Cửa nhà không khóa, tôi đẩy nhẹ ra thì thấy mẹ đang ngồi xếp quần áo, mấy bộ váy đắt tiền cô Dung nói đều là thật. Tôi hoa mắt khi thấy vài cái túi giấy mẹ ném dưới sàn, toàn nhãn hiệu của các hãng nổi tiếng. Mẹ bất ngờ nên không kịp giấu đi, lúng túng hỏi.
– Sao con đến mà không gọi trước?
– Tiền đâu mẹ mua những thứ này?
– À thì…
– Mẹ vay tiền nữa đúng không, mẹ nói đi.
– Con làm gì gân cổ lên cҺửι mẹ vậy hả. Tiền của mẹ thì mẹ xài thôi, con có cho mẹ được đồng nào không mà nhảy đồng đổng lên thế?
Máu nóng tгêภ người tôi dồn hết lên пα̃σ, tôi tức đến run rẩy.
– Mẹ nói vậy mà nghe được sao? Một tỷ kia ai trả cho mẹ?
– Con gáι, mẹ cực khổ nuôi con bao nhiêu năm nay, giờ con trưởng thành rồi, nuôi mẹ còn tính toán như vậy hả? Biết thế mẹ đã nghe lời ba con đi ℘.ɧ.áI.Շ.ɧ.λ.ɩ rồi.
– Mẹ ﻮ.เ.+ế+..Ŧ con luôn đi. Con quá mệt mỏi rồi. Hai mươi mấy năm qua làm con gáι của mẹ chưa lần nào con cảm nhận được tình thương thật lòng từ mẹ cả. Mẹ luôn lấy Trần Lan Hương ra chì chiết, nhồi nhét hận thù vào đầu con. Mẹ ơi, con sắp phát điên mất thôi, đừng sống như thế nữa được không?
Tôi nói trong nghẹn ngào, l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ quặn thắt, bao nhiêu năm nay tôi phải chịu đựng những gì, hiện tại tôi muốn nói ra hết. Mẹ nhếch môi, nghiến răng ken két.
– Mới nhiêu đó con đã không chịu được, con có biết mẹ từng đau đớn đến mức nào không hả? Mẹ ʇ⚡︎ự ʇ⚡︎ử nhưng không ૮.ɦ.ế.ƭ, cảm giác đó tàn nhẫn lắm con biết không? Bà ta ςư-ớ.ק hết tất cả của mẹ, con nói mẹ phải tìm ai đòi đây?
– Mẹ nói Trần Lan Hương ςư-ớ.ק ba con, dù sao ông ấy cũng mất rồi, mẹ buông bỏ đi.
– Nhảm nhí, ông ta ૮.ɦ.ế.ƭ nhưng người đàn bà kia vẫn còn sống sờ sờ ra đó, đừng mơ mẹ bỏ qua cho bà ta.
Tôi thơ thẩn nhìn mẹ, gạt đi nước mắt hỏi.
– Mẹ cho người theo dõi con đúng không?
– Mẹ không rảnh để làm mấy chuyện vô bổ đó.
– Vậy mẹ nói dối con ba cô Dung mất là thế nào?
– Con mụ đó tìm con nói hả?
– Mẹ đừng đổ lỗi cho người khác trong khi chính mình mới là người có lỗi. Nếu hôm nay con không gặp cô Dung, mẹ muốn giấu con đến bao giờ?
Mẹ tôi nhăn nhó, đem mớ quần áo ném vào một góc, hậm hực trả lời.
– Ừ thì mẹ muốn giấu con để về quê.
– Mẹ về làm gì?
– Có mảnh đất kia mẹ nhắm lâu rồi, nghe nói họ rao bán nên mẹ về xem thử.
– Mẹ lấy đâu ra tiền mua đất?
– Bảo Nhi, mẹ nhắc lại lần cuối, đó là tiền của mẹ, con đừng hỏi.
– Được, vậy mẹ có vay thì ʇ⚡︎ự trả. Đừng đến tìm con.
Mẹ ném mạnh ly nước đang uống về phía tôi, bất ngờ đến mức tôi không kịp né tránh, cứ thế bị ᵭ.ậ..℘ vào trán. Tôi khó tin nhìn mẹ, tuy mẹ đối xử tệ bạc với tôi nhưng từ đó đến giờ đây là lần đầu tiên mẹ ném đồ vào người tôi thế này. Tôi ૮.ɦ.ế.ƭ lặng không nói nên lời. Mẹ gào lên chỉ trích.
– Mày muốn nhìn mẹ ૮.ɦ.ế.ƭ đi mới vừa lòng đúng không? Tại sao lại ăn nói tuyệt tình thế hả, tao là mẹ mày đó.
– Con sẽ không giúp mẹ trả thù nữa.
– Mày nói lại lần nữa xem.
– Mẹ đừng ép con. Sự việc ngày càng đi quá xa rồi, ﻮ.เ.+ế+..Ŧ người là phải đền Ϯộι đó mẹ biết không?
– Mẹ có bảo mày ﻮ.เ.+ế+..Ŧ đâu. Trần Lan Hương phải để ʇ⚡︎ự tay mẹ xử lý.
Mẹ bật cười khach khách, toàn thân tôi lạnh ngắt trước những biểu cảm khó hiểu của mẹ. Lần này tôi đã hạ quyết tâm không nghe theo mẹ nữa, phải tìm cách ngăn bà ấy lại. Mẹ vừa cười đấy bỗng dưng ôm mặt khóc, hệt như người đa nhân cách. Mẹ khóc rất thương tâm.
– Xin lỗi con Bảo Nhi, mẹ bị điên rồi mới ném ly nước vào người con. Tha lỗi cho mẹ nhé?
– Nếu muốn con tha lỗi cho mẹ thì hãy nói thật cho con biết tiền này mẹ lấy ở đâu?
– Mẹ vay nhóm người hôm bữa.
– Bao nhiêu?
– Hai tỷ.
Mẹ đáp nhẹ tênh như đó là số tiền rất nhỏ vậy. Tôi hít một hơi thật sâu, nhặt túi ҳάch bị rơi dưới đất nói.
– Tiền của mẹ không liên quan đến con. Nếu bọn họ đến đòi, một đồng con cũng không trả. Con về đây.
Tôi nghe lời Đinh Mạnh Huy mặc kệ bà ấy lần này. Với lại số tiền lớn như vậy tôi cũng không có mà trả. Tôi rời khỏi chỗ mẹ, nước mắt đã khô hết rồi, chỉ có vết sưng tгêภ trán là bắt đầu đỏ tấy lên.
Hải Minh có vẻ lo lắng cho tôi nên gọi điện rồi nhắn tin đủ kiểu, tôi cài im lặng nên không nghe thấy. Trước khi tới nhà Đinh Mạnh Huy, tôi dặm lại lớp phấn che đi phần trán bị thương.
– Nhi, chờ chị với.
– Chị đến sớm vậy ạ?
– Muốn ăn thì phải đến sớm chứ, gặp chủ nhà khó tính thì chịu.
Chị Tuyền gặp tôi trước cổng nên vào chung. Hải Minh là người mở cửa.
– Hai người đi chung hả?
– Không có, tôi gặp chị Tuyền trước cổng.
– Mau vào đi, tôi và chú nhỏ chuẩn bị xong hết rồi.
Hải Minh nhiệt tình nắm tay tôi, chị Tuyền đứng sau nhìn đăm chiêu nhưng không nói gì. Đinh Mạnh Huy ngồi ở phòng khách, nhàn rỗi đến mức xem phim tình cảm. Chị Tuyền thở dài nói.
– Khách đến nhà cậu không mời được ly nước hả?
– Chị khát thì ʇ⚡︎ự đi mà uống.
– Xem cậu nói kìa.
Nhìn chú mình không có động tĩnh gì Hải Minh vội chạy vào bếp lấy nước đem ra. Tôi và chị Tuyền ngồi xuống ghế đối diện. Đinh Mạnh Huy đột nhiên kiệm lời đến lạ, anh ta nổi hứng xem phim, mặc kệ tôi và chị Tuyền đến chơi, giao cho Hải Minh làm chủ nhà.
– Định nấu món gì vậy?
– Em và Bảo Nhi thích ăn ϮhịϮ nướng, còn hải sản thì cho chị.
– Ôi ngon thế, nướng được rồi đó.
– Vâng.
Chị Tuyền là họ hàng xa bên phía mẹ Đinh Mạnh Huy, cũng không lớn tuổi hơn mấy nên chúng tôi đều gọi là chị. Trái ngược với không khí náo nhiệt trong bếp thì ngoài phòng khách Đinh Mạnh Huy một mình xem phim. Tối nay anh ta bị gì tôi cũng chả biết nữa, đang nghĩ hay là mình chọc giận anh ta rồi.
Chị Tuyền đưa dĩa trái cây gọt xong cho tôi bảo.
– Em mang ra phòng khách đi, tên kia thích thì ʇ⚡︎ự lấy ăn.
Hải Minh phụ chị Tuyền xiên ϮhịϮ, tôi nhanh chóng đem ra rồi quay trở vào. Vừa đặt d᷈-i᷈a trái cây xuống thì nghe Đinh Mạnh Huy hỏi.
– Trán em làm sao vậy?
– Em trượt chân nên bị ᵭ.ậ..℘ vào tường.
– Mẹ em gây ra chuyện nữa đúng không?
Chắc hẳn Hải Minh đã nói gì đó nên anh ta mới biết, tôi đáp.
– Bà ấy lại vay tiền.
– Em định giải quyết thế nào? Có cần tôi giúp không?
– Em sẽ để mẹ ʇ⚡︎ự trả.