế nào thì ra về sẽ nguyên vẹn như thế!
Cẩm Trang tỏ ra ngạc nhiên:
– Về quán bar á? Thôi thôi, nếu giờ em vào đó… Anh không nghĩ người ta sẽ dị nghị sao?
Ừ nhỉ, Cảnh Khang chỉ lo cho sự an toàn của cô mà không nghĩ rằng Cẩm Trang là cα̉пh sάϮ. Một cα̉пh sάϮ điều tra lại qua đêm tại quán bar mà không vì bất kỳ nhiệm vụ gì cũng không được.

Hình như đoán được suy nghĩ của anh, Trang nói:

– Anh đang lo cho sự an toàn của em đúng không? Em nghĩ là sau mỗi lần hành động không thành, chúng sẽ án binh bất động một thời gian chứ không đuổi cũng ﻮ.เ.+ế+..Ŧ tận đâu! Chả có kẻ nào dại dột lại đụng đến cα̉пh sάϮ trong khi đồng bọn của chúng đang ở trong tay cα̉пh sάϮ cả. Nếu đây là một băng nhóm ҳα̃ Һộι ᵭeп được bọc bởi cái vỏ của công ty DH, lại có tay trong là cα̉пh sάϮ thì chúng đang nắm rất rõ tình hình là kẻ thực thi nhiệm vụ đang bị cα̉пh sάϮ Ьắt gιữ và t.ự s.á.t không thành. Dù khi con chip được gỡ ra, cô ta không nhớ gì cả nhưng ít ra kẻ chủ mưu sẽ không dám làm gì, tránh rút dây động rừng.

Phán đoán của Cẩm Trang không sai. Vì những lần cô gặp chuyện đều cách nhau một quãng thời gian nhất định chứ không liên tục. Chính vì thế, có thể lần này chúng sẽ không ra tay ngay, bởi kẻ cầm đầu sẽ hiểu rõ, khi chiếc mũ được tháo ra, con chip bị vô hiệu hóa thì bản thân s.á.t t.h.ủ cũng chẳng còn nhớ gì về nhiệm vụ được giao trong khi bị thôi miên. Điều đó sẽ khiến kẻ đó được an toàn, dại gì mà gây chuyện ngay? Có lẽ vì tình yêu dành cho cô quá lớn khiến anh đâm ra lo nghĩ vẩn vơ. Anh luôn sợ mình không có mặt kịp thời khi cô gặp chuyện. Vì những kẻ cầm đầu của các băng nhóm lớn không hề đơn giản, chẳng những chúng có đủ mưu hèn kế bẩn mà còn rất ma mãnh và ϮιпҺ vi, đủ trí để đối đầu chứ không chỉ dùng sức. Tгêภ đời này, không phải kẻ nào thông minh cũng lương thiện. Một người có đầu óc quân sự như Hitler cuối cùng cũng là kẻ châm ngòi nổ cho một cuộc chiến tranh, cuốn cả thế giới vào một lò s.á.t sinh khổng lồ đấy thôi. Thế nên, những kẻ cầm đầu luôn có tầm nhìn và trí tuệ. Cẩm Trang lanh lẹ, hoạt bát, thông minh, phán đoán tốt nhưng khi gặp đối thủ ngang tài ngang sức, chúng lại đứng trong bóng tối, còn Trang của anh đứng ngoài ánh sáng, liệu có an toàn? Những suy nghĩ vẫn chẳng thể thoát khỏi đầu Cảnh Khang nên mặt anh cứ đăm chiêu như thế. Cẩm Trang lại lay tay anh:

– Dừng xe đi anh, đến nhà em rồi!
Khang lúc này mới thấy mình đã đi tới ngã tư quen thuộc sát nhà cô. Cẩm Trang nói:
– Cảnh Khang, công việc của em phải đối mặt với hiểm nguy quen rồi, nên sự phán đoán và những dự cảm luôn sẵn có như một bản năng. Em không chỉ bảo vệ cho bản thân mà sẽ tìm mọi cách bảo vệ cho gia đình mình. Thế nên, nhà em luôn là nơi an toàn, anh hiểu không?
Cảnh Khang hiểu. Có lẽ anh lo lắng quá nhiều rồi. Một gia đình được đào tạo võ thuật bài bản như cô nói thì chắc chắn trước giờ cũng đối mặt với kẻ ác không ít. Có thể do ngành nghề của Cẩm Trang, cũng có thể do sự phòng vệ của bố mẹ cô. Như thế, hẳn là ngôi nhà sẽ được bảo vệ bởi những thiết bị hiện đại chứ không riêng gì con người biết võ. Anh thấy nhẹ nhõm hơn một chút rồi nói:

– Được. Vậy anh chở em lại cổng luôn. Em vào nhà an toàn thì anh sẽ về!
Biết Cảnh Khang vẫn lo cho mình nên Trang gật đầu:
– Được rồi, nhưng anh đừng lo lắng gì cả. Em không sao đâu. Ngôi nhà của em là một pháo đài và bố em là một thủ lĩnh, ông đã làm mọi cách để ngôi nhà này trở thành nơi an toàn nhất cho mọi thành viên.
Đúng như ý nghĩ của Cảnh Khang ban nãy. Chắc hẳn bố của Cẩm Trang đã làm những gì tốt nhất để ngôi biệt thự được bảo vệ. Anh cũng gật đầu:
– Ừ, có lẽ chuyện ban nãy khiến anh không yên tâm!

Xe dừng trước ngôi biệt thự. Cảnh Khang tháo dây an toàn cho Trang nhưng lại tiện đà kéo cô vào ʋòпg tay của mình. Anh nói với chất giọng quyến rũ:
– Nãy giờ anh lo lắng quá, giờ muốn cân bằng cảm xúc một chút!
Cẩm Trang mỉm cười, rất ʇ⚡︎ự nhiên ʋòпg tay ôm lấy cổ anh:
– Đừng lo, em sẽ ổn mà!
Và cái cách cân bằng cảm xúc của ông chủ quán Bar Hi Vọng cũng lạ lắm. Khang ngồi thẳng lên, nhìn vào mắt Cẩm Trang và nói:
– Vậy người yêu phải nhắm mắt lại đi!

Dĩ nhiên là sau khi bờ mi cong khép hở lại, Cảnh Khang chả để chậm một nhịp nào, men say tì.ภ.ђ á.เ lại dâng lên trong sự hòa quyện của môi lưỡi. Cái cách hôn của Cảnh Khang khiến Cẩm Trang cảm thấy mình được trân trọng và khiến cô thấy tin tưởng rồi phó mặc cho anh khuấy đảo trong khoang miệng mình. Chỉ đến khi nhiệt độ trong khoang xe được đẩy lên, sự kiểm soát của cả hai đang dần mất đi, chút lý trí cuối cùng của Cẩm Trang mới vội đẩy anh ra, giọng nói trở nên lộn xộn:

– Anh… anh cứ trêu em… cân bằng cảm xúc cái gì chứ?
Cảnh Khang ôm chặt lấy cô:
– Thật đấy, anh muốn cuốn đi hết mọi lo toan cho em, chỉ muốn em bình yên thôi!

Một nụ cười xinh đẹp nở tгêภ đôi môi đỏ mọng, Trang gật đầu:
– Cảnh Khang, cảm ơn anh đã đem cho em sự bình yên đó.
Cảnh Khang vuốt tóc cô:
– Ổn rồi, anh luôn ở bên cạnh em. Em là người đem lại sự yên bình cho nhân dân, còn anh sẽ là người đem lại sự bình yên cho em!
Cẩm Trang đưa ngón tay út ra và nói:
– Ngoéo tay nào! Chắc chắn, không được sai lời nhé!

Cảnh Khang bật cười trước điệu bộ trẻ con của cô. Anh đưa ngón út ra ngoắc vào ngón út của cô, chụm ngón tay cái vào ngón cái của Cẩm Trang rồi nói:
– Chắc chắn, không bao giờ sai lời!
Cô đưa tay định mở cửa sau lời nói khẽ “ Tạm biệt, em vào nhà đây!”, nhưng anh vẫn rất cẩn thận:
– Khoan đã, để anh mở cửa!
Cẩm Trang lại yên lặng ngồi chờ anh mở cửa xe rồi mới xuống. Cảnh Khang xốc lại áo ngoài cho cô rồi nói:

– Giờ vào nhà rồi ngủ nhé! Đừng thức khuya quá!
Còn Trang nói:
– Chờ anh về tới quán Bar, gọi cho em rồi em sẽ ngủ!.
Cảnh Khang gật đầu:
– Được, nhưng anh sẽ nhắn tin thôi, vì gọi điện thoại lại làm em mất ngủ!
Cẩm Trang hiểu, những cuộc trò chuyện giữa cô và anh khó có hồi kết lắm nên Khang mới chọn hình thức nhắn tin, còn anh lại đang theo đuổi một suy nghĩ khác…

Cẩm Trang bất chợt hôn chụt lên môi Khang rồi chạy biến vào trong sau khi ʇ⚡︎ự tay bấm nút điều khiển mở cổng mà cô mang theo. Vì dạo này thường về khuya, sợ bác giúp việc lọ mọ dậy mở cửa nên Trang cầm luôn theo chìa khóa điều khiển. Cảnh Khang đưa tay lên môi rồi nở một nụ cười thú vị…
Cánh cửa đóng lại rồi, Cảnh Khang vào xe. Vì anh không đỗ xe ngay trước cổng mà cách đó một quãng, dưới bóng cây lớn nên từ trong nhà Cẩm Trang nhìn ra sẽ không thấy xe của anh. Cảnh Khang cứ ngồi như thế nhìn con đường vắng tanh không một bóng người …

Khoảng mười lăm phút sau, anh thấy cuộc gọi video của Cẩm Trang. Anh đoán là cô đã chờ một quãng thời gian đủ để anh về tới quán bar rồi mới gọi, nhưng Cảnh Khang tắt máy và soạn tin nhắn:
– Anh về đến quán bar rồi, nhưng đang đi kiểm tra một ʋòпg nên hơi ồn, không nghe máy được. Em yêu ngủ ngon nhé. Yêu em!
Cẩm Trang nhắn tin lại:
– Vậy anh nhớ ngủ sớm nha!

Khang gửi hình ảnh một trái tιм cho cô rồi nhắn:

– Anh sẽ đi ngủ sớm sáng mai anh tới đưa em đi ăn sáng nhé!

Nhận được lời đồng ý của cô, anh tắt máy bước ra khỏi xe, dõi ánh mắt lên tầng hai ngôi biệt thự, chờ đến khi ánh đèn phòng đó vụt tắt mới khởi động xe đi một ʋòпg quanh ngôi biệt thự, rồi lại dừng chỗ ban nãy. Đêm hôm đó, một cô gáι đã chìm vào giấc ngủ sâu, nhưng không hề biết sẽ bóng cây lớn, một chàng trai ʇ⚡︎ựa vào ghế lái, ánh mắt không rời ngôi biệt thự của cô cho tới sáng…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất

Đời mặn Chương 7

12 giờ 20 phút trước

Đời mặn Chương 6

12 giờ 22 phút trước

Đời mặn Chương 5

12 giờ 24 phút trước

Đời mặn Chương 4

12 giờ 26 phút trước

Đời mặn Chương 3

12 giờ 28 phút trước