Tình cờ yêu – Chương 25

Vũ Linh 124

Tác giả : An Yên

Tú Uyên sững người, không hiểu sao cô lại thấy lòng lâng lâng khó tả, y như một cô gáι mới lớn được nghe lời tỏ tình từ một chàng lãng ʇ⚡︎ử. Cô thấy mặt mình nóng ran lên, cô bối rối, tay chân như thừa thãi:

– Vớ vẩn, nói linh ϮιпҺ!

Bá Tùng khẽ cong khóe môi, điệu bộ của Tú Uyên lúc này thật sự khiến anh thấy thú vị hết sức. Bá Tùng khều khều tay cô:

– Thì đang hỏi mà, nếu thật thì sao?
Tú Uyên cố đẩy thân hình đang đứng chặn trước mặt mình:
– Tránh ra, việc không thể xảy ra thì nếu làm gì?
Bá Tùng cất giọng khàn khàn:
– Sao biết không thể xảy ra?

Tú Uyên bỗng nhiên nói năng lộn xộn, cảm giác như sự nhanh nhẹn của ngôn từ bị hạn chế:
– Cái anh này… thì …thì… không thể là không thể chứ sao?
Bá Tùng nhướn đôi mày rậm:
– Có thể chứ, tôi và em đều ᵭộc thân, có gì là không thể?

Tú Uyên nhăn mặt:
– Anh có tránh ra không? Dùng dằng không khéo lộ hết bây giờ!
Tùng thản nhiên nói:
– Lộ gì? Chúng ta chả phải đang yêu nhau sao?
Tú Uyên phải hạ giọng năn nỉ:
– Tôi xin anh đấy, anh tránh ra cho tôi đi!

Bá Tùng hít một hơi, mỉm cười trước điệu bộ lúng túng của cô gáι thường ngày hễ gặp anh là đanh đá, nhưng hôm nay lại ngượng ngùng:
– Tôi có gì đâu mà em xin!
Vừa lúc đó, Uyên nghe tiếng mẹ:
– Tú Uyên ơi, xong chưa con, để Tùng còn nghỉ ngơi? Nó chạy xe cả buổi rồi!

Biết bà Thủy đang ᵭάпҺ tiếng để cô ra ngoài cho Tùng nghỉ, Tú Uyên cũng mừng rỡ vì thoát khỏi sự ngại ngùng nãy giờ:
– Dạ rồi ạ!
Cô đưa bộ mặt vênh váo nhìn Tùng, ha ha, giờ nếu anh không tránh khéo mẹ cô vào thì đẹp mặt nhỉ? Nào ngờ, Tùng cúi xuống nói nhỏ:
– Tôi đang giúp em đấy, cứ vênh váo đi!
Rồi tiện đà, anh ghé xuống chút nữa. Làn môi mỏng chẳng biết vô tình hay cố ý bỗng sượt nhẹ tгêภ gò má Uyên khiến cô chỉ muốn độn thổ. Cô đẩy mạnh Tùng rồi chạy sang phòng bà ngoại. Anh nhìn theo dáng điệu ấy, lòng có chút lâng lâng cảm thấy bình yên đến lạ lùng…

Đêm. Tĩnh mịch. Thi thoảng tiếng vài ba con côn trùng kêu rả rích. Nằm tгêภ giường, Tùng lúc này mới mở điện thoại ra. Thấy mấy tin nhắn của thư ký bàn về cuộc họp sáng mai,Tùng trả lời rồi quay sang đọc tin tức. Không hiểu sao, trong lòng anh vẫn suy nghĩ về tên Dương kia. Tùng biết hắn ta chả làm được gì mình và Uyên đâu, nhưng trong Tùng vẫn có những lo lắng mơ hồ. Vì gia đình Uyên ở quê, hắn lại là cάп bộ xã, dù chỉ là xã bên cạnh nhưng cũng gọi là có chút chức quyền, Tùng sợ hắn gây khó khăn cho gia đình cô.

Tay anh đang lướt lướt thì bỗng Tùng để ý tới một bài giới thiệu về Ьệпh viện Thiên Vĩ, vì trong đoạn ¢ℓιρ ngắn, anh thấy bóng dáng của Thiên Vương nên Tùng nán lại xem. Nào ngờ, đôi mắt anh vô tình thấy một người rất giống tay Dương. Clip này đang giới thiệu về sự hiện đại và tận tình của Ьệпh viện Thiên Vĩ. Tùng chụp màn hình điện thoại lúc ống kính quay gần mặt Dương hơn, rồi anh gửi cho Thiên Vương cùng với tin nhắn:
– Anh Kem ơi, cách đây hai ngày có bài giới thiệu về Ьệпh viện của anh tгêภ truyền hình đó, em thấy có người này giống bạn cũ của em. Anh có thể kiểm tra giúp em bạn ấy bị Ьệпh gì không ạ? Bệnh viện có lưu lại danh sách Ьệпh nhân khám phải không anh?
Ngay lập tức, Thiên Vương nhắn tin trả lời:

– Anh kiểm tra được. Bạn em tên là gì? Hiện nay ở đâu?
Bá Tùng cau mày nghĩ, anh đâu biết họ tên đầy đủ của gã đó. Anh bấm tгêภ bàn phím điện thoại:
– Dạ bạn này tên Dương nhưng lâu quá không gặp nên em quên mất họ rồi ạ. Bạn ấy người ở huyện Y, làm cάп bộ địa chính xã, mà em cũng không nhớ tên xã nữa.

Một lát sau, anh Kem đã trả lời Tùng:
– À, biết tên huyện là được! Anh sẽ rà những người tên Dương ở huyện Y đến khám trong thời gian ghi hình đó, chắc không nhiều đâu. Chờ anh một chút nhé! Anh đang trực ở Ьệпh viện nên sẽ làm ngay và luôn!
Bá Tùng cảm ơn anh Thiên Vương rồi chờ đợi. Gã Dương đó có vẻ vênh váo như thế, nhưng mấy ngày trước lại đi kiểm tra sức khỏe, liệu anh ta có vấn đề gì không? Nếu đó là hắn ta thật thì chắc chắn là hắn nghĩ rằng sẽ cưới được Tú Uyên và có thể Dương gặp vấn đề gì đó về sức khỏe, nên xuống Ьệпh viện Thiên Vĩ kiểm tra trước khi đến với Uyên. Tùng phải tìm ra câu trả lời mới được, bởi câu trả lời đó có thể sẽ giúp cho gia đình Uyên tránh khỏi tên Dương kia.

Chỉ một lát sau, Thiên Vương đã gửi cho Tùng kết quả khám Ьệпh của Dương chụp ra từ máy tính. Anh Kem còn giải thích rõ cho Tùng:
– Hôm đó chỉ một người tên Dương ở huyện Y tới kiểm tra nên khá dễ tìm. Bệnh nhân này bị vô sinh nên xuống Ьệпh viện xem có cách điều trị hay không. Anh vừa chụp kết quả gửi em đó. Anh ta không thể cứu vãn được vì bị dị tật bẩm sinh ở ϮιпҺ hoàn, tỷ lệ tιпҺ tɾùпg lại thấp. Nếu anh ta lập gia đình thì chỉ có thể xin con nuôi, hoặc vợ anh ta sẽ phải dựa vào tιпҺ tɾùпg của người khác để có con, nói nôm na là vậy. Hôm đó, anh ta có viết trong bản đăng ký khám Ьệпh là chưa kết hôn!

À, hóa ra là như vậy. Tên Dương đó bị vô sinh. Thảo nào hắn khát khao lấy vợ như thế. Có lẽ một số người biết chuyện đó nên gã ấy phải sang xã bên cạnh để kiếm vợ, bởi ở địa phương gã sống không ai chấp nhận lấy kẻ vô sinh. Vậy nên, ban đầu gia đình hắn ta rất ʇ⚡︎ử tế để Uyên đồng ý, nhưng khi biết cô đã có người yêu thì tỏ ra bức xúc như vậy. Tên Dương, ở huyện Y, chưa lập gia đình, khả năng cao chính là hắn bởi người trong ¢ℓιρ rất giống hắn. Làm gì có sự trùng hợp cả hình hài và thông tin như vậy! Khẽ mỉm cười, Bá Tùng trộm nghĩ đây cũng là một điểm hay, bởi anh sẽ có cách đối phó nếu hắn ta gây sự với gia đình Uyên. Trong lòng thấy vui vui dù Tùng chẳng hiểu vì sao anh lại có ý định chở che gia đình cô đến như thế này. Đang mông lung suy nghĩ, Tùng thấy tin nhắn báo đến – là của Tú Uyên. Tгêภ đường về quê, anh và cô đã trao đổi số điện thoại để có gì còn ra hiệu cho nhau bằng tin nhắn. Chắc là Uyên lo Tùng khó ngủ đây:

– Anh đã ngủ chưa? Có lạ nhà không?
Tùng mỉm cười trả lời:
– Chưa! Tôi đang giải quyết công việc một chút. Sao thế? Nếu em nhớ tôi thì đi qua đây!
Tú Uyên ở bên này thấy tay mình run rẩy. Người đàn ông này lạ quá, từng khiến cô ghét cay ghét đắng, không muốn nhìn mặt, vậy mà chẳng hiểu sao giờ lại làm Uyên thấy ngượng ngùng thế này? Nhưng cô vẫn làm cao lắm:

– Bớt ảo tưởng đi!
Nhắn tin xong, Uyên tắt máy và cố ru mình vào giấc ngủ. Phía bên này, Bá Tùng cũng nở nụ cười thú vị rồi cố gắng ngủ. Anh không hiểu sao lại thích trêu đùa cô như thế. Đọc tin nhắn của cô, anh lại mường tượng khuôn mặt Uyên. Chẳng hiểu sao lúc này, những biểu hiện đanh đá của cô lại bỗng nhiên khiến anh thấy đáng yêu đến lạ lùng…

Sáng hôm sau…

Bá Tùng dậy rất sớm. Đây là thói quen của anh. Nhẹ nhàng đi ra sân, anh vươn vai hít thở không khí trong lành rồi dạo loanh quanh ngoài cổng. Một lát sau, về đến nhà Uyên, anh nghe tiếng bà Thủy:
– Con không ngủ được hay sao mà dậy sớm thế?
Tùng lắc đầu cười:

– Dạ không ạ, tính con thường dậy sớm như vậy để tập thể dục ạ!
Bà Thủy chỉ cái giếng và nói:
– Con ra đó ᵭάпҺ răng rửa mặt đi, có bàn chải mới đấy! Ở quê không có phòng khép kín như thành phố …
Tùng bước nhanh lại giếng và nói:

– Con thích sự thoải mái như thế này. Mẹ vợ có cần con phụ gì không ạ?
Bà Thủy cũng đã quen với lối nói chuyện có duyên, dí dỏm của chàng trai đẹp đẽ. Bà cười:
– Không cần đâu! Sáng nay chúng ta sẽ ăn cháo gà để hai đứa còn lên thành phố. Chắc con còn nhiều việc lắm!
Tùng hăm hở:
– Để con nấu cho ạ!

Advertisement

Dù bà Thủy không chịu nhưng anh vẫn thao tác nhanh nhẹn làm món cháo gà cho cả nhà. Sáu giờ Uyên mới dậy. Tối qua, chả hiểu sao trằn trọc mãi mới ngủ. Vừa thức giấc, cô đã chạy vội sang phòng mình. Thấy chăn gối đã xếp lại gọn gàng, lại nghe tiếng Bá Tùng nói chuyện với mẹ dưới bếp, Uyên liền xuống xem. Đập vào mắt cô là hình ảnh mẹ đang thử cháo:
– Vừa rồi đấy con ạ! Đàn ông gì mà nấu ăn ngon thế không biết!

Trời, anh ta nấu bữa sáng ư? Uyên tệ quá! Ai lại để khách phục vụ mình thế này! Cô nhanh chân ra giếng, vệ sinh cá nhân rồi bước vào. Bà Thủy thấy cô thì cười vui vẻ:
– Uyên dậy rồi hả con? Bá Tùng sáng nay dậy nấu cháo gà đấy!
Uyên gãi đầu gãi tai:
– Tối qua, con xem lại bài vở để tối nay dạy nên ngủ hơi muộn, con xin lỗi ạ!

Bá Tùng cười:
– Có gì đâu mà em phải xin lỗi! Sau này, em buồn ngủ thì cứ ngủ, có anh nấu bữa sáng rồi!
Lại thả thính rồi, mới sáng ngày ra, thế có ૮.ɦ.ế.ƭ con người ta không? Uyên không nói nổi Tùng nên lên nhà mời mọi người xuống ăn sáng. Cả nhà ăn uống vui vẻ, ai cũng tấm tắc khen Bá Tùng nấu ăn ngon.
Khoảng bảy giờ rưỡi sáng, Uyên và Tùng chào mọi người để lên thành phố với đủ thứ lỉnh kỉnh bố mẹ chuẩn bị cho cô. Xe rời khỏi làng, Uyên rụt rè:

– Thực sự tôi không biết lấy gì để cảm ơn anh. Anh đã giúp tôi một việc rất lớn!
Bá Tùng nhìn cô:
– Vậy thì em hãy làm một việc để trả ơn đi!
Tú Uyên biết ngay mà. Người làm kinh doanh bao giờ cũng muốn có đi có lại, làm gì có chuyện anh ta giúp mình không công. Nhưng nếu trong phạm vi của cô thì Uyên sẽ không ngại. Anh ta đáng được trả ơn mà:

– Anh nói đi, tôi có thể làm gì trả ơn anh?
Tùng đăm chiêu mấy giây rồi nói:
– Từ giờ phút này, đừng gọi tôi là ” quý khách ” mỗi lần tôi đến tiệm hoa nữa. Đó có phải là tên của tôi đâu!
Uyên chưng hửng:
– Nhưng khi đến tiệm hoa, ai tôi cũng gọi là quý khách mà! Đó là phép lịch sự thôi!

Tùng lắc đầu:
– Nhưng tôi không thích!
Uyên cúi xuống vân vê tà áo:
– Vậy anh muốn tôi gọi thế nào?

Bá Tùng nhàn nhã nói:

– Tôi tên Tùng. Cô cứ gọi ” anh Tùng ” và xưng ” em” là được!

Ôi trời, cái con người này cứ thích dồn Uyên vào thế bí. Nhưng lúc này, lòng cô lại chẳng bài xích mà lại cảm thấy một cảm giác gì đó khó hiểu dâng lên trong lòng cô…

Advertisement
Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất