Tình cuối – Chương 51

Vũ Linh 315

Tác giả: An Yên

Đêm hôm đó, cô nằm trong ʋòпg tay anh mà chẳng thể ngủ ngon. Bất chợt, một giọt nước mắt lăn dài tгêภ má vô tình rơi xuống cάпh tay Thăng. Cái lành lạnh của giọt nước trong veo ấy khiến anh thức giấc, cũng có thể vì anh không ngủ được:
– Vi, sao thế? Sao em lại khóc? Nếu em không muốn đi, có thể xin ở lại mà, chuyến đi này là ʇ⚡︎ự nguyện. Hay là em đau ở đâu?
Sự quan tâm của anh khiến Vi càng muốn gào thật to rằng anh đừng tốt như thế nữa. Nhưng cô kìm nén lại, lắc đầu giọng ráo hoảnh:
– Không ạ! Chắc là em ngủ mơ đấy, em bị ám ảnh câu chuyện của chị ở chỗ làm thêm đó anh. Em nghĩ nếu như người đó là em thì không biết anh và gia đình anh sẽ làm như thế nào nhỉ?

Thăng cốc nhẹ đầu cô:
– Trời ạ, làm anh hết hồn! Làm gì có chuyện đó xảy ra mà ” nếu ” hả?
Tường Vi vẫn cứ khăng khăng:
– Nhưng giả sử ấy, giả sử có chuyện đó thì anh nói xem, anh sẽ làm gì?
Vương Thăng quả quyết:
– Anh sẽ không từ bỏ!
Ba tiếng ” KHÔNG TỪ BỎ ” được anh nói ra rất rành rõ lúc này đây không khiến vi yên tâm hơn mà càng làm cho cô thấy có lỗi với anh. Sự cao thượng luôn khiến con người ta cảm thấy nể phục. Nhưng như thế thì day dứt lắm, sống làm sao được?
Vi nói:
– Anh là một chuyện, còn bố mẹ, họ hàng anh, không lẽ họ chấp nhận gia đình không có người nối dõi sao?
Vương Thăng mỉm cười:
– Dòng ɱ.á.-ύ rất đáng quý, dòng họ cũng rất đáng trân trọng, nhưng lối sống là quý hơn, quý nhất. Một người không cùng dòng ɱ.á.-ύ, nếu mang họ Vương mà sống tốt, biết kính tгêภ nhường dưới thì tốt gấp vạn lần một người chung dòng ɱ.á.-ύ mà sống tệ bạc đúng không em? Vợ không thấy một kẻ như Cao Minh Đạt, đến bố anh ta còn không muốn nhìn con hay sao, đó mới là bất hạnh đấy! Con nuôi hay con đẻ đều là con mình, miễn là sống tốt, hiếu thảo và trọn đạo!
Vi áp mặt vào anh, cảm nhận ở người đàn ông này có quá nhiều điều mà cô cần phải học tập:
– Vương Thăng, cảm ơn anh!

Thăng bật cười:
– Hay chưa? Tự nhiên chuyện ở đâu vơ vào mình, nửa đêm dậy khóc, làm người ta đói bụng rồi đây này!
Vi bật dậy như lò xo:
– Nãy anh ăn tối chưa no sao?
Thăng kéo cô nằm lên người mình:
– Cơm tối thì no rồi, nhưng đói cái cô Vi này nè!
Rồi anh lật người cô nằm xuống:
– Thôi, anh nhịn đói đi ngủ nhé!
Vi mỉm cười hai tay ôm lấy cổ anh:
– Sao phải nhịn đói? Hay nhịn món này để bụng ngày mai ăn món khác hả? Hai tuần đấy, tha hồ nhỉ?
Anh véo mũi cô:
– Đồ ngốc, một cô này mà anh còn thương nhớ đến mê mệt, thêm cô nào nữa chắc anh c.h.ế.t mất!
Rồi anh và cô lại hòa vào nhau làm một. Tường Vi nghĩ, cô cứ ᴅâпg Һιếп hết cho anh, bởi biết đâu sau này, con đường cô đi không còn anh nữa. Thế nên, sự quyện giao đêm nay, Vương Thăng vẫn giữ sự Thâm Tình vốn có, còn Tường Vi lại đem trong ngọn lửa tình ấy không chỉ sự hiến dâng mà cả day dứt và giằng xé. Tình yêu, sự hàm ơn và cả sự tiếc nuối… tất cả được hiến dâng trong sự hòa quyện này.

Sáng hôm sau…

Vương Thăng tiễn Vi cùng mọi người ở cổng trường Đại học Công Nghệ Thông Tin. Vẫn với anh mắt lo lắng, anh nói:
– Không biết hai tuần tới sống kiểu gì đây nữa? Em phải lo ăn uống đầy đủ nghe chưa? Nếu đồ ăn không hợp thì anh đã để sẵn đồ ăn nhanh ở ngăn ngoài, anh chọn lựa đồ ăn kỹ rồi đấy, không dính gì đến tôm ghẹ đâu. À, còn đồ ….
Vi ngắt lời anh:
– Trời ạ, tối qua đến giờ anh nhắc cho em nghe hai mươi lần rồi đấy! Ngăn nào để cái gì, óc em đã lú lẫn đâu mà! Em thuộc hết rồi, yên tâm, em sẽ không sút cân nào hết, chỉ lo cái người ở nhà đây này, không được liếc ngang liếc dọc nghe chưa?

Biết cô nói đùa nhưng Thăng vẫn xoa xoa đầu cô:
– Yên tâm đi, người ta chỉ có mỗi Lâm Tường Vi này thôi!
Tiếng còi xe giục giã ʇ⚡︎ựa như ngày nào cô tiễn anh lên đường nhập ngũ. Trái tιм hai người vẫn hướng về nhau, vẫn ấm nóng như thế. Chỉ là lần này chẳng có cuộc cãi vã nào cả, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ của mình, mỗi người đều muốn hi sinh cho đối phương mà chẳng màng đến nỗi đau trong lòng mình.
Xe lăn bánh, Thăng nhìn theo đến khi nó chỉ còn là một chấm nhỏ xíu lẫn trong lòng người tấp nập của thành phố C rồi mới lặng lẽ lên mô tô về phòng trọ. Giờ anh mới hiểu cảm giác của Tường Vi lúc anh lên đường nhập ngũ. Năm ấy, cái giây phút ngồi trong xe nhìn thấy cô bật khóc, anh chỉ muốn lao xuống mà vỗ về, mà xin lỗi về màn cãi vã trẻ con trước đó. Cũng may cô vẫn chờ anh, vẫn đợi đến ngày cùng anh đi tгêภ con đường tình yêu này…
Còn Tường Vi, cô cố nhoài người nhìn Vương Thăng đến khi khuất tầm mắt. Từ ngày ở Langbιαng đến nay đã gần hai tháng, anh và cô đã quen hơi bén mùi. Dành cả đời này để trả ơn anh chắc cũng không đủ, nói gì đến những ngày qua. Vi cũng hi vọng hai tuần sắp tới, cô đủ tỉnh táo để đưa ra giải pháp tốt cho cả hai. Bản thân cô, từ khi yêu anh, chưa bao giờ nghĩ rằng đến một ngày sẽ xa Vương Thăng. Thà như trước đây, Vi cho rằng mình yêu đơn phương không được đền đáp thì thế nào cũng được hết, nhưng tình yêu của anh đến quá bất ngờ khiến cô đắm chìm trong hạnh phúc. Vậy nên, giờ nếu từ bỏ, cô cũng chẳng thể biết mình sống thế nào, nhưng chắc chắn đó sẽ là một cuộc sống không hôn nhân và ôm một tình yêu duy nhất…

Khung cảnh mát lành của núi non khiến tâm tình con người cũng dịu đi đôi phần. Sự hòa đồng vui vẻ của mọi người cuốn Vi theo công việc, cùng khảo sát về nhu cầu sử dụng máy vi tính ở một huyện cách thành phố C một trăm cây số. Mặc dù thuộc vùng núi nhưng người dân nơi đây rất hiếu học. Thăm ngôi trường được xây dựng khang trang, nhìn những ánh mắt ngây thơ, háo hức của những cô cậu học sinh khi nghe Đoàn của Vi nói về lợi ích của máy vi tính trong học tập và tặng nhà trường mấy bộ máy vi tính, giáo viên và nhất là các em học sinh rất hào hứng. Lâu nay, bộ môn tin học trở nên mông lung vì trường có quá ít máy vi tính để thực hành. Do đó, món quà này thực sự có giá trị đặc biệt đối với họ. Vi thấy hạnh phúc khi mình đã đem lại niềm vui cho người khác. Hạnh phúc đôi lúc chỉ đơn giản như thế, thấu hiểu và đồng cảm, yêu thương và chia sẻ, tránh xa mọi sân si, ghen ghét, mọi nhỏ nhen, ích kỷ thì cuộc sống sẽ tốt đẹp biết chừng nào…

Những ngày tiếp sau đó, Đoàn của Vi mới thực hiện cuộc khảo sát về việc sử dụng máy vi tính tгêภ khắp huyện ấy, để phục vụ cho một chuyên đề của toàn Khoa sắp tới với mục đích đem ánh sáng hiện đại lên những buôn làng. Ở tгêภ này, sóng điện thoại không được ổn định nhưng không đến nỗi mất. Thế nên, mỗi sáng, Vi vẫn nhận được tin nhắn hoặc điện thoại từ Thăng. Vẫn là những câu nhắc nhở đầy yêu thương mà cô đã thuộc lòng, có lúc cô trả lời, có khi cô lại nghĩ nếu cứ dây dưa như thế này thì Vi chẳng thế nào đủ tỉnh táo mà đưa ra quyết định. Vì thế, có ngày, sau khi về đến chỗ nghỉ ngơi, Vi tắt luôn nguồn điện thoại. Cô nghĩ Vương Thăng sẽ cho rằng là do vùng này sóng yếu. Cô muốn tĩnh tâm để suy xét mọi chuyện. Dù nhớ Thăng đến cồn cào ruột gan thì cô vẫn tỏ ra tình bơ như không có chuyện gì. Trước đây, cô chờ anh hai năm trong đơn phương, còn giờ đây cô có hai tuần để đưa ra quyết định cho hạnh phúc của mình…

Còn Vương Thăng, trong những ngày ấy, anh quay lại chung cư với Lê Minh lao vào học tập và nghiên cứu, thỉnh thoảng anh ghé qua phòng trọ để dọn dẹp. Cũng may, thời gian bận rộn của sinh viên năm thứ ba được Vương Thăng điều chỉnh hợp lí, hai tuần Vi đi vắng, anh chuyên tâm hơn cho việc học tập. Mỗi ngày gọi điện thoại cho cô là một ngày anh đếm ngược thời gian …

Vào một buổi sáng chủ nhật, cách ngay Vi lên đường được một tuần, Thăng nhận được cuộc gọi từ Minh Nhật:
– Alo, Anh Nhật, em nghe đây ạ !
Minh Nhật trầm giọng:
– Cậu rảnh không? Gặp anh một lát, chỗ quán cà phê gần trường em luôn, anh có việc quan trọng!
Thăng không hiểu vì sao Nhật lại tìm đến mình, nhưng anh ấy nói việc quan trọng thì chắc là phải thực sự cần thiết. Thăng gật đầu:
– Dạ mười phút nữa em có mặt ở đó ạ!
Ngày chủ nhật nên quán cà phê khá đông. Minh Nhật chọn một bàn kín đáo trong góc. Vừa thấy bóng dáng Thăng, anh vẫy tay:
– Thăng, anh ở đây!
Thăng rảo nước tới chào Minh Nhật rồi kéo ghế và gọi cà phê đen giống anh. Nhìn những giọt cà phê tí tách nhỏ từ trong chiếc phin xuống chiếc ly thủy ϮιпҺ, Thăng hỏi:
– Anh Nhật, có việc gì quan trọng sao ạ?

Nhật gật đầu:
– Ừ, Vi có gọi điện thoại về cho cậu không?
Thăng cười:
– À, bọn em ngày nào cũng liên lạc, nhưng có mấy hôm Vi bận hoặc mất sóng thì không. Em hiểu mà, em tôn trọng công việc của Vi.
Nhật nhìn anh:
– Lâu nay, em thấy Vi có gì khác không?
Anh trầm ngâm nói:
– Cũng không hoàn toàn là thay đổi, nhưng cô ấy hay tủi thân hơn. Cái hôm trước ngày đi, ʇ⚡︎ự nhiên kể chuyện một chị nào đó ở chỗ làm bị vô sinh, rồi khóc tu tu, lại còn hỏi em nếu là cô ấy thì em sẽ làm thế nào. Thế nên lần này
Vi đi, em rất lo cô ấy bị ốm!
Nhật nhìn chàng trai trước mặt rồi nhíu mày:
– Vậy khi Vi hỏi, cậu trả lời thế nào?

Thăng cười:
– Còn thế nào nữa ạ, em nói là sẽ không từ bỏ, yêu và lấy vợ có phải chỉ để sinh đẻ đâu anh?
Quả là Vi không chọn nhầm người. Giờ Minh Nhật càng hiểu vì sao Vi luôn xem Nhật chỉ là anh trai còn chàng trai ngồi đối diện với anh là người mà cô ấy dành trọn trái tιм yêu. Nhật hiểu và phục nữa. Đời này, được yêu một cô gáι tốt dù không nên duyên, được gặp một người anh em tốt dù không phải ɱ.á.-ύ mủ, vậy là hạnh phúc lắm rồi! Minh Nhật nghĩ mình nên nói ra điều mà Vi đang cố cất giấu để Thăng chia sẻ với cô ấy:
– Thăng! Em bình tĩnh nghe anh nói, người mà Vi nhắc tới trong câu chuyện đó ….chính là cô ấy, con bé bị vô sinh!
Thăng ૮.ɦ.ế.ƭ lặng. Anh đang nghe cái quái gì thế này:
– Minh Nhật, anh nói cái gì thế?
Nhật trầm ngâm kể lại đầu đuôi cho Thăng nghe cuộc gặp gỡ của anh và cô ngày hôm đó. Thăng cũng nhớ lại đôi mắt sưng mọng của Vi vào chiều của ngày hôm trước, khi nói bụi bay vào mắt và những biểu hiện khá lạ thường của cô. Hóa ra anh quá vô tâm, đáng lẽ anh phải nhận ra cô gáι bé nhỏ của anh đã đau đớn biết chừng nào chứ. Vi đã tìm đến Minh Nhật để cho anh ghen tuông rồi rời xa cô ư? Đúng là đồ ngốc mà, sao lại ʇ⚡︎ự chịu được một mình như thế chứ?
Thăng ngước lên nhìn Nhật với ánh mắt hàm ơn:
– Anh Nhật! Em cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã không đồng ý giúp Vi, cảm ơn anh đã nói sự thật cho em nghe. Anh yên tâm, em sẽ không để cô ấy đau khổ một mình. Em biết mình phải làm gì rồi, em xin phép đi trước chuẩn bị một chút!
Nhật gật đầu :

– Tôi tin cậu!
Lúc đó, Nhật không thấy nuối tiếc khi cô gáι anh yêu sẽ hạnh phúc bên một người đàn ông khác. Bởi tình yêu là ʇ⚡︎ự nguyện và yêu là đem lại hạnh phúc cho người mình yêu. Người khiến Tường Vi hạnh phúc chỉ có thể là Vương Thăng mà thôi.
Thăng gọi phục vụ tính tiền dù Minh Nhật nằng nặc đòi trả rồi anh vội vã xin phép về trước. Minh Nhật lững thững bước ra khỏi quán cà phê, lòng nhẹ nhõm nhìn bầu trời mát dịu. Bỗng một cô gáι xinh đẹp đứng chắn ngay trước mặt anh:
– Cao Minh Đạt, anh vẫn còn ở thành phố C được hay sao?

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất