Tình cờ yêu – Chương 29

Vũ Linh 156

Tác giả : An Yên

Ăn tối xong, cả gia đình lại trò chuyện vui vẻ. Ông Trọng hỏi con trai:

– Hôm nay con ở nhà hay về nhà bên kia?

Tùng nhìn bố:

– Dạ lát nữa con về luôn ạ. Tập đoàn dạo này có khá nhiều giấy tờ sổ sách vì con chuẩn bị mở thêm chuỗi đại lý bên mỹ phẩm cho mùa hè này ạ!

Bà Linh nhìn con mà xót, cứ làm việc rồi đến giờ ăn cũng chẳng nhớ:

– Làm gì cũng phải giữ sức khỏe, ăn uống đầy đủ, đúng giờ! Con yêu công việc hơn bố mẹ rồi đấy!
Tùng cười:
– Con nhớ mà, vì mấy hôm nay con bận chút chuyện nên chưa về thôi ạ!
Ông Trọng từ tốn nói:
– Bố mẹ giục con lấy vợ một phần cũng để yên bề gia thất, có an cư mới lạc nghiệp được!

Bá Tùng vâng dạ rồi nói:
– Bố mẹ yên tâm, con sẽ đưa về cho bố mẹ một cô con dâu tốt!
Bà Linh chép miệng:
– Vợ chồng là duyên số, miễn là con thấy hạnh phúc, bố mẹ không ép buộc!.
Tùng ngồi chơi với bố mẹ thêm một lát rồi xin phép rời Biệt thự.

Chín giờ mười lăm phút, tại trung tâm Anh ngữ ABC…
Một thân tây lịch lãm cùng chiếc Ferrari quen thuộc đứng trước trung tâm Anh ngữ. Bá Tùng để ý rất đông phụ huynh đã có mặt để đón con. Anh tìm chỗ đậu xe rồi đi bộ lại gần hơn với cổng trung tâm vì sợ Tú Uyên đi xe buýt về. Anh ngồi ở một chiếc ghế đá được kê gần cổng, tranh thủ đọc tin tức. Nhưng vừa mở điện thoại ra, Tùng bỗng nghe mấy phụ huynh đứng gần đó trò chuyện:
– Bé nhà chị học cô nào?
Chị khác lên tiếng:
– Cô giáo Tú Uyên, năm ngoái cô ấy nghỉ, thằng bé nhà tôi nó buồn thiu, định xin nghỉ học ở trung tâm luôn cơ. Nay cô dạy lại, cu cậu hào hứng lắm. Tôi cũng nhẹ nhàng hẳn.

Chị ban nãy thêm vào:
– Ừ, cô giáo Uyên là giáo viên có tâm lắm, lại hiểu tâm lý lũ trẻ nên bé nào cũng thích!
Một chị khác lại chen vào:
– Cô giáo vừa xinh xắn lại dạy vô cùng cẩn thận, hiểu học sinh. Nhà tôi có em trai chồng chưa lấy vợ, tôi đang định giới thiệu đấy. Ai lấy được cô Uyên thì khỏi phải nói!

Mấy chị lại bàn tán về cô giáo Uyên. Hóa ra, người mà Bá Tùng đang theo đuổi được lòng phụ huynh và học sinh đến thế. Nhưng đầu óc vị chủ tịch kia lại chỉ nghĩ đến ý định của chị phụ huynh – người định giới thiệu em trai chồng cho Uyên. Chết dở, chưa yêu đương được ngày nào đã thấy xung quanh toàn đối thủ, không lo lắng sao được?

Chỉ một lát sau, lũ trẻ đã ùa ra. Có vẻ như học hơn hai giờ đồng hồ nhưng bạn nào cũng hào hứng, vui vẻ. Nụ cười trẻ thơ trong veo khiến người lớn cũng vơi đi mệt mỏi. Bá Tùng đứng dậy, chen vào hàng người và xe máy của phụ huynh để tiến gần hơn vào trong. Anh không khó nhận ra Uyên dù dáng cô bé nhỏ, lọt thỏm giữa mọi người. Nhưng hôm nay Uyên hơi lạ, cô mặc một chiếc váy hoa cổ tròn, nhẹ nhàng mà kín đáo, thanh lịch mà dễ thương. Đúng là nghề nào đồng phục ấy, anh chỉ toàn gặp cô ở tiệm hoa, lúc nào cũng áo đồng phục tiệm và quần bò, cũng dễ thương nhưng nay trông cô nữ tính hơn hẳn.
Uyên bước ra ngoài, một số phụ huynh tiến tới hỏi han cô nên Tùng đứng cách cô một quãng, đủ để nghe cô trả lời phụ huynh về tình hình học tập của con cái họ. Mấy cô cậu học trò nhỏ tuổi còn ôm cô Uyên trước khi lên xe về với bố mẹ. Xong xuôi, cô vừa quay người thì bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Bá Tùng. Uyên thì kịp ” ơ” lên một tiếng. Anh nói:
– Mình về thôi!

Tú Uyên ngạc nhiên:
– Em tưởng anh bận cơ mà?
Tùng cầm lấy chiếc cặp tгêภ tay cô:
– Đưa anh cầm cho! Em quên là với em, anh luôn rảnh à?
Anh kéo tay cô len lỏi giữa dòng xe máy của phụ huynh. Tới gần chiếc Ferrari, Tùng vừa bấm mở khóa thì chợt nghe một âm thanh vang lên:
– Chủ tịch Bá Tùng phải không ạ?

Anh dừng bước nhìn về phía phát ra thanh âm. Một người đàn ông khá cao đang bước tới với nụ cười tгêภ môi. Bá Tùng gật đầu chào người đó:
– Vâng, anh là…
Người đàn ông đưa tay ra bắt tay Tùng:
– Tôi là Văn Hoàng, giám đốc công ty D. Sắp tới, anh có mở rộng mặt hàng mỹ phẩm mùa hè, công ty tôi đang định xin tập đoàn mở đại lý ạ!
Bá Tùng nhìn người trước mặt rồi nói:
– À, công ty các anh cứ làm hồ sơ, Tập đoàn sẽ xem xét nhé! Vì đây là lần đầu tiên tôi mở rộng địa bàn ra các công ty ngoài tập đoàn Trương Thị nên cần xem xét kỹ lưỡng!

Hoàng cười:
– Vâng, chúng tôi rất mong được hợp tác với tập đoàn Trương Thị ạ!
Rồi Hoàng nhìn sang Uyên:
– Ồ, anh quen cô giáo Uyên sao?
Tùng cũng nhìn sang Uyên nhưng với một ánh mắt cưng chiều:
– À, Tú Uyên hiện tại là bạn gáι của tôi, còn tương lai sẽ là vợ của tôi!
Ánh mắt Văn Hoàng lóe lên những tia ngạc nhiên:

– Ồ, vậy sao? Lâu nay không thấy anh tới đón cô giáo Uyên nên tôi cứ nghĩ cô ấy là hoa chưa có chủ. Đúng là trời sinh một cặp, hai người đều tài giỏi và tốt bụng. Chúc mừng hạnh phúc hai người nhé
Bá Tùng mỉm cười:
– Cảm ơn anh! Chúng tôi yêu nhau từ ngày Uyên trở về Việt Nam. Lâu nay tập đoàn nhiều việc, với lại tính vợ tương lai của tôi lại thích ʇ⚡︎ự do ʇ⚡︎ự tại, thích đi xe buýt nên tôi chiều Uyên. Nhưng mấy hôm nay trời nắng quá, tôi không cho đi xe buýt nữa mới chịu để tôi đi đón đấy! Bướng lắm!
Hoàng cười cười, còn Uyên thì ngượng ҡıṅһ ҡһủṅɢ. Anh này phải cho làm diễn giả mới đúng, miệng lưỡi quá linh hoạt. Để giữ thể diện, cô chỉ biết cười theo, chẳng nói năng được gì hết.

Tới khi vào trong xe rồi, Uyên mới mở miệng:
– Anh ngày xưa học văn chắc giỏi, tình trường chắc dài nhỉ?
Bá Tùng liếc cô:
– Sao thế? Em ghen à?
Tú Uyên nhìn ra đường phố tấp nập của thành phố C về đêm:
– Ai thèm ghen với anh? Anh yêu ai, lấy ai là quyền của anh chứ? Nhưng mà anh cứ ba hoa chuyện tình yêu như ban nãy thì em ế là cái chắc luôn. Anh thì chả làm sao đâu!

Ánh mắt Bá Tùng chất chứa niềm vui:
– Em ế thế nào được? Có anh mà! Anh là người chống ế cho em!
Uyên ngại ngùng:
– Hôm qua có người nói sẽ lấy vợ và vợ anh sẽ không dám ᵭάпҺ em đấy thôi!
Tùng tủm tỉm:
– Đồ ngốc ạ! Em bảo anh yêu và lấy ai là quyền của anh đúng không? Vậy anh yêu em và lấy em, vậy không lẽ em lại ʇ⚡︎ự ᵭάпҺ mình ư?

Tú Uyên thực sự ngượng chín mặt. Cô chỉ biết nhìn ra đường, giấu đi khuôn mặt đỏ ửng, tay bấu vào nhau để khỏi run và cũng để cảm nhận những gì mình vừa nghe là sự thật. Cô nói:
– Xàm xí!
Bá Tùng vẫn chuyên tâm lái xe:
– Xàm đâu! Thật!
Tú Uyên lắc đầu:
– Làm gì có kiểu tình yêu nào nhanh như thế? Nhanh đến sẽ nhanh đi. Một người đàn ông thành đạt đâu thể lấy một cô giáo bình thường như thế này?

Bá Tùng bật cười:
– Sao lại không? Tình yêu hay hôn nhân đâu ρhâп biệt nghề nghiệp. Anh yêu người làm nghề gì đâu quan trọng, miễn là người tốt!
Xe vừa dừng ở con ngõ vào phòng trọ của Uyên, Bá Tùng nhoài người tháo dây an toàn cho cô. Cứ mỗi lần anh làm như vậy, cả người Uyên lại run lên. Lần này cũng chẳng khác gì! Đã vậy, tháo dây xong, anh chàng đó vẫn giữ nguyên tư thế ấy và cất giọng khàn khàn đầy quyến rũ:
– Uyên, anh biết em từng có cái nhìn không tốt về anh sau những gì anh nói trước đây. Nhưng tình cảm anh dành cho em là thật, trước đây anh trêu em cũng chỉ vì có cớ để gặp em thôi!
Uyên cứng đờ người ra. Cái gì thế này? Thật hay mơ đây? Cô cứ thấy cổ họng mình nghẹn lại, chỉ có trái tιм cô ᵭ.ậ..℘ mạnh không theo một nhịp điệu nào. Mãi một lúc sau, cô như bừng tỉnh, nói năng lộn xộn:
– Anh… anh nói cái gì đấy?

Advertisement

Bá Tùng ghé sát mặt cô nói:
– Anh yêu em, Tú Uyên!
Uyên cố đẩy anh ra, không dám nhìn vào đôi mắt ấy, cúi gằm mặt mà nói:
– Tôi …em… em không đùa nha. Anh nói người ta trả ơn bằng cách đi ăn, rồi đi đón…. giờ lại sang chuyện này là sao?
Bá Tùng mỉm cười:
– Phải ᵭάпҺ dấu chủ quyền, không nói bây giờ lỡ mai mốt có chú, bác hay cậu gì đó của học sinh hốt đi thì nguy à?

Thực ra Tú Uyên vẫn không tin đây là sự thật. Cô không nghĩ tình yêu lại đến với mình tình cờ và dễ dàng như thế, vậy nên Uyên cứ ngơ ngác:
– Nhưng chúng ta mới…
Tùng quay mặt cô đối diện mình:
– Uyên, em tin anh không?
Uyên vẫn cúi mặt:
– Em …em… không biết!

Tùng nâng cằm cô lên:
– Tú Uyên, anh biết anh nói những lời này là đường đột. Vì từ chỗ chúng ta hay cãi nhau, rồi anh đóng giả người yêu em, giờ anh lại nói yêu em thật, nhưng thực ra việc anh đề nghị đóng người yêu em chỉ là cái cớ để được gần em thôi. Em cứ suy nghĩ, anh chờ bao lâu cũng được, miễn là em đừng quên anh! Bởi anh sợ nếu bây giờ không nói thì sẽ mất cơ hội!
Uyên đang ngượng cũng phì cười:
– Được rồi, em sẽ suy nghĩ, giờ để em vào phòng đã!

Bá Tùng ngồi thẳng dậy, thoát khỏi tư thế ám muội với Uyên rồi ra mở cửa xe cho cô. Cô để ý thấy anh còn mở cửa sau cầm theo một bịch gì đó. Tùng chìa ra trước mặt Uyên:
– Em cầm cháo vào ăn kẻo đói! Đúng ra anh đưa em đi ăn, nhưng anh có chút việc ở tập đoàn nên hẹn em ngày mai nhé!
Uyên nhìn anh:
– Bận thế còn đón em, em đã bảo em ʇ⚡︎ự về được mà!
Bá Tùng chạm nhẹ vào má cô:
– Không đón mới khó chịu đấy, rồi chả làm được trò trống gì!

Uyên hỏi anh:
– Giờ anh mới làm việc thì đến khi nào xong?
Tùng rất ʇ⚡︎ự nhiên vuốt nhẹ mái tóc cô:
– Em yên tâm, anh không ngủ quá khuya đâu. Lát nữa anh sẽ nhắn tin cho em, chịu không?
Uyên liếc nhanh khuôn mặt điển trai góc cạnh của anh:
– Hỏi thế thôi, nói dài dòng làm gì?

Tùng cười:

– Anh không muốn giấu diếm em điều gì cả!

Rồi bất chợt Uyên thấy đỉnh đầu mình có cái gì đó ấm ấm chạm vào khiến trái tιм cô lâng lâng cảm xúc. Uyên chạy nhanh vào con ngõ, để lại cho ai kia ngơ ngẩn nhìn theo.

Bá Tùng chờ Uyên mở cổng dãy trọ rồi mới hòa mình vào nhịp sống ồn ào về đêm của thành phố C, cũng như trái tιм ai đó đang ᵭ.ậ..℘ rộn rã vì yêu…

Advertisement
Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất