Tối nay hàng xóm qua nhà chơi nên Bảo Nhi mua thêm trái cây, cô không biết Khải Đăng làm cách nào khiến người ta đồng ý nhanh vậy. Kể ra cô hàng xóm này cũng tốt bụng thật, tính tiền xong cô ҳάch từng túi lớn bỏ vào ghế sau rồi về. Tầm này chắc con trai cũng dậy rồi.
Mạnh Huy đem đồ đến cho chị Tuyền, xuống xe anh đi rất nhanh Vân ở phía sau không đuổi kịp liền nói.
– Anh chờ em với.
Cô ta mặc chiếc váy ngắn ngang đùi, tiếng giày cao gót vang lên lanh lảnh. Mạnh Huy rất thong thả, hai tay để trong túi quần mặc kệ cô gáι phía sau tay ҳάch nách mang. Thấy Mạnh Huy đi chậm lại, Vân mỉm cười chạy lên đứng bên cạnh anh, dịu dàng nói.
– Lát nữa anh về cho em theo với nhé?
– Sao khi nãy cô bảo tối ở lại?
– Em vừa sực nhớ ra mình còn có việc.
Tốt nghiệp xong Vân chuyển đến sống chung nhà với vợ chồng anh trai, thỉnh thoảng Mạnh Huy cũng hay sang chơi. Cô ta để ý anh từ lâu rồi, nhiều lần ngỏ ý với chị Tuyền muốn được vào công ty làm. Đúng dịp thư ký của Mạnh Huy xin nghỉ nên Vân có cơ hội, cô ta muốn gần gũi để bồi dưỡng tình cảm với anh. Tuy nhiên người đàn ông này không để mắt tới, thái độ lạnh nhạt không hơn không kém. Vân dò hỏi chị Tuyền thì mới biết anh yêu sâu đậm một người, bốn năm rồi vẫn không quên được.
Vân là cô gáι tham vọng nên không dễ gì chịu thua một người đã mất tích lâu như vậy. Cô ta vào được công ty rồi bước tiếp theo là chiếm lấy trái tιм Mạnh Huy. Nhưng có lẽ tham vọng của Vân sẽ không bao giờ thành hiện thực bởi Bảo Nhi đã trở về.
– Mẹ ơi con tắm xong rồi.
– Bin ngoan, đợi một lát rồi ăn tối nhé.
– Dạ.
Khải Đăng tắm cho thằng bé xong, hai chú cháu loay hoay ở phòng khách không biết làm gì. Bảo Nhi nấu rất nhiều món, mỗi thứ một ít nhìn rất phong phú.
Bảy giờ, nghe tiếng chuông, Khải Đăng cười mỉm bế bé Bin ra mở cửa. Tiên hồi hộp vuốt tóc, cô không nỡ từ chối thằng bé nên giờ này mới đứng ở đây. Một cái đầu nhỏ nhắn ló ra.
– Cô đến rồi ạ.
– Chào cháu.
– Cô vào nhà đi.
– Vâng.
Tiên mỉm cười gật đầu, căn hộ này bài trí khá cầu kì, nội thất toàn loại đắt tiền, Tiên trầm trồ ᵭάпҺ giá. Bảo Nhi nghe khách tới liền cởi tạp dề đi ra, khoảnh khắc hai người chạm mặt nhau, cả hai há hốc mồm kinh ngạc.
– Cậu…
– Tiên?
Khải Đăng không hiểu chuyện gì nhìn hai người đứng như trời trồng kia tò mò. Tiên đi tới giọng hơi nghẹn ôm lấy Bảo Nhi.
– Con nhỏ này, mấy năm qua cậu trốn đi đâu vậy hả?
– Tớ ở Pháp.
– Phải liên lạc về chứ, có biết mọi người lo lắng cho cậu lắm không?
– Được rồi đừng khóc, chẳng phải bây giờ tớ đã về rồi sao.
Cả hai vừa mới khóc đấy giờ ôm nhau bật cười. Lúc này Khải Đăng mới lên tiếng.
– Hai người quen nhau hả?
– Vâng, Tiên là bạn thân nhất của em.
– Đây là…
– Đây là Khải Đăng, người đã cứu mẹ con tớ.
Tiên mỉm cười thật lòng cảm ơn Khải Đăng, cảm ơn ông trời vì không đối xử bất công với Bảo Nhi, cuối cùng cô đã bình an trở về rồi. Nhìn qua thằng bé tròn xoe mắt đang được Khải Đăng bế, Tiên dè dặt hỏi.
– Đứa bé này có phải là con của Đinh Mạnh Huy không?
– Phải.
– Thảo nào lần đầu gặp mặt tớ thấy quen lắm, thằng bé giống ba như đúc.
Bảo Nhi cũng thấy bé Bin giống Mạnh Huy nhiều hơn, nhất là chiếc mũi cao cao kia. Gặp lại nhau ai cũng vui vẻ, Tiên bám dính lấy cô bạn thân hỏi không ngừng nghỉ. Mấy năm qua Bảo Nhi đã trải qua những chuyện gì Tiên đều muốn biết hết.
– Cậu chưa liên lạc với mẹ luôn hả?
– Vẫn chưa, tớ mới về nước sáng nay. Ngày mai sẽ dẫn Bin đến gặp bà ấy. Mà Tiên này, cậu có nghe nói Mạnh Huy đã lập gia đình hay có bạn gáι gì chưa?
Bảo Nhi hỏi xong đầy mong đợi chờ câu trả lời từ bạn thân. Tiên lắc đầu.
– Năm ngoái tớ gặp thì anh ta vẫn còn ᵭộc thân.
– Vậy à?
– Cậu đang lo lắng gì hả?
Cô đúng là đang lo thật, nhỡ may anh đã có hạnh phúc mới, cô không muốn anh phải khó xử. Tiên vỗ nhẹ vai cô khích lệ.
– Tớ tin anh ta đang chờ cậu đó.
– Thế còn cậu?
– Tớ hả? Ra trường thì chia tay, giờ anh Quang đã thành ông bố hai con rồi.
– Cậu thấy Khải Đăng thế nào?
Tiên đỏ mặt lảng tránh câu hỏi của Bảo Nhi. Bên ngoài phòng khách, bé Bin đang xem phim hoạt hình chợt hỏi.
– Sao mẹ lâu vậy ạ?
– Mẹ con đang bận tâm sự, quên mất chúng ta rồi.
Khải Đăng thở dài chuyển kênh, thằng bé bỗng reo lên.
– Ba con kìa.
Ti vi đang chiếu một chương trình, trong đó Mạnh Huy là khách mời. Khải Đăng mmất hứng chép miệng đáp.
– Ừ, ba con đó. Mau vào gọi mẹ ra gặp ba đi.
– Vâng
Thằng bé cười tít mắt chạy đi. Bảo Nhi nghe con trai nói liền kinh ngạc, đang nghĩ làm sao Mạnh Huy biết được mẹ con cô ở đây mà tới. Tiên giục.
– Ra xem thử nào.
Cả ba kéo tay nhau ra phòng khách chỉ thấy mỗi Khải Đăng ngồi chéo chân xem ti vi. Bảo Nhi nhíu mày hỏi.
– Ba con đâu?
– Kia ạ!
Cô vỗ trán nhìn kẻ đầu sỏ đang cười tủm tỉm. Cô còn hi vọng sẽ gặp Mạnh Huy nữa chứ, Khải Đăng hắng giọng đứng lên.
– Hai người nói gì lâu vậy, chú cháu anh đói bụng lắm rồi này.
– Để em dọn đồ ăn lên, anh tiếp bạn giúp em nhé.
– Được, để anh.
Bảo Nhi nháy mắt, cô đang tạo cơ hội cho Tiên và Khải Đăng. Hai người họ cũng có duyên lắm, nếu thành một đôi thì còn gì bằng.
Trong khi bên này đang ăn uống vui vẻ thì tại nhà Mạnh Huy không khí có phần ảm đạm. Anh ʇ⚡︎ự nấu bữa tối rồi ăn một mình. Không hiểu sao cả ngày hôm nay trong đầu anh luôn nghĩ tới đứa bé gặp ở sân bay.
– Chú ăn tối rồi hả?
– Ừ, giờ này cháu còn sang làm gì?
– Haizz, cháu ngồi cho tỉnh ɾượu lát rồi về.
Hải Minh ngã phịch lên ghế sofa, dáng vẻ buồn chán như kiểu thất tình. Mạnh Huy ném cho cái gối hỏi.
– Lại chia tay rồi hả?
– Chú đoán hay vậy?
– Nhìn mặt cháu là biết, lần thứ bao nhiêu rồi?
– Cháu cũng chả biết nữa. Nhưng lần này cháu nghiêm túc, vậy mà bị người ta từ chối.
Mạnh Huy đăm chiêu dùng kinh nghiệm tình trường của mình khuyên nhủ cháu trai.
– Cháu phải mặt dày vào, theo đuổi quyết liệt. Dù bị từ chối vẫn xem như không có gì, chú cam đoan cô gáι đó không chịu nổi cũng đồng ý thôi.
Qua cuộc trò chuyện với chú mình, Hải Minh hạ quyết tâm ngày mai sẽ tìm cách làm lành với bạn gáι. Hai chú cháu ngồi một lát thì Hải Minh bị mẹ gọi về, căn nhà trở lại vẻ yên tĩnh vốn có. Trước khi đi ngủ, Mạnh Huy đem rèm cửa kéo hết lại, giống như thu mình trong bóng tối.
Sáng nay Khải Đăng ra ngoài xử lý công việc nên mẹ con Bảo Nhi ʇ⚡︎ự bắt taxi đi gặp một người mà mấy năm nay cô rất muốn gặp. Bé Bin có vẻ háo hức, liên tục hỏi về bà ngoại. Bảo Nhi trả lời đến mỏi cả miệng, con trai cô nói rất nhiều, thêm cả Khải Đăng cứ hay chọc ghẹo nên thằng bé có phần nghịch ngợm.
Đứng trước ngôi nhà ba tầng khang trang, bé Bin hỏi mẹ.
– Nhà bà ngoại ạ?
– Phải, con sắp được gặp bà rồi, có vui không?
– Vui ạ.
Bảo Nhi mỉm cười xoa đầu con rồi bấm chuông, rất nhanh đã có người ra mở cửa.
– Xin hỏi cô tìm ai?
– Nhờ cô vào nhắn lại có một người tên Bảo Nhi đến ạ.
– Vâng, cô chờ tí nhé.
Hải Minh chuẩn bị đi làm, thấy cô giúp việc từ ngoài chạy vào có vẻ hoang mang nói.
– Có cô gáι tên Bảo Nhi đang ở ngoài cổng, có nên…
– Cô nói tên gì cơ?
– Bảo Nhi thưa cậu.
Hải Minh mừng rỡ chạy ra cổng, cậu không nghe lầm, chị gáι cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi. Niềm vui xen lẫn nước mắt, Hải Minh ҳúc ᵭộпg nhìn người đang đứng ngoài cổng khẽ gọi.
– Chị.
– Mọi người vẫn khỏe chứ?
– Vâng. Chị mau vào đi, mẹ biết chị về chắc chắn sẽ rất mừng. Đứa bé này…
– Con tên Đinh Mạnh Hưng ạ.
Hải Minh có chút khó tin nhìn đứa bé đang dõng dạc giới thiệu. Bảo Nhi cười khổ giải thích.
– Đây là con trai chị. Mẹ có nhà chứ?
– Có ạ. Mau vào thôi.
Bà Hương nghe ngoài phòng khách có tiếng con nít nên ra xem thử. Thấy mẹ con Bảo Nhi, bà sững sờ không nói được từ nào. Cổ họng nghẹn ứ lại. Nước mắt chảy dài tгêภ gương mặt bơ phờ, tiều tụy. Bốn năm qua bà nhớ con đến quặn thắt tιм gan, thật may mắn vì giờ bà không còn ngày nhớ đêm mong nữa. Bảo Nhi bằng da bằng ϮhịϮ đang đứng ngay trước mặt bà.
– Mẹ.
– Con gáι… Con đã về rồi…
Không ai kiềm nổi ҳúc ᵭộпg, bà Hương ôm Bảo Nhi chặt cứng như sợ cô sẽ biến mất lần nữa. Bả vai rung lên từng hồi nức nở.
– Con không được đi nữa… Mẹ không cho con đi nữa…
– Vâng, con hứa.
Thấy không ai chú ý đến mình, giọng nói trẻ con trong trẻo vang lên.
– Bà ngoại ơi.
– Hả… Đây là…
– Con là con trai của mẹ.
– Thế ba con đâu?
Câu này là Hải Minh hỏi, nãy giờ cậu rất thắc mắc, thằng bé này trông cứ như gặp ở đâu rồi, quen lắm.
– Ba con là Đinh Mạnh Huy.
– Hả?
Bảo Nhi chẳng cần phải giải thích gì nữa. Con trai cô đi đâu cũng khoe về ba nó, giống như muốn cho cả thế giới biết. Hải Minh cười ra nước mắt, bà Hương vui mừng khôn ҳιếϮ, run rẩy xoa đầu cháu mình.
– Ông nội ơi, ông có cháu rồi này.
Hải Minh gọi lớn chạy vào phòng đỡ ông nội ra. Nhìn thằng bé khấu khỉnh đang ngồi ngay ngắn bên cạnh Bảo Nhi, ông cụ run run chỉ tay hỏi.
– Nó là con thằng Huy đúng không?
– Vâng, ông nhìn ra hay vậy?
– Giống y hệt ba nó lúc nhỏ. Như một khuôn đúc ra vậy.
Bảo Nhi nhìn con trai nhất thời chưa biết phải xưng hô thế nào. Hải Minh lên tiếng giúp cô.
– Đây là ông nội, cháu mau chào ông đi.
– Chào ông nội.
– Ừ, ngoan lắm.
Ông cụ có thêm đứa cháu trai mừng rỡ ra mặt. Bà Hương ân cần hỏi han, Bảo Nhi kể hết những gì trong bốn năm rời khỏi đây. Mẹ cô đòi gặp Khải Đăng để cảm ơn anh. Ai cũng biết cô trở về hết rồi, chỉ còn Mạnh Huy thì chưa biết gì. Hải Minh nảy sinh ý định, sẽ khiến cho chú nhỏ một phen kinh ngạc.
Trước sảnh chính tập đoàn Đại Phát, Hải Minh bế một đứa bé đi vào thang máy, không cần báo trước qua ai, cậu muốn gặp Tổng giám đốc lúc nào cũng được. Bé Bin chu môi hỏi.
– Chúng ta đi đâu vậy cậu?
– Đi gặp ba con đó!
– Con từng thấy ba tгêภ ti vi.
– Ừ, ba con nổi tiếng lắm.
Hải Minh trực tiếp đẩy cửa đi vào, tiếng trẻ con ngọt lịm.
– Ba ơi.
Mạnh Huy ᵭάпҺ rơi cây bút tгêภ tay ngỡ ngàng nhìn ra cửa. Biểu cảm có phần buồn cười của anh khiến Hải Minh không nhịn được trêu chọc.
– Thằng bé đã gọi ba rồi, chú còn không mau tới bế.
– Đứa bé này…
– Con tên là Đinh Mạnh Hưng.
Mạnh Huy chưa kịp hiểu chuyện gì nghe thằng bé giới thiệu tên mình, anh càng hoang mang hơn. Anh có con từ bao giờ, lại còn lớn như thế này. Hải Minh cười tủm tỉm nói.
– Chị ấy về rồi!
– Thật sao?
– Vâng, còn dẫn theo đứa bé này nữa. Nó gọi chú bằng ba đó.
Mọi thứ giống như trong mơ vậy, Mạnh Huy không giấu được niềm vui sướиɠ, giành lấy con trai từ tay Hải Minh. Thằng bé ôm lấy cổ anh cười tươi rói, cái miệng chúm chím gọi ba. Lần đầu tiên trong đời anh bất ngờ đến mức không biết phải nói gì. Chỉ ôm con thì thầm.
– Cảm ơn con.
– Chú khóc đấy à?
Hải Minh thẳng thừng trêu chọc, lúc nãy khi gặp Bảo Nhi, cậu cũng giống hệt vậy, mừng đến phát khóc. Mạnh Huy ngắm con trai lần nữa, từng đường nét tгêภ gương mặt đều thừa hưởng nét đẹp từ anh và Bảo Nhi. Có nằm mơ anh cũng không ngờ mình được làm ba rồi. Mạnh Huy mỉm cười hỏi.
– Mẹ con đâu rồi?
– Mẹ đang ở nhà bà ngoại.
– Chúng ta về với mẹ nhé?
– Vâng ạ
Mạnh Huy đang rất nóng lòng muốn gặp cô, bế theo con trai về nhà. Vân đem tài liệu cho anh, cô ta kinh ngạc khi thấy Mạnh Huy đang bế một đứa bé, vội vội vàng vàng đi vào thang máy. Điều đáng nói là thân phận của đứa bé này chắc chắn không tầm thường, vừa rồi chỉ mới nhìn qua nhưng Vân có cảm giác nó rất giống Mạnh Huy. Không lẽ cô gáι kia trở về rồi sao?
Hôm nay là ngày vui, bà Hương gọi điện báo cho chồng, ông cũng vội về nhà. Mặc dù Bảo Nhi là con riêng của bà Hương nhưng thái độ của chồng bà đối với đứa con gáι này rất tốt. Mấy năm qua thấy vợ cứ mãi đau buồn, ông cho người tìm kiếm tung tích Bảo Nhi nhưng không thấy, giờ thì hai mẹ con đã đoàn tụ rồi.
– Sao Hải Minh đi lâu vậy?
– Chắc nó sắp về rồi đó ba.
– Hừ, khi không lại đòi ẵm thằng bé theo.
Ông cụ chưa gì đã không nỡ xa cháu một phút nào, cứ ngóng ra cửa xem thử Hải Minh đã về chưa. Cuối cùng ông cũng mãn nguyện rồi, đứa con trai út yên bề gia thất, ông có ra đi cũng nhẹ lòng.