Trò Chơi Tình Ái Chương 19

Vũ Linh 339

Buổi tối Đinh Mạnh Huy nhận một cuộc điện thoại liền nhăn nhó mặt mũi. Là ba anh ta gọi, lần nào cũng với một mục đích duy nhất xoay quanh việc hối thúc kết hôn. Tôi cũng buồn cười, Đinh Mạnh Huy có trong tay tất cả ngoại trừ một người vợ, chưa cô gáι nào trói buộc được trái tιм người đàn ông đào hoa này.

– Em cười gì đấy?

– Đâu có. Ba anh gọi xong rồi hả?

– Ừ. Lát nữa tôi phải về nhà.

Anh ta ngồi phịch xuống ghế thở dài, giành lấy ly nước ép của tôi uống cạn.

– Anh mau cưới vợ đi người nhà sẽ không hối thúc nữa.

– Định bảo tôi cưới em hả?

– Em không có diễm phúc đó đâu, bên cạnh anh thiếu gì người đẹp, chỉ cần mở lời ʇ⚡︎ự khắc có vợ thôi.

Tôi chăm chú xem ti vi, mặc kệ Đinh Mạnh Huy nghịch tóc mình. Càng tỏ ra thờ ơ thì anh ta càng bám lấy tôi. Chiêu này dùng rất hiệu quả, tôi nhích qua một bên cái đuôi phía sau cũng bám theo. Trong lòng cười trộm, chọc Đinh Mạnh Huy cũng vui lắm chứ.

Ngay lúc này bỗng có ai tới, tôi nhìn Đinh Mạnh Huy hoang mang.

– Ai vậy, có khi nào ba anh tới không?

– Để tôi đi mở cửa.

Anh ta vừa đứng lên tôi cũng chạy vào phòng trốn, bên ngoài không nghe động tĩnh gì. Tôi vừa tò mò vừa hồi hộp, ghé sát tai vào cửa nghe ngóng xem thử.

– Lát nữa con về, ba đến đây làm gì?

– Trong nhà tại sao có dép của phụ nữ?

– Con thấy đẹp nên mua thôi.

– Nói nhảm. Sống chung với ai rồi sao không dẫn về gặp ba.

– Ba đi đâu vậy?

Tôi vội đóng cửa lại, ba của Đinh Mạnh Huy đang đi về phía này. Không thể để ông ấy bắt gặp được, tôi bấn loạn tìm chỗ trốn. Nhìn rèm cửa đang bị gió thổi tung, tôi nhanh chóng chạy ra ban công. Khoảnh khắc cάпh cửa phòng ngủ mở ra, tôi nín thở đứng sát vào tường.

– Đây là phòng con, ba làm gì vậy?

– Cô gáι kia đâu rồi?

– Anh đưa ba về đi.

Không chỉ có ba, anh trai Đinh Mạnh Huy cũng có mặt. Sau khi tìm kiếm mọi ngóc ngách, nhà tắm cũng không bỏ qua, ba của Đinh Mạnh Huy hừ một tiếng rõ dài.

– Từng tuổi này vẫn chưa chịu cưới vợ. Định để ông già này đến khi nhắm mắt vẫn không yên lòng hả?

– Năm nay con cưới, ba yên tâm đi.

– Anh chỉ được cái miệng, tôi già rồi muốn lừa sao cũng được hả?

Tối nay có vẻ rất nhộn nhịp, trong khi mọi người đều tập trung hết ở phòng ngủ thì bên ngoài tiếp tục vang lên tiếng chuông cửa. Tôi từ ban công nhìn xuống, Linh San đang chỉnh lại mái tóc xoăn bồng bềnh. Đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên đến lạ. Tôi núp trong bóng tối, quan sát xem Đinh Mạnh Huy sẽ xử lý thế nào. Anh ta mang theo tâm trạng bực bội ra mở cửa, họ nói với nhau gì đấy tôi không nghe rõ chỉ thấy Linh Sinh kéo tay nài nỉ, sau đó ngoan ngoãn theo Đinh Mạnh Huy vào nhà.

Phòng ngủ đã yên tĩnh trở lại, tôi từ ban công đi ra, thở phào khóa trái cửa. Bên ngoài náo nhiệt thế nào không cần biết, tôi lấy đồ đi tắm. Bữa tối còn chưa ăn, vì Đinh Mạnh Huy nói anh ta về nhà nên tôi cũng không muốn nấu, ăn tạm mì gói cho tiện. Bây giờ thì hay rồi, đến nước cũng không có mà uống.

Đinh Mạnh Huy dàn xếp thế nào hơn một giờ đồng hồ vẫn chưa xong, bụng tôi bắt đầu kêu gào. Cách nhau một cάпh cửa thôi nhưng bên ngoài là một cảnh tượng khác. Tôi nhận được tin nhắn của anh ta thì muốn xông ra ngay lập tức. Đinh Mạnh Huy chụp ảnh bữa tối gửi cho tôi kèm theo dòng chữ.

[Em trốn làm gì?]
Chẳng lẽ anh ta muốn công khai, không sợ người nhà giận sao? Tôi ấm ức không thèm trả lời lại, hai phút sau tiếp tục nhận được tin nhắn.

[Mở cửa.]
– Ba anh về rồi hả?

Tôi hé cửa lí nhí hỏi.

– Vẫn chưa, em ăn đi.

Đinh Mạnh Huy đem đồ ăn vào phòng cho tôi, lúc này giọng của Linh San truyền tới.

– Bác trai, năm đó con và anh Huy chia tay là vì nông nổi, giờ con hối hận rồi, con sẽ không xa anh ấy nữa.

Tôi nhìn Đinh Mạnh Huy chớp mắt. Anh ta hắng giọng nói.

– Đợi tôi năm phút nữa, em ăn đi kẻo đói. Đừng dỗi.

Tôi cũng không dỗi làm gì, no bụng trước đã. Kéo rèm cửa qua một bên, tôi thoải mái ngồi xuống vừa ăn vừa ngắm cảnh. Ước chừng năm phút sau, ba và anh trai của Đinh Mạnh Huy về, còn Linh San thì không thấy đâu, chắc hẳn cô ta còn muốn ở lại.

Tôi uống cạn ly sữa rồi đi ra, Linh San ngồi ở phòng khách ung dung nhìn tôi mỉm cười.

– Bắt cá hai tay nên phải trốn chui trốn nhủi, thú vị lắm nhỉ?

– Phải, rất thú vị.

– Vừa rồi cô không có ở đây nên không nghe bác trai nói gì rồi. Tôi và anh Huy sẽ đám cưới đấy.

– Cô nói xong rồi thì cũng nên về đi.

Đinh Mạnh Huy đứng ngay sau lưng Linh San, mặt cô ta méo sệt gượng cười.

– Em về nhé, hôm khác chúng ta…

– Cô tốt nhất đừng đến nhà tôi nữa, cũng đừng tùy tiện nói mấy lời như lúc nãy. Tôi không muốn người khác hiểu lầm.

– Vâng.

Linh San buồn bã đứng lên, lúc ra tới cửa cô ta lườm nguýt tôi rồi mới chịu về. Đinh Mạnh Huy chủ động giải thích.

– Em đừng nghe Linh San nói bừa.

– Cô ấy nói bừa hay nói thật cũng đâu liên quan đến em.

Trong bếp để cả đống chén dĩa vẫn chưa rửa, thấy tôi xắn tay áo lên, anh ta vội cản lại.

– Để đó tôi rửa.

– Bữa tối là Linh San nấu hả?

– Ừ.

Tôi không nghĩ Linh San lại biết nấu ăn, thậm chí nấu rất ngon nữa là đằng khác. Đinh Mạnh Huy rửa hết đống chén dĩa đó tới lúc tôi buồn ngủ rồi vẫn chưa xong. Tôi thấy Ϯộι nhưng vì đang giận nên giả vờ không quan tâm. Nhìn bóng lưng cao lớn đang lúi húi trong bếp, tôi có chút say đắm. Những ngày tháng như thế này không biết còn kéo dài đến bao giờ. Đinh Mạnh Huy lau sạch tay rồi thở phào.

– Xong rồi, đi ngủ thôi.

– Em chưa buồn ngủ.

– Muốn cùng tôi tâm sự hả? Em còn để ý câu nói vừa rồi của Linh San sao?

– Tất nhiên.

Đinh Mạnh Huy véo má tôi một cái thật đau, khóe môi cong cong mỉm cười.

– Tôi chưa bao giờ tỏ tình với em nhỉ?

Giọng nói trầm ấm khiến tιм tôi như muốn tan chảy, tôi hồi hộp siết chặt hai tay đợi anh ta nói tiếp. Nhưng Đinh Mạnh Huy lại nằm ngửa ra ghế mở ti vi lên coi, để tôi hóa ngốc tại chỗ. Còn tưởng sẽ nghe được lời tỏ tình cơ đấy, tôi hậm hực bỏ về phòng, phía sau vang lên tiếng cười khúc khích. Bản thân tôi đang mong đợi điều gì trong mối quαп Һệ mập mờ này? Tôi không muốn một người đàn ông thao túng cảm xúc của mình. Vốn dĩ kế hoạch ban đầu của tôi không phải là đi tìm tình yêu, nhưng từ khi nào tôi đã bị thu hút bởi thứ tình cảm kì lạ ấy.

Đinh Mạnh Huy cũng theo tôi về phòng, hình như nhận ra tôi đang nghĩ ngợi điều gì đó, anh ta hỏi.

– Em nghĩ gì đến nhập tâm vậy?

– Mạnh Huy, em ở bên anh hơn một tháng rồi, đến khi hợp đồng kia hết hạn, chúng ta trở lại như trước đúng không? Em sẽ tốt nghiệp, tìm một công việc phù hợp. Nếu gặp ai đó thật lòng đối tốt với mình, em sẽ kết hôn.

Anh ta đứng còn tôi ngồi khoảng cách được thu hẹp bằng hai bước chân. Đinh Mạnh Huy nâng cằm tôi lên, tình ý sâu xa hiện trong ánh mắt.

– Em nghĩ mình sẽ kết hôn được sao?

– Tại sao lại không?

– Đừng nghĩ đến chuyện cưới người khác vì tôi không cho phép.

Tôi nhếch môi.

– Anh đừng buồn cười như thế được không, trong hợp đồng không ghi điều khoản này. Với lại anh cũng đâu yêu em.

– Ai nói không.

Dồn Đinh Mạnh Huy vào thế, cuối cùng anh ta cũng thừa nhận. Tôi bật cười đến chảy nước mắt, niềm vui nhen nhóm trong lòng. Mặt Đinh Mạnh Huy đỏ ửng, tôi chủ động ôm lấy người đàn ông cũng có lúc xấu hổ kia.

– Anh vừa nói gì, em không nghe rõ, nói lại lần nữa đi.

– Kệ em. Còn càm ràm nữa thì mai dậy trễ đấy.

Đinh Mạnh Huy tắt điện đi ngủ, tôi cũng ngoan ngoãn nằm yên vị trong ʋòпg tay quen thuộc.

Vì có Hải Minh đến thực tập cùng tôi cũng đỡ buồn chán hơn. Cậu ta đến công ty rất đúng giờ, chúng tôi gặp nhau ở sảnh chính, trong lúc chờ thang máy, Hải Minh hỏi.

– Cuối tuần vẫn phải đến công ty thật sao, cậu có nghe chị Tuyền nói gì không?

– Chú cậu nói đùa thôi, cuối tuần chúng ta được nghỉ.

Hải Minh nghe thế liền vui vẻ nói.

– Tôi còn tưởng phải đến công ty, đang nghĩ xem lấy lí do gì để nói với mẹ.

– Mẹ cậu không biết cậu thực tập ở đây sao?

– Tôi nhờ ba giấu giùm, bà ấy chỉ cho phép tôi thực tập ở công ty của gia đình.

Đang lúc nhắc đến Trần Lan Hương, sẵn tiện tôi muốn biết thêm nhiều thứ về bà ấy nên dò hỏi.

– Mẹ cậu có vẻ nghiêm khắc nhỉ?

– Cũng không hẳn, mẹ ít khi cấm tôi nhưng gần đây làm gì cũng phải xin phép.

– Ba cậu trước kia chắc hẳn phải bỏ rất nhiều thời gian mới theo đuổi được mẹ cậu.

Hải Minh thấy tôi có hứng thú hỏi đến gia đình mình nên nhiệt tình trả lời mà không nghi ngờ gì.

– Nghe ba kể, mẹ tôi từng có một mối tình day dứt khó quên. Ba yêu thầm mẹ nhiều năm, âm thầm dùng sự chân thành của mình để chờ đợi mẹ, cuối cùng hai người cũng đến được với nhau.

– Thế người kia chắc là mối tình đầu của mẹ cậu rồi?

– Ừ, người ta hay nói tình đầu thường dang dở mà. Là người đàn ông đó phụ mẹ tôi trước nên ba mới có cơ hội.

Hải Minh nhìn tôi cười khổ đến phòng làm việc rồi nên tôi muốn hỏi thêm cũng không được. Chị Tuyền đã có sẵn công việc giao cho hai đứa. Tôi lật tài liệu nhưng không tài nào tập trung nổi, cuối cùng năm đó ai phụ bạc ai đây?

Đến đầu giờ chiều tôi lấy lí do nhức đầu nên xin phép về sớm. Đứng trước cổng nhà Hải Minh, không hiểu sao tôi lại muốn tới đây. Cánh cổng khóa chặt im lìm làm tôi không nhìn thấy được gì bên trong. Bỗng một chiếc xe giảm tốc độ rồi từ từ dừng lại, Trần Lan Hương từ tгêภ xe bước xuống. Tôi vội nấp vào gốc cây bên đường lặng lẽ quan sát bà ấy.

Dáng người mảnh khảnh, phong thái nho nhã dịu dàng, tôi có nhìn qua chục lần cũng không tìm thấy nét giả tạo nào tгêภ người bà ấy. Trong phút chốc, bất ngờ Trần Lan Hương xoay người nhìn về phía tôi, tầm mất giao nhau không có cơ hội trốn tránh.

Tôi như kẻ làm sai, có tật nên lúng túng muốn bỏ chạy.

– Cô đến đây làm gì?

– Tôi tiện đường đi ngang qua thôi.

– Nghe Mạnh Huy nói cô đang thực tập ở công ty chú ấy?

– Phải.

Trần Lan Hương gật đầu.

– Ra trường tìm một công việc ổn định mà làm, đừng dựa dẫm vào người khác. Là phụ nữ, tốt nên biết ʇ⚡︎ự lo cho bản thân mình.

Lời bà ấy nghe như đang dạy dỗ, rất từ tốn, nhẹ nhàng, không đợi tôi trả lời cάпh cổng đã khép lại. Tôi vẫn đau đáu nhìn theo chưa chịu đi, nhờ có người gọi điện đến nên tôi mới hoàn hồn.

– Con nghe đây cậu!

– Mẹ con có ở đó không?

– Không ạ, con đang ở ngoài đường.

Từ khi đưa mẹ lên thành phố đây là lần đầu tiên cậu chủ động gọi điện cho tôi. Tự dưng tôi thấy lo lắng, không biết xảy ra chuyện gì rồi. Giọng cậu nghe như đang kiềm nén.

– Kêu mẹ con về gặp cậu ngay lập tức.

– Cậu bình tĩnh đi ạ, có phải mẹ con lại gây ra chuyện gì rồi không?

– Ngôi nhà ông ngoại con để lại mẹ con cũng dám bán, hôm nay người ta tới tìm cậu xem nhà. Đúng là tức ૮.ɦ.ế.ƭ mà.

Ông ngoại có căn nhà để lại cho cậu, từ đó tới giờ vợ chồng cậu vẫn ở bình thường không ai tranh giành gì. Mẹ tôi đâu có quyền gì mà đòi bán, cậu tức giận là đúng rồi. Tôi vội xoa dịu.

– Con sẽ về hỏi mẹ ngay, nhất định không để mẹ bán nhà.

Chẳng hiểu mẹ đang nghĩ gì, tôi tức tốc vẫy chiếc taxi bên đường. Gần đây mẹ cần rất nhiều tiền, lại ngang nhiên bán nhà, chắc chắn bà đang âm mưu gì đó. Khi tôi tới thì cửa nẻo mở toang, nghe tiếng một người đàn ông truyền ra.

– Bà khôn hồn thì trả tiền nhanh, nếu không…

– Tôi xin cậu thư thả vài ngày, con gáι tôi sẽ gom đủ tiền mà.

– Hai ngày là thời hạn cuối cùng cho bà, bọn này không rảnh đến đây nhiều lần.

– Vâng vâng. Tôi hứa.

Tôi chạy vào nhà, hai người đàn ông dáng vẻ bặm trợn hứng thú nhìn tôi.

– Đây là con gáι bà sao, cũng xinh đẹp đấy chứ?

– Mẹ tôi vay bao nhiêu tiền?

– Tính luôn cả lãi là một tỷ.

Tôi chσáпg váng muốn ngã khụy, hai tay run run nhìn mẹ. Những giọt nước mắt của bà không làm tôi thấy thông cảm chút nào. Mẹ khóc thảm thiết ôm lấy tôi.

– Mẹ xin lỗi đã làm gánh nặng cho con. Vì mẹ tham lam, mẹ muốn đổi đời nên mới lỡ vay tiền bọn họ để ᵭάпҺ bài. Bây giờ mẹ chỉ muốn ૮.ɦ.ế.ƭ quách cho xong, mẹ xin lỗi con.

– Bà ૮.ɦ.ế.ƭ rồi thì không cần trả nợ hả, dễ gì.

Tôi cố lấy lại bình tĩnh, sau vụ mẹ và cô Dung dàn dựng lừa tiền từ Đinh Mạnh Huy, sự việc hôm nay khiến tôi cảnh giác hơn.

– Có giấy tờ gì ҳάc minh mẹ tôi vay tiền không?

– Tất nhiên, cô tưởng bọn này nói chơi hả?

Tên kia móc trong ví tờ giấy rồi ném vào người tôi. Mẹ vay tiền cách đây một tuần thôi, tiền lãi mỗi ngày tăng chóng mặt, số tiền lớn như vậy mẹ nói ᵭάпҺ bài thua hết, tôi thực sự không tin.

– Hai ngày nữa không trả cả bà và con gáι đều không yên đâu.

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất