Tác giả: Nguyễn Hiền
Đã mấy ngày Hoàng Tùng không về nhà mà anh ở bên nhà mẹ, anh cũng không ghé thăm mẹ con Bảo Hân mặc dù trong lòng rất nhớ con. Anh muốn được yên tĩnh một mình để suy nghĩ, thật lòng ông trời đã trừng phạt anh quá nặng. Nhiều khi ʇ⚡︎ự hỏi mình đang làm gì? Tại sao mọi chuyện không như mình mong muốn dù bản thân đã hết sức cố gắng.
Hôm nay cũng như mọi ngày, sau giờ làm việc thì anh trở về nhà và chui vào phòng nằm ngủ thì điện thoại đổ chuông, nhìn màn hình lưu tên Bảo Hân thì anh cũng thoáng ngạc nhiên. Cách đây mấy ngày cô còn van xin anh đừng can thiệp vào cuộc sống của hai mẹ con, mà hãy để cho cô được yên. Vậy tại sao bây giờ lại gọi chứ? Anh hơi chạnh lòng trước câu nói ấy, chẳng nhẽ anh quan tâm đến con lại là làm phiền ư? Có một chút gì đó bất công đối với anh, hay cô đã không còn tình cảm gì với anh nữa. Hoàng Tùng nhìn màn hình và cứ thế để chuông kêu mà không nghe. Hết hồi chuông rồi anh thả điện thoại xuống giường, hai mắt nhìn lên màn hình vô cảm với đầu óc trống rỗng. Bỗng chuông điện thoại lại reo và lần này vẫn là Bảo Hân thì anh giật mình khi nghĩ đến Hoàng Dũng nên vội bấm nút nghe:
– Alo…
– Ba Tùng ơi…
Tiếng nói con trẻ làm anh ҳúc ᵭộпg, là bé Hoàng Dũng gọi cho anh, hai tiếng Ba ơi sao mà tha thiết thế. Anh nghẹn ngào ҳúc ᵭộпg:
– Ba đây, con yêu của Ba…
Cố gắng bình tĩnh để trả lời cho con trai được mấy câu thì anh ôm mặt òa khóc. Vẫn biết rằng bé Dũng còn nhỏ không thể biết gọi điện cho cha mà là mẹ hoặc bà ngoại gọi cho bé nói. Nhưng chỉ cần được nghe con gọi hai tiếng Ba ơi là lòng anh đã ấm lại, tiếng bé Dũng tiếp tục gọi:
– Ba ơi…
– Ba đây con…
– Con nhớ Ba…
Mặc dù trong điện thoại nghe rõ tiếng của Bảo Hân đang dạy con nói chuyện với Ba làm anh ҳúc ᵭộпg. Như vậy trong tιм hai mẹ con vẫn còn hình bóng của anh. Hoàng Tùng trả lời con trai mà giọng đẫm nước mắt:
– Ba thương Hoàng Dũng mà, Ba sẽ đến ngay…
Không chờ đầu dây bên kia trả lời, anh tắt điện thoại rồi vội ra xe. Nhưng Mẹ anh đã ngồi đợi sẵn ở phòng khách và gọi con trai lại hỏi:
– Con đi đâu? Vào đây nói chuyện với mẹ một lát…
Nhưng Hoàng Tùng đã đi ra đến giữa sân nên chỉ ngoái lại trả lời mẹ:
– Con đi có việc một chút rồi về nha mẹ…
Bà Dung mẹ anh chỉ biết lắc đầu, thật tình mấy ngày qua thấy con trai rất buồn lại không về nhà mà lại ở bên nhà mẹ, hết giờ đi làm thì về nhà vào phòng đóng cửa lại, thậm chí cũng không ăn cơm hay nói chuyện với mẹ thì bà lấy làm lạ, điện thoại hỏi con dâu Thanh Hằng thì cũng trả lời rằng hai vợ chồng không có gì. Bà hỏi lý do tại sao Hoàng Tùng lại không về nhà, thì Thanh Hằng trả lời do phải chăm sóc mẹ Hảo trong Ьệпh viện nên Hoàng Tùng tạm thời về bên nhà mẹ ít hôm. Vẫn biết rằng như thế nhưng bà vẫn linh cảm có chuyện gì đó xảy ra vì Hoàng Tùng rất buồn, có thể hai vợ chồng giận nhau nên mới thế. Nhưng mới đây bà đi qua phòng của con trai thì nghe tiếng nức nở, kèm theo tiếng nói điện thoại của Hoàng Tùng, vì tiếng nói chuyện rất nhỏ nên bà không nghe được. Sau đó con vội ra xe đi ngay, lần này bà cương quyết phải hỏi cho rõ ràng có gì sẽ can thiệp, không thể để như lần trước với con dâu Bảo Hân, chuyện vợ chồng cãi nhau rồi làm hòa, ai ngờ chúng nó đưa nhau ra tòa ly dị mà bà không hề biết. Lần đó bà thấy mình cũng có lỗi khi can thiệp vào chuyện của vợ chồng con trai, nên lần này bà rút kinh nghiệm không tham gia vào bất kỳ chuyện gì mà để ʇ⚡︎ự các con giải quyết.
Bảo Hân đã nghe câu chuyện từ Vũ Luân nên rất cảm kích. Anh nhờ giúp đỡ và cô đã nhận lời, theo anh thì chỉ một khi Hoàng Tùng từ bỏ hai mẹ con Thanh Hằng rồi anh mới có cơ hội quan tâm chăm sóc cô ấy. Nhưng phải bắt đầu từ đâu thì cô lại lúng túng, thật tình cô vẫn còn yêu Hoàng Tùng, và cô biết anh vẫn còn tình cảm với mình. Nhưng nếu nói cô hạ mình để cầu xin tình yêu của anh thì không bao giờ. Cô cũng còn lòng ʇ⚡︎ự trọng của mình, hơn nữa giai đoạn làm mẹ đơn thân vất vả cũng đã qua, vậy thì bây giờ việc xuất hiện của Hoàng Tùng cũng không thể làm thay đổi cuộc sống của mẹ con cô được…
Chợt bé Hoàng Dũng chạy lại ôm lấy mẹ, cô chợt nghĩ có thể dùng bé để test tình cảm của anh cũng là một cách hay. Nghĩ vậy cô hỏi con:
– Hoàng Dũng có nhớ ba Tùng không?
Bé Dũng ngây thơ gật đầu, cô nói tiếp:
– Giờ mẹ gọi cho Ba Tùng để con nói nhớ ba nhé…
Thằng bé lại gật đầu. Vậy mà không ngờ khi Ba Tùng lên tiếng thì bé Dũng đã nói đúng những lời mẹ dạy. Và chỉ 30 phút sau tiếng xe của anh đã đến cổng. Cô nói với con:
– Ba Tùng đến rồi kìa, Bé Dũng ra đón Ba đi…
Khi cửa cổng vừa được mở ra, thì Hoàng Tùng lao vào ôm cả hai mẹ con làm Bảo Hân vô cùng bất ngờ và có phần ҳúc ᵭộпg. Gỡ tay anh ra khỏi người mình, cô nói nhỏ:
– Anh mang xe vào đi, đừng làm con sợ…
Nhưng anh không những không buông mà có vẻ còn ôm chặt hơn. Giọng anh nghẹn lại:
– Em đừng mà, để anh ôm hai mẹ con một lát…
Vòng tay của Ba ôm chặt quá làm bé Dũng sợ khóc toáng lên nên Hoàng Tùng vội buông ra, Bảo Hân nựng con:
– Ba Tùng làm bé Dũng đau đúng không?
Bé Dũng gật đầu, cô nói tiếp:
– Vậy Ba Tùng chịu phạt đi nè, Ba chở Dũng đi một ʋòпg được không?
Bé Dũng lại gật đầu, vậy là cô bế con cùng ra xe. Hoàng Tùng chở hai mẹ con mà anh cứ ngỡ trong mơ, anh không ngờ lại có lúc được cùng vợ con đi chơi như thế này. Đã một tuần nay từ khi xảy ra chuyện biết bé Khang không phải con mình, anh đau khổ và ʇ⚡︎ự nhốt mình trong phòng, đến hôm nay anh mới lại nở nụ cười. Anh hiểu rằng mẹ con Bảo Hân mới đúng là của mình, nhưng phải làm sao để cô chấp nhận sự có mặt của anh trong cuộc sống của hai mẹ con, mà không cảm thấy phiền lại là một vấn đề khó.
Bảo Hân nhìn anh và mỉm cười, cô hiểu anh đang nghĩ gì nhưng cô bây giờ không còn là cô bé Bảo Hân ngày xưa, mà cuộc sống đã dạy cho cô sự chín chắn và bản lĩnh để vượt qua mọi khó khăn. Nếu có quay lại với nhau thì hai người cũng đều phải thay đổi. Cô hiểu rằng tình yêu trước và sau hôn nhân hoàn toàn khác nhau. Cuộc sống vợ chồng ngoài tình yêu còn phải có trách nhiệm lo cơm áo gạo tiền và nuôi dạy con cái. Chợt nhớ đến kế hoạch đã bàn với Vũ Luân, cô nhắn tin cho anh:
– Thực hiện đúng kế hoạch, hai mẹ con đang tгêภ xe của Hoàng Tùng, anh gọi cho em đi, nói chuyện hết sức tình cảm nhé, em mở loa ngoài cho ảnh cùng nghe luôn…
– OK…cảm ơn em…
Ngay lúc đó điện thoại của cô đổ chuông có cuộc gọi đến làm Hoàng Tùng giật mình vội ngoái lại nhìn, lấy cớ đang bế con nên Bảo Hân mở loa ngoài để nghe điện thoại, cô lên tiếng:
– Alo, em nghe nè anh Luân…
Từ đầu dây bên kia, tiếng của Vũ Luân mùi mẫn:
– Con ngủ chưa em?
– Dạ chưa, hai mẹ con đang đi chơi nè…
– Đi chơi ở đâu cho Ba Luân đi với, cho anh nói chuyện với con trai đi, nhớ quá à…
Chỉ nghe đến đó, Hoàng Tùng không đủ can đảm để nghe tiếp nữa, anh vội cho xe tấp vào lề đường rồi quay sang tắt điện thoại làm cô ngạc nhiên:
– Em đang nói chuyện với anh Luân mà anh làm gì thế hả?
Hoàng Tùng mặt đỏ bừng, cơn ghen đã lên đến đỉnh điểm làm anh không còn giữ nổi bình tĩnh, anh quát lên:
– Xưa giờ em vẫn nói chuyện với hắn ta như vậy đó hả?
Bảo Hân cười trả lời vô tư:
– Vâng, bình thường mà…
– Bình thường, như vậy mà là bình thường hay sao? Lại còn con trai nữa chứ? Ai mà là con anh ta? Anh cấm anh ta không được xưng hô Ba với con trai anh…
Lúc này Bảo Hân nghiêm nét mặt trả lời:
– Anh đã có gia đình vợ con, anh đã chăm bé Hoàng Dũng một ngày nào chưa? vậy cớ gì mà anh có quyền cấm người khác quan tâm và yêu thương đến bé chứ?
Hoàng Tùng im bặt, Bảo Hân nói đúng, anh là cha nhưng không hề nuôi con trong khi hàng ngày lại đi nuôi con người khác. Đời thật bất công quá, anh chống chế:
– Nhưng anh cay nhất người đó lại là Vũ Luân mà không phải người khác chứ?
– Anh Vũ Luân thì sao? Em là người ᵭộc thân thì ai cũng có quyền quan tâm, họ thương mẹ nghiễm nhiên thương con, nhất là bé Dũng dễ thương như thế…
Hoàng Tùng cứng họng không nói thêm được một lời nào. Anh gục đầu vào vô lăng, hai vai rung nhè nhẹ. Tiếng của Bảo Hân vẫn nói bên tai:
– Em không cấm anh quan tâm đến con trai. Em muốn con có đủ đầy cả cha lẫn mẹ như những đứa trẻ khác, em không chịu nổi mỗi khi đi học về con lại hỏi cha con đâu? Hay con mách các bạn gọi con là Dũng con hoang, nên em giải thích cho con rằng con có Ba tên là Hoàng Tùng để con đỡ tủi. Còn em cũng đã đến lúc phải lo cho bản thân mình, em còn trẻ nên không thể sống thế này mãi được. Anh hãy về lo cho vợ anh và con trai của mình đi…
Hoàng Tùng cay đắng:
– Bé Khang không phải là con anh mà là con của Vũ Luân…
Mặc dù đã được nghe Vũ Luân nói nhưng bây giờ cô nghe chính từ miệng anh nói ra mà vẫn không tránh khỏi đau lòng. Tại sao người lớn lại cứ làm khổ con trẻ như thế, cô hỏi anh:
– Anh Luân biết chuyện này chưa?
– Anh nghĩ là biết rồi, bởi chính miệng anh ta cảm ơn anh đã chăm sóc bé Khang, thật là một điều sỉ ทɦụ☪…
Hoàng Tùng nói xong thì im bặt, bỗng điện thoại của Bảo Hân lại đổ chuông, nghĩ rằng Vũ Luân lại gọi nên Hoàng Tùng vội lên tiếng:
– Em đừng nghe được không?
– Tại sao chứ?
– Nhưng anh không muốn em nói chuyện với hắn ta…hãy cho anh thời gian…
Biết anh muốn nói gì nhưng Bảo Hân chỉ cười khi nhìn thấy cuộc gọi điện đó là của mẹ, chắc không thấy cô đưa bé Dũng về nên mẹ lo lắng. Cô nói với anh:
– Mẹ gọi, để em nghe máy…
Cô cầm điện thoại lên trả lời mẹ, tiếng bà Ngà tỏ ra lo lắng khi chưa thấy con gáι đưa cháu về. Sau khi nói chuyện với mẹ xong thì cô quay sang nói với anh:
– Em phải cho bé Dũng về đi ngủ…
Hoàng Tùng năn nỉ:
– Cho con về đi ngủ rồi em đi ăn tối với anh được không? Anh chưa ăn gì nè
Bảo Hân cười:
– Anh muốn em thành tiểu tam hay sao? Nhỡ may vợ anh bắt gặp anh đi ăn tối với vợ cũ thì biết giải thích thế nào đây?
– Em cho anh thời gian, anh biết mình phải làm gì…
– Được. Em cho anh cơ hội nhưng nhớ rằng chỉ có một lần…
Hoàng Tùng ngồi chơi thêm một lúc rồi ra về. Anh nghĩ đến con đường mà mình sẽ chọn mà nước mắt lại chực chảy ra khi nghĩ đến bé Hoàng Khang. Dù sao từ khi sinh ra cho đến nay con cũng đã gần hai tuổi đều một tay anh ẵm bồng, nhưng sự thật đã không còn cho con được ở trong ʋòпg tay của anh nữa rồi, bắt buộc anh chỉ được chọn duy nhất một con đường. Anh giận và không thể tha thứ cho Thanh Hằng cho dù với bất kỳ lý do nào. Tại sao cô lại lừa dối anh? Thì cứ cho rằng lỗi tại ông Tài nhưng cô cũng phải nói sự thật cho anh biết. Nếu anh chấp nhận được đứa con này thì cưới, còn không thì thôi. Việc gì phải nói dối để rồi trước sau gì thì sự thật cũng vẫn là sự thật thôi…