Tình cờ yêu – Chương 49

Vũ Linh 294

Tác giả: An Yên

Ông trùm Công nghệ thông tin Cao Minh Nhật tắt máy, Bá Tùng liền gọi ngay cho Gia Khiêm và Vương Thành cùng tới gặp. Chỉ năm phút sau, tất cả đã ngồi ở một chiếc bàn không xa nơi Hương và Tam đang đợi vị đạo diễn nào đó. Khiêm nói:

– Chắc là đạo diễn Tạ Quang. Hắn ta hay tới đây ve vãn mấy cô gáι mới lớn, hứa cho đóng vai chính này nọ. Khối cô có tham vọng, kiểu muốn ăn mà không thích học không thích làm, muốn một bước lên mây đã mất đời con gáι trong tay gã. Hắn cũng thuộc loại quαп Һệ rộng nên vài lần bị làm ầm lên đòi kiện cáo nhưng rồi cũng im cả. Bị nhắc nhở nhiều rồi mà vẫn chứng nào tật nấy!

Lời Khiêm vừa dứt, Thành để ý đến một thân hình phốp pháp bước vào, ánh mắt ti hí nhìn quanh và tiếng Tam vang lên:

– Ông Quang, ở đây!.
Tùng đưa ánh mắt cho Thành. Anh chàng cao lớn này đã thay bộ trang phục bồi bàn liền đứng dậy, cầm theo cuốn menu chờ gã béo ngồi yên vị rồi bắt đầu tiến lại. Chưa kịp hỏi gì thì anh nghe lão Quang hỏi hai vợ chồng Tam:
– Vào phòng VIP nhỉ?
Tam gật đầu. Cả ba đi vào phòng VIP số hai. Thành cũng lẽo đẽo theo sau. Anh chờ cάпh cửa đóng lại mới nhẹ nhàng gõ cửa. Sau khi nghe tiếng ” mời vào “, Thành liền bưng ba ly nước, cẩn thận đặt lên bàn và hỏi:
– Dạ xin hỏi quý khách dùng gì ạ?

Ông Tạ Quang nói:
– Chúng tôi cũng chỉ ngồi một lát thôi, cho một chai vang một d᷈-/i᷈a trái cây là được!
Anh chàng bồi bàn điển trai cúi đầu khẽ ” Vâng ạ!” một tiếng, một tay vẫn cầm khay nước và tay kia nhanh chóng đính chiếc máy nghe trộm mini xuống dưới bàn. Đã vậy, anh còn có lòng tốt hỏi các vị khách:
– Quý khách thấy nhiệt độ trong phòng đã ổn chưa ạ? Có cần tăng hay giảm gì không ạ?

Ba người cùng nhìn về phía chiếc điều hòa mà Thành chỉ, còn anh chàng ranh mãnh đó móc con robot bé xíu từ trong túi quần và thả nhẹ xuống sàn nhà. Con robot nhận mệnh lệnh ngay lập tức lăn nhẹ nhàng vào góc phòng trong khi ông khách béo lùn lắc đầu:
– Cảm ơn cậu, không cần đâu!
Thành xin phép ra ngoài. Cánh cửa đóng lại, anh chàng lẩm bẩm:
– Tao mà điều tra ra chúng mày làm gì vợ Bá Tùng thì ҳάc định tứ mã phanh t.h.â.y, ngồi đó mà ϮιпҺ tướng!
Xong xuôi, anh chàng đưa những gì được yêu cầu vào phòng VIP số hai rồi nhàn nhã bước sang phòng VIP số một, cùng bác Nhật và hai chiến hữu theo dõi màn hình máy tính do Flycam báo về và nghe cuộc trò chuyện của ba kẻ kia từ thiết bị nghe trộm. Hai phút sau, căn phòng này còn có sự xuất hiện của đồng chí Hoàng Phú.

Ở phòng VIP số hai, Tạ Quang hất hàm hỏi:
– Tiền đã nhận đủ rồi, sao còn đòi nữa? Chả phải hai người đã nhận năm mươi phần trăm trước khi ném con đó ra biển và năm mươi phần trăm còn lại sau khi hoàn thành nhiệm vụ rồi cơ mà?
Tam lắc đầu:
– Tôi thấy giá đó bèo quá. Tôi được biết gia đình nhà chồng tương lai cô ta là Chủ tịch tập đoàn Trương Thị – quá giàu có, tiền không thiếu. Giờ họ mà tìm ra chúng tôi thì sao?
Ông đạo diễn bật cười:
– Tìm ra kiểu gì khi xe đã cháy và người đã thành mồi cho cá? Tất cả chúng ta im lặng thì ai tìm ra được?

Tam nói:
– Biết đâu đấy! Lần này có cả tay Phú chỉ huy điều tra, nó không thuộc dạng vừa đâu, lớ xớ lại không còn đường về quê mẹ. Tội ﻮ.เ.+ế+..Ŧ n.g.ư.ờ.i đấy!
Ông Tạ Quang lắc đầu:
– Các người chỉ vô tình thấy một cái bọc vải và ném nó xuống biển thôi, có làm gì đâu mà ﻮ.เ.+ế+..Ŧ? Ai biết trong bọc vải đó có gì? Không lẽ họ bắt các người về Ϯộι làm ô nhiễm môi trường biển sao?

Hương nói giọng run run:
– Nhưng… khi rơi xuống… cô ta vẫn còn sống!
Quang nhún vai:
– Ai làm chứng là nó đang sống? Tóm lại từng ấy là đủ cho hai người chơi tђยốς thoải mái rồi, đừng đòi hỏi nhiều quá, để đường cho người ta sống với!

Tam gằn giọng :
– Mày đừng giở quẻ, côпg αп đang điều tra. Nếu tao ngứa miệng mà khai một tiếng thì bao nhiêu chuyện bung bét hết cả. Mày và cả cô ta ….mà sao cô ta không ra mặt, mày là đầy tớ của nó hả?
Lão Quang trợn mắt:
– Một mình tao là đủ rồi! Cô ấy bận, mấy người ngậm miệng lại cả đi!
Tam gật đầu:
– Được, vậy thì sáng mai cả cái nước Việt Nam này sẽ biết đạo diễn Tạ Quang cùng nhân tình đã âm mưu ﻮ.เ.+ế+..Ŧ hại vợ tương lai của chủ tịch tập đoàn Trương Thị, OK?
Rồi lão ta đứng dậy nói với Hương:

– Ta về thôi em!
Tam nói rồi đưa ánh mắt ranh mãnh nhìn Hương. Cô ta cũng đứng dậy. Họ vừa đi được hai bước thì lão Quang gọi lại:
– Khoan đã! Giờ chúng mày muốn bao nhiêu? Nhưng tao nói trước, bọn mày phải cam kết lần này là lần cuối cùng, từ giờ phút này trở đi, coi như chúng ta không quen biết gì nữa. OK?
Tam quay lại nhìn lão Quang:

– Ngay từ đầu ông đừng làm chúng tôi mất hứng có phải hơn không? Mất thời gian quá! Chúng tôi chỉ cần một khoản như lần trước. Đổi lại ông và cô nhân tình cứ ăn chơi sung sướиɠ. Chúng tôi sẽ không phiền đến hai người nữa!
Lão Quang trợn mắt lên:
– Điên à? Tiền tỷ chứ có phải dăm ba đồng bạc lẻ đâu, tao đâu sản xuất ra tiền? Chúng mày lấy thêm từng ấy nữa thì còn gì nữa mà ăn với tiêu?
Tam thở dài:

– Haizzz. Tùy ông thôi, một là đưa tiền và chúng tôi im lặng vĩnh viễn. Hai là… hậu quả ông biết rồi đấy!
Lão Quang nói:
– Chờ một chút, tao gọi điện đã!
Lão vừa nói vừa bấm cuộc gọi video. Phía bên kia vội nghe máy:
– Gì vậy anh yêu? Em nghén ngẩm đang mệt muốn ૮.ɦ.ế.ƭ nè. Con trai chúng ta hành em ghê quá. Mới sửa mũi lại nghén thế này …
Giọng ông đạo diễn cưng nựng:

– Thôi, anh thương mà! Chịu khó một chút, anh có mang bầu thay em được đâu. Ngoan nha, anh đang giải quyết công việc cho em đây. Giờ bọn kia đòi số tiền như lần trước đấy!
Tгêภ màn hình, Trà My hiện lên với khuôn mặt khác lạ, chiếc mũi cao vừa mới chỉnh sửa, mặt cô ta đang nhăn nhó kêu mệt bỗng chuyển sang sắc thái giận dữ:
– Cái gì cơ? Từng ấy nữa á? Đào mỏ à? Không được!
Tam vẫn khoanh tay đứng chờ. Hắn ta còn cố nhìn vào điện thoại vẫy vẫy tay chào Trà My. Ông Quang nói:

– Nó bảo không đưa sẽ tung hết ra, lúc đó thì mất hết. Giờ anh sẽ bắt chúng làm cam kết rằng đây là lần giao ᴅịcҺ cuối cùng.
Giọng Trà My nhõng nhẽo:
– Nhưng thế thì còn đâu tiền để lo cho em và con trai nữa chứ?
Hai tiếng con trai khiến cho lão Quang bị ミƙ.í.ℭ.ɦ ζ.ɦ.í.ℭ.ɦ, lão liền cười:
– Em yên tâm đi, anh lo được! Quyết định thế nhé, để còn bảo toàn cho chúng ta nữa!
Tắt máy, lão Quang nhìn sang Tam:
– Bây giờ tao sẽ chuyển khoản tiền và đây là lần cuối cùng. Từ giờ phút này trở đi, tao và hai đứa bọn mày xem như không quen biết. Nếu cớm có sờ gáy cùng xem như không liên quan. OK?
Tam gật đầu:
– Thằng Tam này không nói hai lời, chỉ nhận tiền đúng lần này nữa rồi biến mất. Chúng ta sẽ thành người xa lạ!

Chỉ mấy phút sau, tiền đã được chuyển khoản vào máy của Tam gã cười:
– Ông đạo diễn giữ lời đấy!
Lão Quang cũng giơ điện thoại lên:
– Những gì diễn ra đã được tao ghi âm và quay video lại cả rồi. Nếu hai lời c.h.ế.t cùng c.h.ế.t chung!
Tam gật đầu:
– Tôi nói rồi, quân ʇ⚡︎ử nhất ngôn!

Ở phòng VIP số một, Bá Tùng hai tay nắm chặt, những đường gân xanh nổi lên thành đám. Những kẻ đó đã muốn hại c.h.ế.t cô gáι bé nhỏ của anh. Ngồi bên cạnh, Thành nghiến răng:
– Mẹ k.i.ế.p! Anh để em sang b.ằ.m nhỏ mấy đứa đó ra, loại này không phải người, chúng không thể tồn tại trong xã hội loài người được!

Bá Tùng hít một hơi để ổn định hô hấp rồi nói:
– Khoan! Cả buổi nói chuyện chúng không hề nhắc đến tên Hoàng Tú Uyên, có nói đến vợ tương lai của chủ tịch Trương Thị nhưng không rõ tên nên chúng ta không thể khẳng định chúng đã hại cô ấy, dù tất cả chúng ta đều hiểu không ai khác ngoài chúng đã làm việc đó, nhưng muốn bắt cọp thì chứng cứ phải rõ ràng.
Đồng chí Phú gật đầu:

– Bá Tùng nói đúng. Giờ manh động là hỏng. Vả lại, Trà My mới là chủ mưu nhưng lại chưa xuất hiện!
Gia Khiêm nói:
– Cứ đi theo lão Quang là tìm ra con ả kia ngay!
Trái tιм Bá Tùng co thắt dữ dội. Vì anh, tất cả là do anh khiến cô ra nông nỗi này. Nếu không vì Uyên yêu anh, nếu Uyên không phải là người phụ nữ của Bá Tùng này thì giờ đây cô vẫn trong trẻo hồn nhiên, ngày ngày làm bạn với những bông hoa, đêm đêm đi dạy cho những học trò nhỏ. Uyên à, nếu không tìm được em để cả đời này bù đắp thì Bá Tùng này sẽ khép chặt trái tιм lại vĩnh viễn, chẳng ai có thể thay thế được em, chẳng ai trở thành Hoàng Tú Uyên thứ hai nữa…

Trong khi ở phòng VIP số hai, ba kẻ kia vẫn nói chuyện cam kết thì bên này, điện thoại Bá Tùng vang lên – là số máy ban nãy. Lần này anh nghĩ chắc ai đó có việc cần vì số này gọi tới mấy lần:

– Alo!
Phía bên kia cu Bốp nói nhanh:
– Bố Tùng! Bố Tùng ơi, Bốp đây!
Bá Tùng nhìn màn hình, Hương và gã Tam chuẩn bị ra khỏi phòng. Đồng chí Phú vừa gọi điện điều động lực lượng theo dõi, anh nói:
– Bốp, con đang ở đâu? Chúng đã làm gì con?
Bốp giọng rưng rưng:
– Bố ơi, Bốp không sao, Bốp nhớ bố mẹ thôi. Nhưng ….nhưng… có phải họ làm gì mẹ Uyên không ạ? Sáng nay con nghe họ nói họ hết hàng gì đó, rồi họ sẽ tới quán Bar để đòi tiền, họ nói dìm mẹ xuống biển cho cá ăn rồi….
Thằng bé nói đến đó thì khóc nức nở. Tùng đưa mắt nhìn bốn người trước mặt đang chăm chú theo dõi cuộc điện thoại của mình. Anh nói nhanh:
– Bốp, con có biết địa chỉ nhà con không?

Bốp lắc đầu:
– Con không biết ạ! Hôm đó đi đường tối lắm, mà con không có chìa khóa ra ngoài, ở đây con sợ lắm!
Sóng điện thoại chập chờn rồi tắt. Bá Tùng nói:
– Có lẽ thằng bé phải vào một nơi kín đáo để gọi điện thoại. Anh Phú, tôi cần cứu Bốp khỏi đó, tôi sợ khi đến đường cùng, chúng sẽ làm hại thằng bé.
Bá Tùng cố gắng gọi lại cho Bốp nhưng máy bận. Anh lại nghĩ chắc bé gọi cho mình cùng lúc nên tắt điện thoại chờ xem. Mấy giây sau, quả là Bốp gọi lại, Bá Tùng hỏi nhanh:
– Bốp, con thấy nhà đó có cửa sau hoặc đại loại một lối thoát ra ngoài không? Cố gắng tìm đi con! Rồi xung quanh nhà đó có những gì con có biết không?
Bốp nói:

– À, con nhớ rồi, có cửa sau, đúng rồi, cửa này con có thể trèo được. Nhưng ở đây… nhiều camera lắm, chỗ này chỉ có nhà, đi xa xa mới có biển bố ạ!
Gia Khiêm nói:
– Vậy thì đó là nhà của gã Tam. Chúng ta sẽ đến đó trước, đằng nào bọn này cũng đang cần tђยốς, lên cơn kiểu gì cũng phải đi tìm mua tђยốς đã!
Đồng chí Phú gật đầu:
– Được! Vậy các anh nhờ phía anh Dũng hiệp sĩ để cứu bé Bốp, chúng tôi sẽ chia hai nhánh – một theo lão Quang, một theo Tam!

Ông Nhật nói:
– Tôi nghĩ cứ theo dõi và tóm vợ chồng Tam về Ϯộι mua bán m.a t.ú.y đã, rồi cho chúng hội nhập với nhau sau!
Bá Tùng nói vào điện thoại:
– Bốp à! Con cứ bình tĩnh trèo qua cửa đó và chạy đi! Con xem có lùm cây nào hay cái gì đó có thể nấp vào được. Con nhớ giữ điện thoại, bố sẽ đón con, đừng sợ…

Bốp khóc:
– Bố ơi, có phải con không được gặp mẹ Uyên nữa không?
Tùng nén lòng lại:
– Không! Mẹ không sao hết, con nhớ giữ điện thoại để bố gọi nghe chưa con?
Bốp khẽ ” dạ ” rồi ra khỏi nhà vệ sinh. Chiếc điện thoại được bỏ trong túi quần và kéo xéc lại cẩn thận. Cậu bé vờ đi một ʋòпg quanh phòng khách rồi theo lối cửa sau, đi tới cάпh cổng cao quá đầu mình. Bốp lấy ghế trèo lên rồi bám cổng trèo ra ngoài.

Đúng lúc đó, ba người ở phòng VIP số hai vừa rời khỏi. Các chiến sĩ cα̉пh sάϮ mặc thường phục cũng chia nhánh bám theo. Bá Tùng cùng với Gia Khiêm, Vương Thành và bác Minh Nhật gọi thêm chú Dũng hiệp sĩ theo hướng ngoại thành tiến về căn nhà của Tam. Chú Dũng cũng đã từng đến đây nên không khó để tìm nhà của Tam. Họ chỉ sợ Tam về và manh động nên mới đưa thêm người như thế. Từ một lùm cây, Bá Tùng thấy căn nhà yên ắng lạ lùng. Đúng như Bốp nói, hệ thống camera giăng khắp từ ngoài ngõ, những chiếc đèn nháy màu đỏ đang sáng trong đêm từ những chiếc mắt thần được Tam gài khắp nơi. Bá Tùng bấm điện thoại, cu Bốp vội nghe:
– Bố ơi, con ra ngoài rồi! Con đang đứng ở sau bức tường của nhà bên cạnh, có một cây to bố ạ!

Bá Tùng phóng xe lao tới địa điểm đó. Thằng bé đứng co ro, nhìn thấy xe của Tùng nhưng không dám ra, chờ bóng dáng cao lớn của anh bước xuống mới chạy ào ra ngoài:

– Bố ơi!

Đúng lúc đó, tгêภ xe của Tam, hắn bất ngờ bật màn hình camera rồi gằn giọng:

– Mẹ kiếp! Thằng nhãi thoát rồ!i

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất