Tình cuối – Chương 37

Vũ Linh 335

Tác giả : An Yên

Hai người xuống sân bay lúc trời đã khuya, từng đợt gió xuân thổi không đến mức rét căm căm nhưng cũng đủ khiến người ta xuýt xoa. Vi vuốt lại tóc cho đỡ rối, Vương Thăng hai tay lỉnh kỉnh cầm mấy thứ đồ bố mẹ hai bên dúi theo lúc lên máy bay. Anh quay sang cô:

– Vợ có mệt không? Có đói không?
Vi lườm Thăng:
– Anh muốn em thành heo hay sao mà suốt ngày hỏi chuyện ăn thế? Mà người ta là vợ anh bao giờ?
Thăng bật cười:
– Này, đừng có nói phủi trách nhiệm nhé, nụ hôn đầu của anh – em lấy, tình yêu đầu của anh – em cũng lấy, bố mẹ hai bên đã ra mắt, không vợ chồng thì là cái gì?
Vi lắc đầu:

– Không, phải chờ pháp luật công nhận mới được xem là vợ chồng. Thời đại bây giờ bao nhiêu cặp vợ chồng làm đám cưới rình rang, thề thốt đủ kiểu, check in hạnh phúc này nọ cuối cùng được dăm bữa nửa tháng lại Trà xanh trà đỏ xuất hiện, rồi ҳάch nhau ra tòa, nào là chia tay văn minh lịch sự, nào là không hợp nhau, không cùng quan điểm này nọ. Vậy khi yêu, khi lấy sao mấy người đó không bất đồng quan điểm đi! Thế nên là yêu thì cứ biết yêu thôi. Khi nào thấy đủ chín muồi và kết hôn, lúc nhỏ mới cho gọi vợ!
Tự nhiên bị nói cho một tràng xối xả, Thăng nhất thời ngẩn mặt ra:
– Này, em làm sao đấy? Có mỗi chữ” vợ ” mà em nói anh ghê thế à?
Tường Vi liếc nhanh anh:
– Ân hận rồi đúng không?
Thăng vẫn lắc đầu:
– Không, dĩ nhiên là không bao giờ. Sao em cứ hỏi câu đó mãi thế?
Vi xịu mặt:

– Thì …. lúc trưa em đọc một bài báo về một Drama trong showbiz , các diễn viên nổi tiếng đấy, họ cứ yêu nhau, làm những đám cưới cổ tích âm ĩ. Cuối cùng họ chia tay lại Ϯố cάσ nhau ồn ào chẳng thua gì cái đám cưới ngày xưa, chỉ Ϯộι những đứa trẻ …
Thăng ngắt lời cô:
– Vi, tình yêu không phải là một phép thử. Với anh, yêu nghĩa là tin tưởng, yêu là chấp nhận cả những điểm xấu lẫn điều tốt của nhau, chứ không phải chỉ ca ngợi những cái tốt, giấu đi những sai lầm, để rồi sau này lại đưa ra xỉa xói nhau. Với anh, trong tình yêu không có nghi ngờ nhau. Lần cuối cùng anh nói, không bao giờ anh hối hận khi yêu em cả, hiểu chưa?

Thăng nói một giăng rồi im lặng ҳάch đồ, ra lấy xe, treo đồ lên xe, đội mũ bảo hiểm cho Vi và ngồi lên phóng về phía dãy trọ của cô. Thăng có tới ba chiếc mô tô. Bố anh rất biết chiều sở thích của con. Trước khi lên xe khách về thành phố A, anh gửi chiếc xe này lại đây, về tới thành phố A lại sử dụng một chiếc môtô khác. Thế nên, lúc này dù đêm đã khuya, hai người vẫn nhàn nhã đi về không cần gọi taxi. Chỉ có điều Vi nhận ra, ngồi mô tô rõ ràng là ngồi sát cạnh nhau, nhưng hôm nay Vương Thăng không như những lần trước. Anh trầm mặc, chỉ chuyên tâm điều khiển xe. Bình thường, hễ Vi đặt tay ở thắt lưng của Thăng, anh sẽ làm một động tác là kéo tay cô ra trước bụng, buộc cô phải ôm chặt anh. Nhưng hôm nay thì không, Vương Thăng im lặng suốt chặng đường. Vi ʇ⚡︎ự nguyện ʋòпg tay ôm anh, Thăng cũng không tỏ ra ngạc nhiên. Dĩ nhiên, tốc độ của mô tô nhanh hơn xe máy bình thường, nên ít nói chuyện. Tuy nhiên lâu nay, ngồi lên xe, Vương Thăng vẫn trêu chọc Vi mấy câu mới chịu yên. Nhưng hôm nay lại không như thế, sự im lặng của anh khiến Vi không chỉ buồn thiu mà còn mơ hồ lo lắng. Thật ra những câu hỏi đó chỉ là lời nói đầu môi thôi, chứ trong lòng cô chưa bao giờ nghi ngờ Thăng cả.

Xe dừng trước cổng dãy trọ . Vi buông người Thăng và bước xuống. Anh vẫn như thế, cởi mũ bảo hiểm và vuốt lại tóc cho cô. Trong khi Thăng treo mũ lên xe, Vi xuống mở cổng. Mọi người đã ngủ cả rồi nên cử động của cả hai đều rất khẽ khàng. Anh dắt xe vào trong, chờ Vi mở cửa rồi lẳng lặng ҳάch lỉnh kỉnh đồ đạc vào. Từ khi nói với Vi những lời đó đến giờ phút này, Thăng chưa hề mở miệng.

Anh tiến tới tủ lạnh, mở tủ để cất đồ. Nhưng hôm qua, cả hai mới đi siêu thị mua đồ nên nay mấy đồ bố mẹ hai bên nhà gửi lại thêm chật tủ. Tủ lạnh của Vi chỉ là loại mini vì cô ҳάc định chỉ ở một mình, ăn uống đơn giản. Thế nhưng mỗi lần đi dạo siêu thị cùng với Thăng về, anh lại mua đủ thứ đồ cho cô. Vương Thăng ngồi xuống, lấy một vài thứ ra ngoài rồi sắp đặt lại thật gọn gàng. Loay hoay một lúc anh mới xếp xong, Vi nãy giờ chỉ im lặng đứng nhìn anh làm, không dám nói nửa tiếng. Một người mồm mép như Vi mà có lúc không dám mở miệng, chỉ đứng trân trân nhìn Thăng xếp đồ vào tủ.
Xong xuôi, anh đứng dậy, vẫn không lại gần cô rồi nói:

– Những đồ có thể để lâu được xếp vào phía trong, những đồ phía ngoài thì nấu ăn trước nha!
Không xưng anh – em nữa, người ta giận thật rồi. Vi khẽ ” dạ ” một tiếng rồi im bặt. Cả căn trọ vốn rộn rã tiếng cười nói, ấm nồng những cử chỉ thân mật bỗng dưng lạnh lẽo quá. Vi sai rồi, cô đã làm anh tổn thương khi hỏi quá nhiều lần một câu không cần thiết.
Thăng xếp xong đồ vào tủ lạnh thì lại vặn vòi rửa tay. Vi nhẹ nhàng bước tới, ôm lấy anh từ phía sau, áp mặt vào lưng anh:
– Thăng!

Anh rửa xong thì lau khô tay, khẽ nói:
– Ừ, khuya rồi, em ngủ đi!
Vi xoay người anh lại, ôm chặt lấy anh, vùi mặt vào vòm ռ.ɠ-ự.ɕ săn chắc:

– Em xin lỗi! Em sai rồi! Từ nay em hứa sẽ không nói những câu ngớ ngẩn nữa. Thật ra em hỏi như vậy thôi chứ lòng em chưa bao giờ nghi ngờ anh hết!
Thăng khẽ thở phào một tiếng, cuối cùng thì bộ mặt lạnh lùng cũng không thể nào chống đỡ nổi những câu nói ngọt ngào kia. Một Tường Vi ngông nghênh, đanh đá cuối cùng cũng chịu nhún nhường trước Vương Thăng. Một Vương Thăng lạnh lùng cuối cùng cũng phải gục ngã được duy nhất Lâm Tường Vi mà thôi. Lý giải cho những biểu hiện đó chỉ có thể là Tình Yêu…
Thăng ôm lấy thân hình bé nhỏ:
– Em phải hiểu, anh yêu em và muốn trọn đời bên cạnh em chứ không bông đùa…

Vi thủ thỉ:
– Người ta biết sai rồi mà, sai to lắm, đừng giận nữa nha!
Thăng cong khóe môi cười:
– Cũng biết sai cơ à? Chừa chưa?
Vi kiễng chân hôn lên môi Thăng:
– Rồi, em không dám nữa!
Thăng cúi xuống ή.ɠ.ậ.ɱ ɭ.ấ.γ môi cô. Lại là chiếc lưỡi thanh mát đưa đẩy, lại là một thứ cảm xúc hỗn độn không thể gọi thành tên khiến đầu óc Vi bồng bềnh chới với, lại là những sự rung lên của sợi ๔.â.ץ t.ђ.dầ.ภ кsdf.เ.ภ.ђ k-ɧ.ofs.-á-ı .©.sfả.ʍ. khiến hô hấp không thể bắt nhịp được với sự ςย.ồsdfภ.ﻮ ภђ.sdfเệ.t của trái tιм. Nụ hôn này không còn là sự thăm dò, khám phá nữa mà là một sự chiếm đoạt, một thứ ɾượu mạnh khiến người ta biết sức mãnh liệt của nó mà vẫn muốn lao vào. Khi anh rời môi cô, chất giọng khàn khàn vang tгêภ đỉnh đầu vẫn chưa làm Vi tỉnh giấc mơ:

– Vợ bướng!
Vi vùi đầu vào ռ.ɠ-ự.ɕ anh:
– Yêu chồng!
Thăng siết chặt hơn nữa ʋòпg tay mình:
– Tường Vi à, anh yêu em!
Giọng của Tường Vi cũng hết sức rành rõ:
– Vương Thăng! Em yêu anh! Tối nay… ở lại đây nhé, người ta quen hơi mất rồi!
Thăng khựng người lại một chút rồi nói:
– Không sợ à?

Vi vẫn ôm lấy tấm lưng rộng :
– Sợ gì? Bây giờ thả anh ra ngoài kia mới sợ đấy. Đẹp trai này, giỏi giang nữa này, lại hào phóng, khối cô lao vào, lúc đấy mới lo ý!
Thăng búng nhẹ mũi cô:
– Cũng biết nịnh nhỉ? Giờ vào lau người rồi đi ngủ, nãy anh bật nước nóng rồi đấy, để anh lấy lọ ϮιпҺ dầu!
Nói rồi, Thăng còn cúi xuống miết lên làn môi đỏ của cô:
– Chịu không?

Vi gật đầu như bổ củi:
– Dạ chịu!
Cô lấy quần áo rồi lau qua người bằng nước pha ϮιпҺ dầu và leo ℓêп gιườпg. Vương Thăng dắt xe vào phòng, đóng cửa cẩn thận rồi lên nằm cạnh Vi. Cô kéo tấm chăn đắp cho cả hai và ôm lấy Thăng:
– Này, lâu nay anh còn tập gym không mà cơ bụng vẫn săn chắc thế nhỉ? Kiểu này em phải giữ chặt mới được !
Thăng phì cười:
– Vớ va vớ vẩn! Anh vẫn tập bình thường, không chạm bụng anh nữa, cứ chạm lung tung không khéo anh lại khiến em ngày mai hết đường đến trường đấy!
Vi đỏ mặt:
– Rồi rồi, em không chạm nữa!
Thăng lại kê đầu cô lên tay mình và ôm Vi ngủ ngon lành…

Sáng hôm sau…
Vi lại bị ᵭάпҺ thức bởi mùi thức ăn. Lò mò bước xuống giường, cô thấy Vương Thăng đã làm xong hai tô miến gà thơm phức. Thịt gà được xé sợi tỉ mỉ rất ngon mắt! cô xoa xoa bụng:
– Đói quá!
Anh quay lại cưng chiều nhìn Vi:
– Em ᵭάпҺ răng đi! Anh làm xong rồi ! Ăn no còn đi học!
Vi mỉm cười vui vẻ vào vệ sinh cá nhân. Vừa ăn cô vừa thủ thỉ:
– Nếu có ngày nào đó anh bận, không nấu cho em ăn được nữa thì sao nhỉ?

Thăng đút một miếng ϮhịϮ cho cô rồi nói:
– Ngốc , anh bận gì vẫn lo cho em được, yên tâm đi!
Ăn xong, Thăng đưa cô tới trường. Tình yêu quả là có sức mạnh kỳ diệu, bởi nó khiến con người yêu đời hơn, thấy cuộc đời có ý nghĩa hơn, đáng sống hơn. Cuộc sống ʇ⚡︎ự nhiên nhàm chán với những việc lặp đi lặp lại bỗng nhiên thi vị hơn khi người ta đang yêu. Thăng tháo mũ bảo hiểm cho Vi rồi nói:
– Trưa nay vợ thích anh nấu ăn hay anh đưa đi ăn?
Vi mỉm cười:
– Sao cũng được ạ, miễn ăn cùng chồng em là được!
Thăng gõ nhẹ trán cô:
– Cái miệng này nay dẻo ghê! Thôi trưa anh đưa em đi ăn, rủ Lê Minh cùng đi, mấy hôm nó ăn một mình Ϯộι nghiệp!.
Vi ra dấu OK rồi tạm biệt Vương Thăng và chạy vào lớp.

Trưa hôm đó, Thăng đưa Vi tới một nhà hàng khá sang trọng ở thành phố C. Nói mãi thì anh bạn Lê Minh cũng chịu tới, ba người đang ngồi nói chuyện vui vẻ thì Vi bỗng khựng người lại khi thấy Cao Minh Nhật ngồi ăn với bạn anh ta ở cách đó hai bàn. Khuôn mặt vẫn còn những vết bầm tím dù có vẻ được chăm sóc kỹ lưỡng. Ánh mắt của Nhật chạm phải Vi. Trong ánh mắt đó không tỏ ra hối hận mà có một chút như thách thức. Vương Thăng theo chiều mắt Vi, nhận thấy sự có mặt của Nhật thì tay nắm chặt. Lê Minh giữ tay bạn:
– Ngồi yên đi, nó không làm gì mình cũng không cần chạm tới nó, ăn mất ngon!
Vi cũng gật đầu:
– Lê Minh nói đúng đấy anh ạ! Kệ hắn đi, ta ăn thôi!

Tối hôm đó…
Thăng chở Vi tới chỗ làm thêm, anh dặn cô:
– Nếu hắn đến quấy nhiễu em thì nhớ gọi cho anh nhé!

Vi gật đầu:
– Chồng yên tâm đi, những nơi như thế này em nghĩ hắn không dám làm gì đâu! Còn ra ngoài đường thì đã có anh rồi, lo gì!
Thăng thơm nhẹ lên trán cô rồi chờ Vi vào hẳn bên trong mới phóng xe về chung cư, đợi tới giờ đến đón cô. Tối nay, anh đang định phác thảo một căn nhà đặc biệt dưới lòng đất rồi gửi cho Bảo Long xem.
Vi bước vào chào mọi người rồi vui vẻ ngồi xuống ô làm việc cạnh Ngọc Ánh. Đang định xử lý đống tài liệu thì cô thấy cuộc gọi đến của Thảo. Giờ này cô bạn biết Vi đang đi làm mà vẫn gọi thì chắc là có việc quan trọng rồi. Vi cúi xuống và lướt nghe, đủ để âm thanh lọt ra ngoài nhỏ nhất:
– Sao thế ?Tao đang đi làm!
Thảo nói nhanh:
– Mày biết chuyện gì chưa? Anh Minh Nhật đã lấy lại Facebook!
Vi thẳng thắn:
– Trời ạ, chuyện đó mà mày gọi làm tao phát hoảng! Anh ta không liên quan gì đến tao nữa! Đừng nhắc đến hắn nữa!

Giọng Thảo gấp gáp:
– Không, mày vào trang cá nhân của anh ấy xem đi, tao nghĩ có chuyện gì đó đã xảy ra. Thế nhé, nói chuyện sau kẻo họ thấy mày nghe điện thoại sẽ không hay. Tao nhắn tin sợ mày không đọc nên gọi đấy!
Tắt máy, tò mò nên Vi bấm vào Facebook của Minh Nhật, quả là trang cá nhân đã được khôi phục. Nhưng ᵭ.ậ..℘ vào mắt Vi là hình ảnh Minh Nhật đang ở trong một khung cảnh rất tươi đẹp tại nước Úc. Gương mặt hiền lành không tỳ vết, không có dấu tích nào của vụ ᵭάпҺ ᵭ.ậ..℘. Dòng status khiến Vi sững sờ :
– Đón năm mới ở một nơi xa… đã mấy tháng xa nhà rồi, nhớ cơm mẹ nấu quá….

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất