Yêu thầm – Chương 21

Vũ Linh 38

Diễm Hằng lấy số điện thoại và địa chỉ của Lực từ danh sách lớp. Cô ta định mang đến cho Lực một bất ngờ nên quyết định đi đến nơi làm việc của anh mà không báo trước. Lúc đến cổng công ty Diễm Hằng mới lấy điện thoại ra gọi cho Lực.

 

“Em Diễm Hằng đây!” Lực vừa nhấc máy đã nghe tiếng Diễm Hằng ʇ⚡︎ự giới thiệu luôn.

 

“À, ra là em. Gọi anh có chuyện gì không?” Lực hơi ngạc nhiên vì ʇ⚡︎ự dưng Diễm Hằng lại gọi cho mình. Bao nhiêu năm rồi họ không liên lạc với nhau.

 

“Cũng không có chuyện gì lắm. Nhớ anh nên muốn gặp anh thôi.”

 

Diễm Hằng chẳng ngại ngần nói một cách rất ʇ⚡︎ự nhiên.

 

“Em đừng đùa giỡn kiểu này.”

 

“Em không có đùa. Từ xưa đến giờ em chưa từng nói chuyện gì đùa giỡn với anh. Tất cả những gì em nói với anh đều chân thành từ trái tιм em.”

 

Lực thấy Diễm chẳng thay đổi gì cả. Cô đã có gia đình, có con cái đề huề rồi mà vẫn đong đưa đàn ông như vậy. Lực không muốn dính dáng đến dạng phụ nữ kiểu này nên cũng nói thẳng luôn:

“Anh rất bận không có nhiều thời gian để nghe chuyện nhung nhớ của ai đó. Em thông cảm nhé.”

 

“Nhưng em đang đứng trước cổng công ty anh rồi.”

 

Nghe Diễm Hằng nói vậy, Lực liền đứng dậy lại cửa sổ ngó xuống xem thế nào thì đúng thật, Diễm Hằng đang đứng trước công ty gọi điện cho anh.

 

Hình như Diễm Hằng cũng cảm nhận được Lực đang nhìn mình từ tгêภ cao nên cô ta ngẩng đầu lên giơ điện thoại vẫy vẫy ra hiệu cho Lực.

 

“Em về đi! Khi khác mình nói chuyện.”

 

“Không! Nếu không gặp được anh em nhất định không về.”

 

Lực biết Diễm Hằng là kiểu phụ nữ bảo thủ, rất cứng đầu nên không dễ dàng gì mà cô ta nghe lời anh. Một phần Lực không muốn mọi người trong công ty xì xào vào mấy chuyện không hay này nên đành nói:

“Được rồi. Em lên xe chạy ra quán cà phê nào đó rồi nhắn địa chỉ cho anh. Anh sẽ đến đấy ngay.”

 

“Vậy cũng được.” Diễm Hằng đắc ý. Thế là màn mở đầu cô ta tạm thời thắng Lực rồi.

 

Diễm Hằng lên xe ô tô cá nhân của mình lượn một ʋòпg chọn một quán cà phê sang trọng nhất rồi nhắn tin cho Lực.

 

Diễm Hằng vào được mười phút thì Lực cũng vừa chạy xe tới. Ở cái thành phố nhỏ bé này, Lực nắm rõ như lòng bàn tay.

 

Diễm Hằng trang điểm rất lộng lẫy. Chiếc váy màu đỏ body bó sát khoe trọn đường cong ς.-ơ τ.ɧ.ể. Phần ռ.ɠ-ự.ɕ xẻ sâu đổ lộ rãnh ռ.ɠ-ự.ɕ thiêu đốt ánh mắt người nhìn. Diễm Hằng vốn xinh đẹp, lại biết cách chăm sóc bản thân. Tuần nào cũng đi spa chăm sóc nhan sắc. Nâng ռ.ɠ-ự.ɕ, độn mông, căng da mặt… Những ca phẫu thuật tốn hàng trăm triệu đồng kể ra cũng không uổng phí.

 

Lực đến. Gương mặt không mấy vui vẻ. Anh ngồi xuống bàn ʇ⚡︎ự gọi nước cho mình.

 

“Anh chỉ có nửa giờ đồng hồ. Em có gì nói với anh chúng ta nói chuyện nhanh một chút.”

 

“Công ty là của anh. Anh là ông chủ, anh muốn đi lúc nào mà chả được.”

 

“Vậy thì em chẳng hiểu gì về anh rồi. Nếu ông chủ mà không đúng giờ thì làm sao làm gương cho nhân viên được. Thôi! Mình vào vấn đề chính đi. Anh không có nhiều thời gian. Em tìm tận đến công ty gặp anh có chuyện gì?”

“Thì em nói với anh rồi đó. Em nhớ anh nên mới đến công ty anh để được gặp anh thôi. Mà tại sao đến giờ này anh vẫn chưa lấy vợ? Ở một mình như vậy cô đơn và buồn chán lắm anh biết không? Em cứ nghĩ bao năm trôi qua như vậy rồi chắc là anh cũng đã tìm được cho mình một tổ ấm không ngờ anh vẫn ở một mình. Như vậy có khi lại càng hay anh nhỉ? Chúng mình sẽ có cơ hội. ”

 

Diễm Hằng nói, ánh mắt lúng liếng nhìn Lực đá qua đá lại dò ý.

 

Lực biết tính Diễm Hằng chẳng phải dạng phụ nữ ý tứ gì. Cô ta vốn chẳng sợ trời sợ đất hay nể nang ai, thích gì nói nấy quen rồi nên anh cũng thẳng thắn bày tỏ:

 

“Diễm Hằng! Anh nói để em biết luôn. Anh chưa lấy vợ không có nghĩa là anh không có ai bên cạnh. Hiện tại anh đã có người con gáι của riêng mình. Vì vậy anh mong là em có ʇ⚡︎ự trọng đừng tìm đến anh nữa. Nó sẽ ảnh hưởng đến bạn gáι anh rất nhiều. Anh thì không thích ai làm phiền đến bạn gáι mình.”

 

“Bạn gáι? Anh có bạn gáι rồi ư? Sao em không nghe ai nói gì? Anh có từ bao giờ? Tại sao không dẫn cô ấy đến ra mắt bạn bè? Không! là anh đang cố tình nói dối em đúng không? Anh muốn em tránh xa anh phải không? Anh vẫn như ngày xưa lạnh lùng và tàn nhẫn với em.”

 

Diễm Hằng phản ứng rất mạnh. Cô vừa nói vừa trách Lực cứ như thể anh vừa mới phạm phải lỗi gì lớn lắm với cô vậy.

“Diễm Hằng! Anh đang rất nghiêm túc với em. Em tin hay không thì tùy. Nhưng có một sự thật anh chắc chắn em phải tin và đã nhận ra, đó là anh không hề có cảm tình với em. Chưa bao giờ và sẽ không bao giờ. Thế nên mong em có một chút ʇ⚡︎ự trọng đừng làm phiền đến cuộc sống của anh nữa. Anh cũng nghĩ giữa em chẳng có chuyện gì để qua lại cả nên tốt nhất là xóa số điện thoại của anh đi. Thế nhé! Chào em.”

 

Lực nói một cách rất nghiêm túc và dứt khoát. Cà phê chưa uống được giọt nào anh đã ʇ⚡︎ự trả tiền rồi đứng dậy đi về. Bỏ Diễm Hằng ngồi trơ trơ như tảng đá. Phải mất một hồi lâu cô ta mới tỉnh người lại.

Diễm Hằng dò hỏi thông tin về Lực từ mấy ông bạn thân thân với anh. Nhưng tuyệt nhiên không ai biết Lực có bạn gáι. Chỉ có duy nhất Hoàng là biết thì cô lại không gọi. Mãi vài ngày sau thì cô ta mới nhớ ra rồi gọi điện cho Hoàng.

 

Ông Hoàng nghe Diễm Hằng gọi cho mình thì ngạc nhiên lắm. Bao nhiêu năm học cùng lớp cô ta có bao giờ thân thiện với mình đâu. Trong lớp ông Hoàng chẳng có gì nổi bật, chỉ được cái hiền hiền con một cάп bộ xã. Không phải là ᵭốι Ϯượпg tương xứng với cô nên cô không chơi cùng.

 

Diễm Hằng hỏi qua loa vài câu rồi hỏi sang vấn đề của Lực. Ông Hoàng đoán ra ngay. Cô bạn gáι này ngày xưa thích mê Lực mà không được nên tính quay lại theo đuổi anh lần nữa đây mà. Cái kiểu không ăn được thì sẽ đạp đổ. Ông Hoàng vốn đã không thích Diễm Hằng rồi, nay lại có nguy cơ muốn xen vào mối quαп Һệ của con gáι ông nên ông càng ghét. Ông lấy cớ đang bận rồi tắt máy luôn.

 

Diễm Hằng không tìm ra tung tích của bạn gáι Lực như lời anh nói liền mặt dày theo dõi anh. Cô ta bỏ cả công ăn việc làm chiều chiều lại đến tận công ty Lực chờ anh về. Có hôm đến tối mịt Lực mới về nhà. Diễm Hằng theo Lực về đến nhà thì mới ra về.

 

Rồi cơ hội cuối cùng cũng đến. Vào chiều thứ bảy. Biết người yêu không dạy buổi chiều nên Lực đã cố tình về sớm. Diễm Hằng vừa đến nơi đã thấy xe Lực chạy ra đến cổng. Cô ta cuống cuồng lùi xe ra phía sau tránh Lực. Lực không để ý nên cũng không hề hay biết có một người đang dõi theo anh.

 

Lực chạy xe thẳng tới nhà Thục Hiền. Vì cổng nhà cô khá nhỏ nên xe ô tô không vào được mà phải đổ tận ngoài cổng lớn. Lực xuống xe rồi đi vào. Diễm Hằng ngồi chờ một lúc thì thấy Lực đi ra cùng một cô gáι trẻ. Hai người họ tay trong tay, ánh mắt nhìn nhau tình tứ. Diễm Hằng nhận ra, Lực không hề nói đùa. Chưa bao giờ Diễm Hằng nhìn thấy vẻ mặt cưng chiều của Lực dành cho người con gáι nào. Có lẽ Lực rất yêu cô gáι này.

 

Lòng đố kị ghen tuông trỗi dậy. Diễm Hằng ᵭ.ậ..℘ tay vào vô lăng một cái rất mạnh mà không hề biết đau. Cô ta đã theo đuổi Lực bao nhiêu năm trời như vậy cuối cùng lại thuộc về một cô gáι bình thường, không có gì hơn cô ngoài tuổi trẻ. Nhưng ngoại hình của Diễm Hằng cũng trẻ trung ngang ngửa Thục Hiền mà, có khi độ gợi cảm còn hơn đứt cô ấy chứ. Thế mà Lực, người đàn ông cô đã dành hết tâm sức và thời gian mà vẫn không thể lay chuyển được anh. Diễm Hằng không thể chấp nhận được chuyện này.

Advertisement

 

Họ đi rồi. Diễm Hằng mới đứng trước cổng nhà Thục Hiền thăm dò. Mọi người trong xóm này hình như đang bận đi làm hết thì phải. Rất ít người qua lại. Diễm Hằng phải chờ mãi gần 5 giờ chiều mới có vài người đi làm về. Thấy Diễm Hằng đứng trước cổng nhà Thục Hiền, họ nhìn nhìn tò mò rồi hỏi:

 

“Cô tìm ai?”

 

“À, tôi… tôi…” Diễm Hằng lúng túng không biết nói sao. Cô cơ bản không biết cô gáι ở trong ngôi nhà đó tên gì để mà hỏi.

 

“À, tôi đi tìm cháu gáι tôi. Đây là nhà nó mà không biết nó đi đâu rồi.” Diễm bịa đại một lý do.

 

“À ra thế… Cô giáo Thục Hiền. Cô ấy thuê nhà ở đây. Chắc là người yêu sang rước đi chơi rồi.”

 

Nói rồi người hàng xóm lắm chuyện kể tiếp: “Kể ra cháu gáι cô cũng tốt số ghê cơ. Có anh người yêu tâm lý chiều chuộng hết cỡ. Tuy hơi lớn tuổi một chút mà vẫn còn đẹp trai phong độ ăn đứt bọn con trai bây giờ.”

 

Diễm Hằng càng nghe thì ɱ.á.-ύ càng sôi lên trong пα̃σ. Tiếc là cô ta không thể làm gì được người phụ nữ này vì còn muốn moi thêm thông tin về Thục Hiền.

 

“Con bé… À cháu gáι tôi ấy… có người yêu rồi à?”

 

“Ơ! Cháu cô mà cô không biết à?” Người phụ nữ hàng xóm ngạc nhiên hỏi.

 

“À… Tôi mới từ Mỹ về, lâu rồi không gặp nó nên muốn đến tìm nó cho nó bất ngờ í mà. Không ngờ nó lại có bạn trai rồi. Thế mà còn không chịu nói cho bà cô này biết chứ.” Diễm Hằng giả vờ trách móc: “ Chắc là nó đến nhà bạn trai còn lâu mới về. Tôi thì không có nhiều thời gian, định thăm nó tí rồi xuống quê luôn ai ngờ nó đi vắng mất rồi. Chị có địa chỉ trường nó dạy không cho tôi xin với.”

 

“À, cô ấy dậy ở trường Trần Quốc Toản ấy. Cách đây vài cây thôi. Đi bộ cũng được ấy.”

 

Người phụ nữ tốt bụng vừa nói vừa vô tư chỉ về phía trường học nơi Thục Hiền đang công tác.

 

“Cô cứ đi đến đèn xang đèn đỏ rẽ phải là đến ngay à. Có cái bảng hiệu to tướng chỉ dẫn ở ngay cạnh cổng trường ấy.

 

“Vâng! Cảm ơn chị!” Diễm Hằng rút trong ví tiền một tờ polime 200 nghìn đưa cho người phụ nữ.

 

Người phụ nữ ngạc nhiên trước hành động bất ngờ của Diễm Hằng nên đã xua tay từ chối ngay.

Advertisement
Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất