Tình cuối – Chương 50

Vũ Linh 284

Tác giả: An Yên

Vi lặng người đọc đi đọc lại mấy lần tờ kết quả, đến khi ngước lên mới nhận ra mắt mình đã ướt nhòe từ bao giờ. Cô lạc cả giọng:
– Bác sĩ…sao lại…thế này ạ Sức khỏe của cháu trước giờ rất bình thường ạ!
Vị bác sĩ nhìn cô:
– Vậy chu kỳ kinh nguyệt của cháu có đều không?
Vi lẩm nhẩm tính rồi nói:

– Dạ chỉ một vài tháng không đều thôi ạ nhưng mỗi lần đến kỳ cháu thường rất đau lưng và mệt mỏi!
Người ngồi đối diện cô gật đầu:
– Đấy.Cháu học nhiều rồi chắc cũng hiểu, ς.-ơ τ.ɧ.ể phụ nữ, chu kì kinh nguyệt đều đặn rất quan trọng đối với việc mang thai và nội mạc ʇ⚡︎ử cung đóng vai trò quyết định trong việc thụ thai cũng như mang thai. Thông thường, nội mạc ʇ⚡︎ử cung có độ dày bảy milimet đến tám milimet, khi chỉ số ở dưới con số ấy được gọi là mỏng, sẽ dẫn đến khó thụ thai, hoặc nếu thụ thai được cũng sẽ khó giữ thai nhi.
Mắt Vi vẫn lóe lên tia hi vọng:
– Bác sĩ ơi, vậy y học giờ hiện đại có thể chữa được đúng không ạ?
Cô bác sĩ thở dài:
– Cũng có những trường hợp mắn, chúng tôi có thể kích dày nội mạc ʇ⚡︎ử cung. Nhưng đó là những người không quá mỏng. Còn của cháu chỉ hai milimet thì có làm được gì đâu. Chỉ tiếc là cháu còn quá trẻ, lại xinh xắn như vậy…
Rồi bà nói tiếp:

– Cô gáι, bác mong cháu cứ bình tĩnh, nếu cậu ấy đồng ý, hai người có thể xin con nuôi hoặc sử dụng các cách can thiệp khác, không phải hoàn toàn cùng đường, đừng quá bi quan. Còn nếu gia đình họ một mực thiết tha phải là con của họ và mang thai sinh đẻ theo cách truyền thống thì…
Vi không muốn nghe thêm những điều đó nữa, đầu óc cô cũng mông lung không rõ chuyện gì đang xảy ra. Cô và anh khó khăn lắm với vượt qua cái tôi của chính mình để hòa hợp trong tình yêu này, cũng đã rất gian nan để mọi hiểu nhầm được xóa bỏ và ở cạnh nhau, tình yêu đang rất đẹp, hạnh phúc đang rất rộng mở, con đường phía trước còn nhiều ánh sáng như thế cơ mà! Sao lại thế này cơ chứ?
Vi cúi chào vị bác sĩ và thất thểu ra khỏi Ьệпh viện. Cô không biết mình đi về phòng trọ bằng khách nào, nhưng khi đến cổng của dãy trọ, nhìn thấy chiếc mô tô quen thuộc dựng ngoài hành lang, Vi liền phanh xe lại. Không được, cô không thể để Vương Thăng biết chuyện này vội, cũng không thể để anh thấy bộ dáng cô như thế này. Anh ấy sẽ lo. Nhưng liệu gia đình anh và cả bản thân anh sẽ nghĩ gì thì cô không thể sinh con và anh lại là con một? Chắc chắn đó là điều không thể chấp nhận và dù họ có một trái tιм vị tha cao cả đến mấy để chấp nhận, thì cuộc sống cũng chẳng vui vẻ gì thế. Nhưng giờ này, cô không ʇ⚡︎ự nhiên nói với anh việc đó được, cô cần thời gian suy nghĩ trước khi đưa ra quyết định đưa ra cách tốt nhất cho tình yêu của cô và anh…
Vi lau sạch nước mắt, vỗ vỗ khuôn mặt cho hồng hào một chút, tập cười trước tấm gương xe máy rồi mới tỏ ra vui vẻ phóng xe vào dãy trọ, dựng sát xe Thăng. Bước vào phòng, cô ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức. Miệng mỉm cười nhưng chẳng hiểu sao khóe mắt lại cay cay, liệu cô và anh còn bao nhiêu lần hưởng thụ chút hạnh phúc giản đơn này nữa đây? Còn Vương Thăng, anh nghe tiếng xe máy nên biết là Vi về. Không quay lại vì đang đeo tạp dề nấu nướng, anh cười:

– Em về rồi à? Hôm nay học thêm hay sao mà muộn thế? Em vào tắm rửa đi. Anh nấu sắp xong rồi! À, nếu học căng quá thì xin nghỉ làm một hôm kẻo mệt. Tối ở nhà với anh sản xuất em bé chắc nhàn hơn!
Anh cứ thao thao bất tuyệt mà không quay đầu lại nên chẳng biết rằng hai má của cô đã đầm đìa nước mắt. Anh quan tâm tới cô từng li từng tí như thế, anh yêu cô nhiều như thế, vậy mà mỗi cái thiên chức của người phụ nữ là sinh cho anh những đứa con cô cũng không thể làm được. Vương Thăng đời này Tường Vi nợ anh quá nhiều, biết trả kiểu gì đây khi em chỉ là một phụ nữ vô dụng và thất bại. Em có là thạc sĩ hay giáo sư thì cũng chỉ là một kẻ bại trận khi không thể làm mẹ, không thể có một gia đình êm ấm với những tiếng cười đùa trẻ thơ. Anh đã rất háo hức có con, háo hức cho cái điều em không thể… Thăng à, anh đừng tốt với em như vậy nữa được không?
Đúng lúc ấy, cô nghe tiếng anh phòng bên cạnh:
– Vi mới về hả em? Sao không vào phòng lại đứng ở cửa thế kia?
Cô giật mình, vội quay hướng khác lau nước mắt, cũng vừa hay Vương Thăng quay mặt ra, nên anh không thấy cảnh cô lau sạch những giọt lệ đầm đìa. Vành mắt hoen đỏ, Vi vờ dụi dụi và cười đáp lời anh hàng xóm:
– À, ban nãy em đến cổng bị bụi bay vào mắt, dụi nãy giờ đỏ cả lên đây!

Vương Thăng vội vàng rửa tay và bước ra:
– Trời, sao em không nói với anh? Đưa anh xem nào!
Anh gỡ tay Tường Vi, cô cố cúi xuống phải nháy mắt liên tục để anh không thấy rõ chiếc mũi cũng đã đỏ lên. Vi cười:
– Vì em định hù anh cho vui, mà chưa kịp làm gì đã nghe anh nói một giăng, biết là bị lộ rồi nên không hù được nữa, đành dụi cho bụi ra, mà….
Thăng kéo cô vào phòng rồi nói:
– Nào, vào đây rửa tay đi!Lần sau em không được dụi như thế, tay đi đường nhiều bụi bặm, rồi vào mắt lại càng пguγ Һιểм rõ chưa?
Cái kiểu quan tâm của Vương Thăng chỉ khiến cô muốn khóc. Giá mà anh cứ cục súc như xưa có lẽ Vi thấy thoải mái hơn cho quyết định của cô. Cô đi lại rửa tay, tranh thủ gạt những giọt nước mắt vừa lăn xuống:
– Dạ em nhớ rồi!
Chờ cô lau tay xong, Thăng kéo cô ngồi xuống và từ từ thổi hai mắt cho cô, vừa thổi vừa hỏi:

– Sao rồi? Em thấy sao rồi?
Vi gật đầu, vờ đảo mắt ngang dọc để kiểm tra rồi nói:
-Nó ra rồi ạ, may thật ý, nãy giờ nó khó chịu quá trời luôn!
Rồi cô nhanh chân đi vào nhà tắm. Vi không hiểu tại sao ông trời lại trêu đùa cô và anh như thế
Cô mở nước và kì cọ để để át tiếng nấc. Nhưng Vi vẫn nghe từ phía ngoài, tiếng anh nhắc cô tắm nhanh kẻo ốm.
Tối hôm đó, Vi xin nghỉ làm thêm, cùng anh ăn cơm, đi dạo rồi lại cùng ɭàɷ ŧ-ì-ռ-ɦ. Anh vẫn nâng niu cô và luôn nhắc đi nhắc lại rằng không được sử dụng biện pháp ngừa thai. Những lời anh nói là sự vun vén cho một gia đình hạnh phúc, nhưng đó cũng là điều mà cô không thể đem lại cho Thăng. Nằm trong ʋòпg tay anh, Vi không dám khóc, đầu óc cố suy nghĩ cách giải quyết….

Sáng hôm sau, cô được nghỉ tiết thứ ba. Vi đã tranh thủ tìm gặp một người. Anh vẫn thế, cao lớn, d᷈-/i᷈nh đạc, luôn tạo cho người đối diện cảm giác tin tưởng:
– Vi, em tìm anh có việc gì mà không nói được qua điện thoại? Em đã bảo với Thăng để đi gặp anh chưa đấy?
Vi cười:
– Trời ạ. Em đi gặp ai cũng như anh ấy gặp gỡ bạn bè thôi, có phản bội đâu mà lo. Không lẽ khi yêu là chẳng quan tâm tới ai khác nữa sao? Vả lại, anh Thăng đâu hẹp hòi như thế

Nhật gật đầu:
– Ừ, anh đùa thôi. Rồi chỉ còn hai mươi phút nữa là vào học đúng không, em nói đi nào xem anh giúp được gì cho em?
Tường Vi bặm môi, ngước nhìn Minh Nhật:
– Em… muốn nhờ anh đóng giả….làm người yêu em trước mặt anh Thăng…
Nhật suýt sặc cả hớp nước trong họng :
– Hả? Em hết chuyện rồi à Vi?

Nhưng ngay sau đó, anh im bặt khi thấy bờ mi hoen đỏ và những giọt nước mắt lăn dài của cô bé mà trái tιм anh yêu da diết. Nhật xót xa:
– Vương Thăng làm gì em? Nói nhanh, anh sẽ cho nó một trận!
Nhật vừa nói vừa rút giấy đưa cho Vi lau nước mắt. Cô đón lấy tờ giấy và lắc đầu, giọng nức nở:
– Không, anh ấy không làm gì em cả, anh ấy quá tốt với em. Nhưng em… em…. không còn xứng đáng với anh ấy!
Minh Nhật cau mày:
– Sao thế? Hai người đã rất khó khăn để vượt qua mọi rào cản con và hiểu nhầm để bên nhau, giờ sao bảo không xứng ?

Vi sụt sịt nói về cái sự thật đau đớn mới nghe chiều hôm qua
Minh Nhật cũng lặng người đi, dĩ nhiên anh không phải là phụ nữ để hiểu hết cảm giác đó nhưng anh hiểu nỗi đau mà Vi đang gánh chịu. Vi tìm đến anh, nghĩa là rất tin anh như tin một người anh trai thật sự. Hiện nay, ᴅịcҺ vụ đóng giả bạn tình đầy rẫy ra đấy, nhưng Vi lại muốn tìm đến anh bởi Vương Thăng hiểu rất rõ anh vẫn còn yêu Vi nên tìm đến anh là cách hiểu nhầm đơn giản nhất.
Nhật nhìn Vi:
– Em bình tĩnh đi, theo anh, em nên đi khám ở những nơi khác kiểm tra lại xem. Dù ở đây Ьệпh viện thành phố C là hiện đại nhất, nhưng biết đâu có nhầm lẫn!
Vi lắc đầu:

– Không ạ, vì công ty W khám theo gói, mỗi em tên là Lâm Tường Vi chứ có khám đại trà cả ngày đâu mà bảo nhầm kết quả hả anh Minh Nhật ? Chỉ có anh là người khiến anh Thăng hiểu nhầm thôi. Em không thể để gia đình anh ấy không có con nối dõi, không có cháu nội, em xin anh đấy Minh Nhật .Tính anh Thăng nóng nảy, chỉ cần một vài lần là anh ấy sẽ tin mà!
Nhật nhìn Vi với ánh mắt thê lương:
– Vi, anh không đồng ý! Thứ nhất, em làm như thế khổ bản thân em và Thăng cũng chẳng sung sướиɠ gì. Thứ hai, em nghĩ một người như Thăng sẽ tin mấy trò nhảm nhí này trong vài ngày ư? Vả lại, Tường Vi, em nói anh đóng giả người yêu em, vậy em có nghĩ rằng đang làm tổn thương anh không? Một người bao năm yêu em, chấp nhận chúc phúc cho em, giờ lại đi đóng người yêu em, tình yêu không phải trò đùa!

Vi như bừng tỉnh. Ừ nhỉ, tối qua, khi cô nhắn tin cho Thảo, người bạn thân đã khuyên Vi đừng làm như thế này nhưng cô chẳng có cách nào khác. Vương Thăng dành tình cảm cho cô, còn cô lại chẳng thể sinh cho anh một đứa con- cuộc hôn nhân c hưa bước vào đã thấy những rạn nứt rồi. Cả đêm nằm trong ʋòпg tay anh giả vờ nhắm mắt ngủ, cuối cùng cô vẫn tìm đến Minh Nhật. Nhưng chính anh ấy đã giúp cô hiểu rằng thiếu chút nữa mình đã đẩy tất cả vào bi kịch…
Thấy Vi lặng thinh không nói, mặt cúi gằm, Minh Nhật thở dài:
– Vi….anh…. không cố ý làm em buồn, nhưng….
Vi lắc đầu:
– Dạ không, anh nói đúng, là em sai ngay từ đầu khi nghĩ ra trò này. Em xin lỗi anh, xem như em chưa nói gì cả, em về trường đây ạ!
Cô nói rồi cúi đầu chào Minh Nhật nhưng anh cất một giọmg rất nghiêm khắc với cô:
– Tường Vi!

Động thai xoay người của Vi khựng lại. Sau tiếng “dạ ” của cô, Nhật nói:
– Thăng rất yêu em. Cậu ấy có thể hi sinh tất cả vì em, thế nên khi quyết định điều gì, đừng đưa ai lên tгêภ hết, mà phải đặt tình yêu của hai người lên tгêภ. Tất nhiên bây giờ chả có lý thuyết ” rồi tình yêu quyết định tất cả “nữa đâu, nhưng anh nghĩ tình yêu của hai em sẽ chiến thắng!
Minh Nhật quả là một người đàn ông hoàn hảo, chỉ tiếc là cô không thể rung động. Những lời anh nói với cô, đó như lời răn dạy của anh trai cô. Cô thấy nhẹ nhõm hơn một chút rồi chào Nhật và quay về trường…

Ngày hôm sau, trường Đại học Công nghệ thông tin thông báo có chuyến đi khảo sát thị trường sử dụng máy vi tính ở một số vùng cao dành cho khoa sau đại học. Tường Vi hào hứng đăng ký. Dĩ nhiên, các giảng viên không ai ngạc nhiên bởi cô luôn hăng hái trong mọi chuyến đi của trường nhưng thực ra Vi xem đây là khoảng thời gian để cô suy ngẫm lại mọi chuyện và đưa ra quyết định – sẽ cùng anh đối diện để vượt qua hay dù đau đớn cũng phải dứt khoát để gia đình anh có người nối dõi. Một dòng họ như Vương Gia không dễ gì chấp nhận con nuôi. Nhưng cô luôn sẵn sàng cho cả hai phương án, chẳng phải cô không tin vào Thăng và tình yêu mà bởi cuộc sống này không phải ngôn tình để dễ dàng đối mặt và vượt qua .
Đêm trước ngày lên đường, Thăng sau khi kiểm tra lại mọi thứ cho cô thì dặn dò đủ việc, cô cười:
– Riết rồi anh nói nhiều hơn bố mẹ em đấy!

Thăng cau mày:
– Nhưng anh lo em ốm!
Vi lắc đầu:
– Yên tâm đi chồng già ạ! À, mà em nói này, chỗ em làm thêm ý, có một chị tôi ghê lắm. Sắp kết hôn mà lần kiểm tra sức khỏe vừa rồi, họ bảo chị ấy bị vô sinh, chị ấy khóc nhiều lắm !
Cô nói và cố nhìn biểu hiện của Vương Thăng. Anh thở hắt ra một cái rồi nói:
– Giờ cái đó nhiều thật, nhưng y học cũng hiện đại, biết đâu còn cơ hội !
Vi giả vờ suy tư :
– Hoặc xin con nuôi cũng được!

Thăng gật đầu:
– Nhưng nhiều gia đình họ thích ɱ.á.-ύ mủ ruột rà hơn. Vấn đề ở anh chồng và gia đình chồng ấy, nhưng tóm lại người bất hạnh nhất vẫn là chị ấy, nếu không được thấu hiểu !
Câu anh nói khiến cô hiểu anh cũng muốn con là ɱ.á.-ύ mủ ruột ϮhịϮ nhưng cũng có nghĩa anh rất thương cho những người phụ nữ rơi vào cảnh đó. Chỉ là Thăng không biết cái người cô vừa nhắc tới này đang ngồi này bên cạnh anh mà thôi …
Đêm nay có thể sẽ chỉ là một đêm bình thường, hoặc cũng có thể sẽ là sự Chia Xa…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất