Tình cờ yêu – Chương 28

Vũ Linh 135

Tác giả : An Yên

Uyên trố mắt:

– Thật cái gì mà thật? Vớ va vớ vẩn!

Tùng nhìn cô, mà mỗi lần anh nhìn đều khiến cô chả nói năng được gì:

– Tất cả đều là sự thật, anh bảo anh yêu em từ kiếp trước và kiếp này quyết tâm cưới bằng được em!

Uyên ngơ ngẩn tâm hồn với những câu từ và ánh mắt ấy. Giờ cô mới hiểu vì sao những chàng trai dẻo miệng lại khiến các cô gáι mới lớn đổ đứ đừ như vậy. Uyên ngơ ngẩn mất một lúc rồi mới nói:

– Này, anh nhập vai quá rồi đấy. Thoát ra dùm em đi!

Tùng cười:
– Có nhập đâu mà thoát? Anh đang nói thật mà, có chỗ nào dối trá đâu?
Uyên nhăn nhó mặt mày:
– Này, em xin anh đấy!
Tùng thản nhiên nói:
– Anh có gì đâu mà em xin? Chỉ còn tấm thân này muốn được em chấp nhận, có xin luôn không?

Chị Quỳnh nãy giờ theo dõi câu chuyện, lúc này mới lên tiếng:
– Tôi độn thổ đây!
Uyên cau có:
– Anh làm chị Quỳnh tưởng thật rồi đấy! Mà anh không định về nghỉ ngơi để chiều đi làm hả?
Tùng biết cô ngượng nên đuổi khéo anh về, nhìn cái mặt cưng hết sức luôn. Anh cười cười:
– Ừ, em nghỉ đi, tối không được ʇ⚡︎ự ý đi xe buýt về đâu đấy! Lúc nãy nói rồi. Nói lời phải giữ lấy lời!
Tú Uyên vừa kịp ” ơ ” lên một tiếng, anh chàng kia đã quay sang Quỳnh:
– Chào Quỳnh nha!

Chị Quỳnh cũng chào Bá Tùng. Bóng anh khuất sau cửa rồi, Uyên vẫn chưa hoàn hồn. Chị Quỳnh thúc thúc vào chân cô:
– Ê, mê quá mờ mắt rồi à bà chủ tịch?
Uyên ᵭάпҺ nhẹ vào vai chị:
– Lại đến lượt chị nữa! Hai người xem em là trò đùa hả? Hai người ưng thì cưới nhau luôn đi!
Chị Quỳnh cười rũ rượi, cười cả một tràng dài rồi chị nói:
– Tôi phải đi rửa mặt cho tỉnh đã, nãy giờ mê muội mất rồi!

Uyên xịu mặt:
– Người đâu mà đùa dai!
Miệng thì nói thế nhưng lòng cô cứ lâng lâng nãy giờ. Nếu như những lời đó là thật, chẳng phải cô quá may mắn ư? Một cô gáι từ quê lên thành phố mà lọt vào mắt xanh của chủ tịch tập đoàn Trương Thị? Cô không dám mơ điều đó vì tính Uyên ʇ⚡︎ự lập từ nhỏ, ʇ⚡︎ự làm ʇ⚡︎ự ăn không lệ thuộc vào ai cả. Nếu anh yêu cô thật thì vấn đề cũng không phải do nhà anh giàu mà bởi đó là một gia đình quá tốt. Bốn thành viên, cô đã gặp ba người nhưng họ đều ʇ⚡︎ử tế thì chắc hẳn người em gáι sinh đôi với Tùng cũng sẽ tốt. Vì cô từng nghe mọi người nói rằng vợ chồng bác sĩ Trọng rất nghiêm khắc với con. Nhưng rồi Uyên lại ʇ⚡︎ự tát vào mặt mình – một người như cô đâu dám nghĩ đến việc được Bá Tùng để mắt chứ?

Đang ngồi suy ngẫm, Uyên giật mình bởi tiếng của chị Quỳnh gọi tên cô:
– Uyên này!
Cô ngẩng đầu lên:
– Dạ, chị gọi em à? Chị mệt cứ nghỉ đi, em trông tiệm cho!
Chị Quỳnh ngồi xuống trước mặt cô nói:
– Nhìn em thế này thì họ vào khiêng hết hoa cũng không biết, nói gì đến trông cửa tiệm?

Uyên ngơ ngác:
– Em có làm sao đâu?
Chị Quỳnh cầm lấy tay cô:
– Uyên này, chị xem em như em gáι vì em tốt tính nên chị cũng nói chân thành. Anh Bá Tùng là người tốt. Em đừng nghĩ anh ấy đùa, anh Tùng nói thật lòng đấy! Vì một tập đoàn lớn như Trương Thị với bao nhiêu công ty lớn nhỏ, anh ấy rất bận rộn, không có thời gian đưa em đi ăn hay ngồi đùa cợt với em đâu. Chắc chắn đó là tình cảm thật! Có một điều chắc em chưa biết, từ ngày em làm ở đây, anh Tùng mới thường xuyên đến đây mua hoa. Trước đây, nếu hoa tặng cho công ty đối tác sẽ do thư ký của anh ấy là anh Nam tới mua. Anh Tùng chỉ đến ở những dịp đặc biệt của gia đình cần tới hoa thôi. Chị nói vậy chắc em hiểu!

Uyên chưng hửng:
– Nhưng làm sao có chuyện tình cảm nhanh như thế được? Em và anh ấy…
Chị Quỳnh lắc đầu:
– Chị chưa yêu nên cảm xúc chưa chín muồi. Nhưng chị nghĩ đó là tình cảm đặc biệt nên nhiều khi một lần gặp gỡ có thể cảm nắng ngay!
Uyên xị mặt xuống:
– Chị hiểu người ta thế sao không yêu anh ấy?

Chị Quỳnh cười:
– Vì chị và anh Tùng không đồng điệu về tâm hồn, thế thôi! Mà sao em cứ đẩy qua cho người khác thế nhỉ? Chị thấy em cũng thích anh ấy mà!
Tú Uyên nói:
– Em thì chỉ thấy cứ hễ gặp anh ấy là cãi nhau suốt thôi!
Chị Quỳnh nhéo cô:
– Thương nhau lắm cắn nhau đau!
Uyên vừa xấu hổ vừa ngại ngùng:
– Rồi không lẽ ăn rồi cắn nhau hả chị?

Chị Quỳnh nháy mắt với cô:
– Ờ, nhưng cắn kiểu khác! Haha…
Uyên đấm chị thùm thụp:
– Chị hết chuyện rồi à? Bậy bạ!
Chị Quỳnh vừa cười vừa nói:
– Ơ, vì cô nghĩ bậy chứ có phải tôi nói bậy đâu!

Uyên nhìn chị Quỳnh:
– Mà lạ nhỉ, một người xinh đẹp, giỏi giang như chị sao lại chưa yêu được nhỉ? Ai lấy được một người hoàn hảo như chị quả là có phước!
Chị Quỳnh nhìn ra phía ngoài cửa:
– Chị không buồn đâu, do duyên chưa tới thôi. Chị tin là một ngày nào đó, chị sẽ gặp được người đàn ông của đời mình như một sự tình cờ, cũng như em và anh Bá Tùng đó!
Uyên trầm ngâm nén tiếng thở dài rồi nói:
– Em cũng không biết nữa! Thật ra trong lòng em không ghét anh ấy nữa, nhưng yêu thì em chưa khẳng định được. Em không tin mới gần nhau có vài ngày mà lại có thể yêu nhau tha thiết được. Thế nên em cũng sẽ chờ xem đây có phải là nhân duyên của mình hay không.

Chị Quỳnh gật gù:
– Ừ, không có gì phải vội vã cả, cứ tìm hiểu kĩ. Nhưng chị nghĩ em nên để trái tιм mình lên tiếng. Khi lòng em yêu, em không nên bắt trí óc của mình làm ngược lại, em hiểu không?
Uyên khẽ ” dạ ” rồi định đi rửa mặt thì chị Quỳnh lên tiếng:
– Tối nay nếu anh ấy đến đón em ở trung tâm thì có nghĩa tình cảm anh Tùng dành cho em là thật, vì chị cam đoan một chủ tịch tập đoàn như Trương Bá Tùng không bao giờ bỏ thời gian, công sức chỉ để trêu đùa người khác.
Uyên cúi đầu lí nhí:
– Vâng ạ!

Chị Quỳnh lại cười:
– Có người sắp phải làm một tháng không công cho chị nhé!
Biết chị nhắc lại lời trước kia Uyên từng nói, nếu cô yêu Tùng thì cô sẽ bị cắt một tháng lương xem như đi làm không công cho chị, Uyên gật đầu:
– Chị không phải nhắc, em nhớ rồi ạ!
Chị Quỳnh nói:
– Nhưng đừng vì một tháng lương mà bỏ lỡ cơ hội có được một tình yêu tuyệt đẹp của mình nha!

Uyên chỉ biết vâng vâng dạ dạ vì chính cô cũng đang chưa tiếp nhận được những gì diễn ra với mình. Chị Quỳnh có ý vun vén cho cô và Bá Tùng, điều đó cô rất trân trọng. Chỉ là cô sợ anh ấy say nắng chốc lát rồi sớm nở tối tàn thôi, cũng bởi chính cô chưa hiểu rõ mình có yêu anh thật sự hay không. Tình yêu đâu dễ dàng vậy chứ? Thôi mặc kệ vậy, đến đâu thì đến!
Thế mà chả hiểu sao cả chiều hôm đó Uyên lại cứ mong ngóng một điều gì. Không lẽ cô mến Bá Tùng thật rồi? Năm giờ chiều, cô về phòng chuẩn bị đi dạy. Vừa ăn mì xong, cô thấy tin nhắn đến – là anh. Uyên cũng không điều khiển nổi cảm xúc khi thấy nhịp tιм mình sao ᵭ.ậ..℘ nhanh đến thế:
– Em ăn gì chưa? Anh bận việc gấp giờ anh ship đồ ăn nhé!
Uyên trả lời nhanh:
– Dạ không cần đâu ạ! Em ăn rồi!

Bấm xong tin nhắn rồi, nhưng cô lại ʇ⚡︎ự thấy không biết mình nói như vậy có thân thiết quá không? Nhưng nếu nói trống không liệu có hỗn quá không? Thế nên, Uyên lại xóa rồi lại bấm. Cuối cùng, tin nhắn gửi đến Bá Tùng có nội dung:
– Vâng, cảm ơn anh. Em ăn rồi ạ!
Trả lời như vậy vừa không hỗn mà cũng lịch sự, lại không suồng sã quá. Ngay lập tức, anh nhắn tin lại:
– Chắc lại pha mì gói ăn rồi chứ gì? Thôi, hôm sau anh đưa đồ ăn sớm hơn, nay anh bận nên nhắn tin muộn. Tối anh sẽ đón nhé!
Nhịp tιм của Uyên hôm nay không chịu nghe lời hay sao ấy, cứ loạn cả lên trong l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ. Cô nhắn tin trả lời Bá Tùng:
– Anh bận thì cứ làm việc, xe buýt mười giờ vẫn chạy mà. Tạm biệt anh nhé!

Nhắn tin xong, cô vội đi ra điểm chờ xe buýt. Tới trung tâm ABC, Uyên lại hồi hộp mở điện thoại – thấy một tin nhắn của Bá Tùng:
– Không! Anh xong việc rồi, tối anh sẽ đón!
C.h.ế.t dở thật, người gì mà cứ tủm tỉm cười một mình như con hâm thế này không biết? Chẳng lẽ cái gọi là tình yêu nó diệu kỳ đến vậy? Không được, mình phải tỉnh táo, phải sáng suốt, không thể để cảm xúc lấn át lý trí. Vào đến phòng học rồi, cô giáo Uyên vẫn ʇ⚡︎ự nhủ :” Uyên, tỉnh táo nào!”
Trong khi đó, có vị chủ tịch ngồi bên bàn làm việc tới tận bảy giờ tối với một núi hồ sơ, giấy tờ. Cho đến khi nghe tiếng chuông điện thoại, anh mới giật mình nhìn lên – là mẹ:

Advertisement

– Dạ con nghe đây mẹ yêu!
Bà Linh thở dài,:
– Haizz, mười ngày rồi không thấy con trai yêu dấu ở đâu cả. Hai cái thân già này mòn mỏi héo khô rồi!
Bá Tùng cười:
– Ôi dào, bố mẹ cứ như vợ chồng son, mới mười tám, đôi mươi, già nỗi gì? Bố mẹ ăn cơm chưa ạ?
Bà Linh nhìn mâm cơm mới dọn rồi nói:
– Hôm nay bố chơi thể thao về hơi muộn, giờ mới dọn ra đây, nhưng nhớ con quá nên gọi cái đã!

Bá Tùng đứng bật dậy, dọn dẹp giấy tờ tгêภ bàn và nói:
– Con sẽ về ngay! Bố mẹ chờ cơm con nhé!
Bà Linh mỉm cười rạng rỡ, dặn dò con đi cẩn thận rồi tắt máy. Bá Tùng cũng nhanh chân ra thang máy và xuống tầng hầm lấy xe. Cứ cuối tuần, anh thường về nhà. Nhưng lần này, mười ngày rồi, phần thì bận công việc, phần lại chuyện của Uyên nên anh chưa về nhà. Trong đầu cũng có ý định vài hôm nữa về, nhưng nghe mẹ gọi điện thoại, anh nghĩ càng chần chừ thì mình càng sai. Gia đình luôn là điểm ʇ⚡︎ựa vững chắc nhất, là cάпh cửa ấm áp nhất chào đón ta mỗi khi ta mệt mỏi cũng như vui vẻ. Cảm giác nhớ nhà trong những năm tháng du học nơi xứ người luôn nhắc nhở Tùng nhớ tới mái ấm đầy tiếng cười ấy. Đã bao lâu mình chưa về nhà? Đó luôn là câu hỏi thôi thúc anh. Đôi khi tiếng cằn nhằn quen thuộc giục lấy vợ của mẹ cũng trở thành một niềm hạnh phúc đáng trân quý.
Xe của anh tiến vào biệt thự. Bóng dáng cao lớn lao vào gian bếp:
– Con đói quá! Chờ con năm phút tắm rửa ạ!

Bà Linh chờ con trai xuống. Với bà, ăn sớm hay muộn không quan trọng bằng ngồi ăn với ai, bởi gia đình luôn đem đến những bữa cơm hạnh phúc . Thấy Bá Tùng bước xuống, bà nói:
– Đói hả? Lấy vợ đi nó nấu cho mà ăn!
Trong đầu Tùng chợt hiện lên hình ảnh Tú Uyên bên những khóm hoa:
– Mẹ yên tâm, con sẽ lấy một người vừa ý và giống mẹ nhất! Con sẽ tìm một người nói nhiều như mẹ cho vui cửa vui nhà!
Bà Linh cười tươi tắn:
– Ơ, thế anh không biết nguyên tắc phụ nữ nói nhiều là người tốt hả, chồng nhỉ?

Ông chồng vội gật đầu:

– Ừ, ừ, vợ nói gì cũng chuẩn!

Bữa cơm hôm đó lại rộn rã tiếng cười dù thiếu cô cα̉пh sάϮ Cẩm Trang. Chỉ là trong lòng vị chủ tịch nào đó vẫn bồn chồn, thi thoảng nhìn đồng hồ như chờ đợi một giây phút gặp gỡ…

Advertisement
Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất