Tình cờ yêu – Chương 30

Vũ Linh 134

Tác giả : An Yên

Vào đến phòng rồi mà Uyên vẫn còn run rẩy. Cu Bốp đang chơi ở phòng bên cạnh, thấy cô về vội chạy ra:

– Mẹ Uyên, hôm nay mẹ về trễ đấy!

Cô ôm lấy thằng bé:

– Cu Bốp chờ mẹ có lâu không? Mẹ xin lỗi nhé, vào ăn cháo với mẹ nào!
Bốp cười, ánh mắt lóe lên những tia sáng rỡ:
– Hôm nay mẹ nhận lương ạ? Sao mẹ lại mua cháo? Mẹ mua bánh bao cho Bốp là được rồi!

Uyên cũng cười, đưa tay xoa đầu thằng bé:
– Cứ như ông cụ non ý!
Cô rửa tay chân cho Bốp, múc cháo ra hai bát rồi nói:
– Cu Bốp à, cháo này là của bạn mẹ mua. Giờ mẹ hỏi cu Bốp nha, con muốn có một người để gọi bằng ” bố ” không?
Thằng bé đưa cặp mắt to tròn nhìn cô:
– Bố ư? Con muốn… nhưng… liệu bố có bỏ mẹ như mẹ Hương không ạ?

Uyên lặng người đi. Thằng bé vẫn bị ám ảnh bởi chuyện của người lớn. Nhiều lúc, người trưởng thành đưa ra những quyết định để thỏa mãn suy nghĩ của mình, nhưng họ đâu biết rằng đang làm tổn thương những đứa trẻ ngây thơ trong sáng. Cu Bốp là một đứa bé ngoan, hiểu chuyện và những vết nứt của người lớn đã vô tình khắc vào tâm hồn thơ ngây ấy vết thương không nguôi ngoai được. Dù có lành nhưng vẫn còn vết sẹo đi cùng năm tháng, đi suốt đời con trẻ. Vì thế, nếu bắt đầu mối quαп Һệ với Tùng, Uyên vẫn muốn chia sẻ với cu Bốp dù đây không phải là đứa con mà cô dứt ruột đẻ ra. Bởi Bốp dễ tổn thương trong tình cảm và cô muốn bé làm quen với một cuộc sống mới, với sự xuất hiện của một con người mới. Uyên không biết mẹ Bốp có trở về đây đón con không, nhưng ngày nào còn ở cạnh Bốp, Uyên đều muốn thằng bé phải được hạnh phúc, cười nhiều hơn, vui nhiều hơn, phát triển đúng lứa tuổi của nó. Nghe Bốp hỏi, cô cười:

– Dĩ nhiên là không, bố sẽ không xa chúng ta đâu!

Chẳng hiểu sao cô tin Tùng và tin những gì chị Quỳnh nói về anh. Nhiều lúc chúng ta không nên nghĩ quá nhiều, không nên nghi ngờ quá nhiều bởi điều đó sẽ làm tổn thương ta và cả những người yêu thương ta. Vậy nên, khi chạy một mạch vào đây, trái tιм Uyên thực sự đã xiêu lòng rồi, nhưng cô vẫn muốn để một thời gian dành cho suy nghĩ và quyết định.
Cu Bốp nghe cô nói vậy thì mỉm cười gật đầu:
– Dạ muốn, cháo này là bố mua phải không mẹ?
Tiếng ” bố ” phát ra từ cổ họng thằng bé tuy còn ngập ngừng vì chưa quen và có thể cũng một phần vì bóng đen của quá khứ, nhưng Uyên vẫn thấy được niềm vui trong đó. Cô xoa đầu thằng bé rồi nói:
– Ừ, đúng rồi, con ăn đi kẻ đói! Bà cho ăn từ chiều rồi còn gì!

Cu Bốp lại hỏi:
– Vậy khi nào con được gặp bố ạ?
Mẹ Uyên cười:
– Chưa đâu! Bố bận lắm, để một thời gian nữa nhé!
Cu cậu ” dạ ” rõ to rồi ăn cháo ngon lành. Uyên tranh thủ kèm Bốp học khoảng ba mươi phút rồi giục bé đi ngủ. Năm học mới sắp bắt đầu, cu Bốp cũng trưởng thành hơn, ʇ⚡︎ự lập hơn nhiều. Dường như cu cậu cũng ý thức được mình đang lớn lên…
Trong khi đó, Bá Tùng về đến nhà liền thay đồ và lao vào làm việc. Anh đặt chuông báo thức đúng mười một giờ đêm. Lúc đồng hồ kêu vang, anh vội nhắn tin cho Uyên:

– Em đã ngủ chưa?
Cô trả lời ngay sau đó vì sợ Bốp thức giấc:
– Em chuẩn bị ngủ ạ! Anh đã xong việc rồi sao?
Bá Tùng cười, đầu óc anh hiện lên hình ảnh cô đỏ ửng mặt lúc ngồi trong xe:
– Ừ, anh cũng ngủ đây! Em ngủ ngon nhé, yêu em!
Tú Uyên cũng chúc anh ngủ ngon rồi quay sang ôm cu Bốp ngủ. Còn anh chàng chủ tịch kia tắt máy điện thoại rồi lại… cắm đầu vào công việc.

Sáng hôm sau…

Uyên lo cho cu Bốp ăn rồi đưa bé sang nhà bác An. Cô lại ra tiệm hoa. Sáng nay, từ sáu giờ sáng, Tùng đã gọi điện bảo tới đưa cô đi ăn sáng, nhưng Uyên từ chối. Cô nghĩ nếu mình chấp nhận anh, cô sẽ nói với anh về Bốp. Anh bảo sẽ không giấu diếm cô điều gì và Uyên cũng như vậy nếu cô yêu anh. Trong lòng cũng xuôi rồi đấy, chỉ là cô như chưa tiếp nhận kịp bởi mọi thứ quá bất ngờ. Vậy nên, Uyên còn muốn hiểu rõ chính mình trước khi bước vào mối quαп Һệ này. Vì thế, sáng nay cô chưa đi ăn với Tùng, cô dành thời gian đó cho cu Bốp.

Bá Tùng có mặt tại Tập đoàn sớm. Anh Nam đã cùng anh kiểm duyệt hồ sơ và cả hai quyết định sẽ đi tới một số huyện để khảo sát tình hình thực tế. Bởi trong số hồ sơ gửi về tập đoàn, có mấy công ty đặt địa điểm ở vùng nông thôn muốn mở đại lý. Đây lại là dòng mỹ phẩm cao cấp, thế nên muốn mở rộng địa bàn, anh cần phải tìm hiểu và rà soát thật kỹ.

Chín giờ sáng, Bá Tùng gọi cho Uyên. Cô đang xoay xở với hoa, nghe tiếng chuông điện thoại vội nhìn lên bàn. Thấy Tùng gọi, cô ʇ⚡︎ự mỉm cười rồi với tay bấm nghe:
– Alo ạ!
Bá Tùng hỏi:
– Em làm gì đó?
Uyên nhìn những giỏ hoa mới cắm rồi nói:
– Em đang cắm hoa ạ!

Tùng nói nhanh:
– Giờ anh có một chuyến công tác mấy ngày ở huyện. Trong số những nơi muốn mở đại lý với tập đoàn, có mấy công ty ở huyện. Anh có đi qua huyện Y, em muốn về nhà chơi vài ngày không? Anh nói với Quỳnh cho.
Uyên lắc đầu:
– Dạ không! Em mới về đó mà. Với lại giờ là mùa thi, học sinh cần em. Tiệm cũng đông khách, nhiều đơn hàng nên nếu có gì thật gấp, em mới về. Anh đi công tác thì kéo theo em làm gì?
Tùng bật cười:
– Ừ, vì anh nhớ người yêu nên muốn nhét luôn em vào vali để đi. Anh tưởng nếu em về thì đi cùng anh, khi nào muốn quay lại thành phố anh sẽ bảo tài xế chở em về thành phố!

Uyên vẫn lắc đầu:
– Dạ không cần đâu ạ! Anh cứ lo công việc đi!
Bá Tùng giọng pha chút buồn rầu:
– Vậy trưa nay em ăn cơm với Quỳnh nhé!
Tú Uyên OK trước sự quan tâm của Tùng. Anh cũng dặn dò cô mấy câu rồi tắt máy, cùng Văn Nam ra xe để về nhà chuẩn bị mấy đồ dùng cá nhân. Anh Nam cũng đi qua nhà báo với vợ việc đi công tác. Còn Uyên, cô nghĩ đến những ngày sắp tới không gặp Tùng cũng có thể là một cách để kiểm chứng tình cảm của mình.

Tối hôm đó, sau khi xong việc ở huyện X, anh Nam và Bá Tùng ăn cơm, rồi Tùng bảo trợ lý về khách sạn nghỉ, còn mình tranh thủ sang huyện Y cách đó hai mươi cây số để thăm gia đình Tú Uyên. Lúc này mới hơn sáu giờ tối nên anh cũng thong thả lắm…

Đứng trước ngôi nhà mà cách đây một thời gian ngắn, anh mới đóng vai người yêu cô, bây giờ trở lại đây, Tùng cũng nhiều cảm xúc lắm – lòng anh thấy ấm áp. Bá Tùng cũng để ý thấy hôm nay xe của cậu Thanh đỗ ngoài cổng, chắc cậu về chơi!

Anh nhẹ nhàng bước vào. Vừa tới thấy sân đã nghe giọng cậu Thanh bực bội:

– Đúng là may con bé Uyên chưa lấy thằng Dương. Thằng đó nó m.ấ.t d.ạ.y thật, em không ngờ luôn! Giờ không lấy được bé Uyên, nó giở trò ngay!
Bá Tùng nhanh chân bước vào. Tới phòng khách, anh cúi chào:
– Dạ con chào cả nhà ạ!
Vợ chồng ông Ba và cậu Thanh nhìn ra, ngạc nhiên khi thấy Bá Tùng đứng ở cửa:

– Ồ, Tùng. Con về khi nào đó? Bé Uyên đâu?
Tùng cười, tay ҳάch một túi quà bước vào:
– Dạ con có chuyến công tác mấy ngày đi khảo sát địa hình ở các huyện để mở rộng thị trường mới cho tập đoàn. Con có nói em về cùng nhưng em ấy bận ôn thi cho học sinh. Uyên cũng bảo mới về nên để dịp khác ạ!.
Anh vừa nói vừa đặt túi quà lên bàn:
– Con có mấy lọ tђยốς tăng đề kháng cho bà, bố mẹ và cậu mợ, hè năm nay khắc nghiệt quá nên con mua cho mọi người! À, chờ con một lát.
Chưa ai kịp nói gì, anh đã rảo bước ra ngoài và kéo theo một thùng lớn đi vào. Ông Ba tò mò:
– Lại gì nữa thế con? Mua gì mà cả cái thùng to vậy?

Tùng nói:
– Dạ đây là quạt điều hòa. Năm nay thời tiết nóng lắm ạ, nên con mua quạt này để ở phòng ngủ của bố mẹ. Nếu ăn cơm, bố mẹ kéo ra ngoài vì nó có bánh xe phía dưới. Phòng bà ngoại con sợ tiếng quạt ồn, bà khó ngủ nên thôi. Mọi người chịu khó đợi xong đợt này, công việc tập đoàn vào guồng mới, con sẽ cho sửa lại mấy phòng ngủ để lắp điều hòa vào mùa hè, máy sưởi vào mùa đông chứ thời tiết này dễ Ьệпh lắm ạ!
Bà Thủy xua tay:
– Thôi con ạ! Vậy là quá nhiều rồi!.Con còn bao nhiêu việc, làm thế lại tốn kém nữa. Ở quê mát mẻ hơn thành phố, con không lo đâu!

Advertisement

Bá Tùng cười cười:
– Con nghĩ đây cũng là điều em Uyên mong muốn nên cứ để con cùng em báo hiếu ạ!
Ông Ba hỏi:
– Ông bà bên nhà khỏe cả chứ con? Sao tђยốς không để cho ông bà dùng?
Bá Tùng gật đầu:
– Dạ bố mẹ con khỏe cả. Trời, bố con là bác sĩ mà, bố mẹ cũng thường xuyên luyện tập thể dục thể thao nên cũng ổn cả ạ!

Rồi anh trai quay sang cậu Thanh:
– Cậu ơi, ban nãy con có nghe loáng thoáng là tay Dương kia gây chuyện với cậu sao ạ?
Cậu Thanh gật đầu:
– Ừ, đằng nào con cũng nghe rồi. Cậu và bố mẹ không muốn bé Uyên biết vì sợ con bé lo nghĩ. Chả là cậu có mua miếng đất ở huyện X, lên xã làm mấy cái giấy tờ. Cậu cũng tìm hiểu rồi mới đi lên. Nào ngờ, thằng Dương nó chuyển công tác đến đó. Vùng ấy gần thành phố hơn mà, nghe đâu nó là họ hàng với chủ tịch huyện X. Thấy cậu, nó không giúp mà cứ kiếm chuyện, bắt mình chạy hết chỗ này đến chỗ kia. Máy pҺσϮocopy có trong Ủy ban xã mà vẫn bắt cậu ra ngoài, cách ủy ban hơn một cây số để pҺσϮo giấy tờ. Cuối cùng, xoay cả ngày nay đã làm được đâu con!

Tùng cau mày:
– Vậy sao? Con có dự án ở huyện X. Con mới ngồi với chủ tịch huyện xong mà! Cậu để con giải quyết cho!
Ông Thanh xua tay:
– Thôi, thôi, mình là dân phải chịu nhịn con ạ! Cậu sợ ảnh hưởng công việc của con!
Tùng lắc đầu:
– Không đâu cậu ạ, chuyện nhỏ mà! Mình là dân, đất nước này của dân, do dân, vì dân, quan đâu phải muốn lộng hành là được?
Nói rồi, anh rút điện thoại bấm gọi. Đầu bên kia, giọng đàn ông vang lên:
– Chủ tịch Tùng, anh gọi tôi chắc có việc gì gấp à?

Bá Tùng cười:
– Chào chủ tịch Lê Ân, tôi có một người thân ở huyện X muốn làm giấy tờ đất đai, nhưng nhân viên địa chính xã F lại gây khó khăn. Cậu ấy tên là Dương, hình như là người nhà của anh!
Ông Lê Ân nhíu mày:
– Có chuyện đó ư? Dương mới chuyển đến đấy có mấy ngày thôi mà?
Bá Tùng gật đầu,:

– Thế mới có chuyện chứ! Sáng mai tôi sẽ cùng lên đó bàn về thủ tục nhà đất. Chủ đất là cậu ruột của vợ tôi. Hi vọng anh không vì tình cảm cá nhân mà làm ảnh hưởng đến sự phát triển kinh tế của cả huyện chứ?

Chủ tịch Ân nói nhanh:

– Anh yên tâm! Tôi sẽ giải quyết!

Advertisement
Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất