Tình cờ yêu – Chương 22

Vũ Linh 130

Tác giả: An Yên

Nghe Bá Tùng nói, Tú Uyên cũng chẳng hiểu vì sao anh ta lại nói lịch rảnh với mình. Cô chị ” ừ “một câu lấy lệ vì đầu óc đang mải mê nghĩ xem tối nay sẽ nói những gì. Tùng thấy mặt Uyên trầm tư thì nhắc lại câu ban nãy:

– Chiều nay tôi rảnh!

Lạ nhỉ? Mình có điếc đâu mà nhắc tận hai lần chứ? Uyên nhìn Tùng:

– Tôi nghe rồi. Nhưng anh rảnh hay bận thì đâu liên quan gì tới tôi?

Tùng tỏ ra ngán ngẩm trước thái độ ngu ngơ của Uyên:
– Hay chưa? Chả phải chiều nay cô về quê và cần dẫn theo một anh chàng người yêu, cũng vừa hay tôi rảnh!
Uyên ngơ ngác:
– Vâng, thì chỉ là trùng hợp thôi mà, đúng không?

Tùng ngó nghiêng trước mặt khiến Uyên tò mò:
– Mặt tôi dính gì hả, sao anh nhìn kĩ thế?
Tùng mỉm cười:
– Tôi cũng không hiểu vì sao người ta khen cô thông minh nhỉ? Chuyện đơn giản như thế cũng không nghĩ ra nhỉ?
Uyên nhíu mày:
– Tôi về quê – anh rảnh… anh đừng nói là… sẽ giúp tôi đóng giả người yêu nhé. Không thể nào đúng không?

Tùng cốc nhẹ lên trán Uyên:
– Chỉ số IQ cao hơn một chút rồi đấy!
Uyên nhăn mặt:
– Ừ, tôi n.g.u được chưa? Đang nẫu cả ruột còn bị nói móc nói xoáy!
Nói xong câu đó, bỗng nhiên cô thấy tủi thân. Thế là, Uyên bật khóc ngon lành. Nhìn thấy cô như vậy, Tùng luýnh quýnh, bối rối không biết phải làm thế nào. Anh lay lay tay cô:
– Ơ. Tôi không cố ý. Thật đấy, tôi xin lỗi, xin lỗi mà, cô đừng khóc nữa. Ý tôi là sẽ cùng cô về quê, cùng cô giải quyết việc đó thôi.

Uyên nín bặt, trố mắt nhìn Tùng:
– Hả? Anh nói gì cơ? Nói lại tôi nghe xem nào!
Bá Tùng thở nhẹ một tiếng:
– Thì đó, tôi sẽ làm người yêu của cô về ra mắt gia đình cô, để mọi người không giục cô lấy lão kia nữa!
Uyên tò mò:
– Vậy điều kiện là gì? Một người kinh doanh như anh chắc chắn sẽ chẳng giúp ai mà không lấy công bao giờ đúng không?

Tùng phì cười:
– Trong mắt cô, tôi xấu xa đến thế ư?
Uyên cúi đầu:
– Tôi không biết, nhưng với những gì anh nghĩ về tôi thì tôi nghĩ thế. Bởi trong mắt anh, tôi có tốt đẹp gì đâu, nên tôi phải phòng ngừa chứ!
Tùng lại cười:

– Không có điều kiện gì cả, chỉ là vì tôi đã hiểu sai cô nhiều quá nên giờ mới chuộc lỗi thôi!
Thật ư? Uyên có nghe nhầm không nhỉ? Hay là cô mơ? Tảng băng đó mà ʇ⚡︎ử tế đến thế kia ư? Phải chăng cô cũng nhìn nhận sai con người Bá Tùng? Dẫu sau đây cũng là một cách sáng suốt nhất lúc này. Chợt Tú Uyên nghĩ tới người yêu anh ta – cô gáι mê hoa hướng dương, rồi cả cái cô người mẫu chanh chua kia nữa. Liệu có ổn không? Họ có để yên cho cô không? Uyên nhìn lên Bá Tùng:
– Này, anh nói nghiêm túc đấy à?
Tùng nhún vai:
– Lại chả không à? Tôi đùa cô thì được cái gì chứ?

Uyên nói những lời mình vừa nghĩ:
– Thôi, không cần đâu, vì xung quanh anh có quá nhiều vệ ϮιпҺ, nào là cô người mẫu Trà My õng à õng ẹo, còn có cả người yêu của anh nữa. Anh đi với tôi, biết là giả vờ thôi nhưng tôi không muốn gặp rắc rối, cuộc sống của tôi đã đủ thứ rắc rối rồi. Tôi không muốn rước thêm phiền phức nữa!
Bá Tùng tròn mắt:
– Hả? Yêu đương gì? Tôi có ai đâu! Tôi đang sợ ế mà!
Uyên liếc Tùng:
– Thôi, cái cô mà anh mua hoa hướng dương tặng sinh nhật đấy! Không là người yêu thì là gì? Tôi sợ lắm, người giàu mấy người rất phức tạp!

Bá Tùng cười cả tràng dài, cười đến đau cả bụng khiến cho Uyên mắt tròn mắt dẹt, chả hiểu gì cả. Một lúc sau, Bá Tùng gần kết thúc tràng cười mới nói:
– Cô nói đến Cẩm Trang hả? Con bé là em gáι của tôi mà!
Uyên chưng hửng:
– Em gáι gì? Em gáι mưa hả?
Tùng vẫn chưa nhịn nổi cười, anh nói:
– Không, em gáι ruột!
Uyên nhăn mặt:

– Này, tôi đâu có ngu! Làm gì có chuyện như thế, hai người sinh cùng ngày, lại còn bị giục cưới nữa, tôi nhớ chị Quỳnh và anh nói chuyện vậy mà! Đâu có anh chị em ruột mà giống nhau đến thế!
Bá Tùng ngả người ra ghế sofa rồi nói:
– Trời ạ, hóa ra cô cũng để ý những cuộc trò chuyện của tôi đấy chứ, đâu phải thờ ơ? Cẩm Trang là em gáι sinh đôi với tôi, ở nhà gọi là bé Bắp. Cô nghĩ đi, cô hai mươi tư tuổi còn bị giục cưới chồng, anh em tôi hai mươi tám tuổi rồi, bố mẹ không cằn nhằn mới lạ đấy! Cô đến nhà tôi không thấy ảnh gia đình có bốn thành viên to tướng đó sao?
Uyên bỗng đỏ mặt lí nhí nói:
– Nhà anh to thế, tôi đâu dám nhìn. Tôi tưởng anh…à, còn cái cô Trà My kia nữa!.
Bá Tùng cau mày:

– Trà My làm sao? Cô ta với tôi có liên quan gì đâu?
Tú Uyên hít một hơi rồi nói:
– Anh còn nhớ tôi từng kể có người đe dọa tôi không? Là cái cô người mẫu tên My ấy đó. Cô ấy dằn mặt tôi, nói không được chạm đến anh, không được gặp mặt anh, ớn!
Bá Tùng lắc đầu:
– Không, giữa tôi và Trà My không có gì hết. Cô ấy chỉ là một trong số những người mẫu trình diễn sản phẩm của Trương Thị thôi chứ không liên quan gì đến tôi!

Uyên liếc Bá Tùng:
– Anh nói như đúng rồi ý! Anh không có gì với người ta thì làm sao cô ta dám chặn đường tôi như thế?
Tùng thở hắt ra một tiếng:
– Trời ạ! Đúng là số khổ mà, nói thật mà người ta cũng chả tin. Cô ta cứ lẽo đẽo theo tôi như cái đuôi, tôi cấm được à? Nhưng tôi và cô ta không có bất kỳ mối quαп Һệ gì ngoài công việc. Với lại, qua vụ trộm vừa rồi, tôi thách cô ta đến tìm tôi đấy!
À ra thế, hóa ra Bá Tùng có một người em gáι sinh đôi, chính là cái tên Cẩm Trang mà Uyên nghĩ là người yêu anh ta, còn cô Trà My kia chả là cái thá gì. Ha ha, anh ta cũng biết nhìn người đấy chứ! Tú Uyên lại tò mò hỏi:

– Ơ, mà anh kể với tôi những điều này làm gì?
Tùng tủm tỉm nói:
– Thì bởi vì có người nghi ngờ tôi mà, thế nên tôi phải giải thích cho rõ chứ!
Uyên cũng cười vui vẻ, cô thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn một chút:
– Vậy anh giúp tôi thật chứ?
Bá Tùng gật đầu cái rụp:
– OK! Mấy giờ cô về quê?
Tú Uyên như nhớ ra điều gì, lại xịu mặt xuống, giọng nói có phần ngại ngùng:

– Nhưng… anh đi xe khách có quen không? Với lại, nhà tôi ở quê không giàu như nhà anh đâu. Anh bận như thế…tôi thì định sáng mai mới lên thành phố cơ, vì kiểu gì tối nay cũng xong việc muộn. Nếu thế thì anh ra nhà khách ngủ hay anh về thành phố trong đêm luôn?
Bá Tùng nhanh tay soạn tin gửi thư ký:
– Hủy cuộc họp chiều nay cho tôi nhé! Chuyển sang chín giờ sáng mai!
Tùng thao tác tгêภ máy rất nhanh rồi gật đầu với Uyên:
– OK, tôi rảnh mà. Cô đừng lo, bà nội tôi là diễn viên nổi tiếng nên tôi cũng có chút năng khiếu. Cô định sáng mai mới lên thì tôi cũng thế, vì làm gì có người yêu mà để người mình thương ở lại để lên thành phố một mình bao giờ?

Uyên tròn mắt:
– Sao dạo này anh rảnh rỗi thế? Công việc làm ăn vẫn tốt chứ?
Tùng cười:
– Ổn cả, rất ổn là đằng khác. Tôi không sạt nghiệp đâu mà cô lo!
Uyên cúi mặt, ʇ⚡︎ự nhiên thấy ngại ҡıṅһ ҡһủṅɢ:
– Ừ, vì tôi lo cô chú sẽ buồn nếu anh làm ăn không ổn thôi!
Tùng gật đầu:
– Cảm ơn cô, không sao cả. Tập đoàn rất tốt. Vậy ba giờ tôi đến đón cô nhé!

Uyên trố mắt:
– Đi xe của anh ư?
Bá Tùng bật cười trước biểu hiện đáng yêu của cô:
– Ừ, chứ không lẽ đi xe khách? Tôi thì ngồi xe nào cũng được, nhưng đã đóng vai người yêu của cô thì phải ổn một chút, bố mẹ cô mới yên tâm chứ!.
Ừ, anh ta nói đúng mà. Thế nên, Uyên gật đầu vâng vâng dạ dạ rất ngoan ngoãn. Nhìn thấy cô như vậy, Bá Tùng lại cảm nhận có một cái gì đó ấm áp đang len lỏi vào trong trái tιм mình…
Vừa lúc đó, chị Quỳnh về. Thấy hai người đang ngồi tгêภ sofa, chị mỉm cười:

– Ái chà, anh Tùng hôm nay rảnh dữ?
Thấy cô chủ tiệm về, Tùng đứng dậy:
– À không, anh đến đặt hoa mừng khai trương chi nhánh của Công ty đối tác!
Uyên nghe vậy liền nói:
– Ban nãy anh vừa bảo anh rảnh mà!
Tùng cười:
– Ừ, với cô thì tôi rảnh !

Chị Quỳnh vỗ tay giòn tan:
– Á à, vậy là chị rảnh với mỗi em Uyên hả? Nhân viên của em không phải ai muốn đến đây tâm sự là đến đâu, cũng chẳng phải muốn đưa đi đâu là đưa nhé, phải hối lộ em đấy!
Tùng ra dấu OK rồi nói:
– Chuyện nhỏ! Em cứ để chuyện lớn của anh thành công đã! Thôi, giờ anh về tập đoàn đây!
Tùng nói xong thì quay sang Uyên:

Advertisement

– Ba giờ nhé!
Uyên chỉ kịp ” vâng ” một tiếng đã thấy bóng dáng cao lớn của anh khuất sau cάпh cửa. Chị Quỳnh ngớ ra một lúc rồi nói:
– Này này, ba giờ làm gì thế? Hẹn hò à?
Rồi chị chợt nhớ sáng nay Uyên xin nghỉ sớm, lại nghĩ tới lời Cẩm Trang
…xâu chuỗi lại, không lẽ hai người này có tình ý với nhau rồi ư?
Chị Quỳnh nhéo tay Uyên:
– Có phải hai người đã tiến tới một mối quαп Һệ tình cảm sâu xa hơn rồi phải không?

Uyên cười, ʇ⚡︎ự nhiên thấy lòng vui vui:
– Dạ không phải đâu ạ, tình cảm gì được chứ? Em nói rồi, anh ta không phải gu của em. Người như tảng băng trôi, không cảm xúc như anh ta thì em yêu sao nổi?
Rồi cô kể qua cho chị Quỳnh nghe chuyện của mình cùng lời đề nghị của Bá Tùng. Chị Quỳnh nghe xong liền gật gù:
– Ừ, anh ấy nói đúng đấy. Em như thế này lo gì ế chồng, chị đây còn không lo nữa là em. Thực ra, anh Bá Tùng là người tốt. Anh ấy có vẻ lạnh lùng thế đấy, nhưng không xấu đâu. Em tiếp xúc nhiều sẽ rõ. Giờ chị gọi cơm sớm một chút, chị em mình cùng ăn rồi em nghỉ một lát, chiều mà về quê!
Chị Quỳnh là thế, hoạt bát, nhiệt tình và chăm lo cho ai luôn đến nơi đến chốn. Thế nên, Uyên rất nể phục chị…

Chiều hôm đó …

Đúng ba giờ, Bá Tùng có mặt tại tiệm hoa. Trưa nay, Tú Uyên cũng đã về phòng trọ chuẩn bị một số đồ đạc sau khi tranh thủ ra siêu thị mua về làm quà cho mọi người. Trông cô tay ҳάch nách mang, Tùng đỡ giúp cô rồi cả hai chào chị Quỳnh và đi ra xe.
Tгêภ đường đi, Bá Tùng hỏi rất nhiều điều về gia đình Uyên. Cô thấy anh ta thật khác hàng ngày, cái vẻ mặt nhơn nhơn không còn nữa, thay vào đó là một sự lắng nghe rất chân thành. Tùng hỏi cặn kẽ đến mức Uyên hoài nghi nói:
– Anh hỏi cung tôi đấy à?
Tùng liếc cô:

– Ngốc ạ, cô chả hiểu gì cả! Đóng người yêu thì phải rõ về gia đình đối phương, chứ nếu không thì ai nghĩ chúng ta đang yêu nhau?
Cũng đúng. Uyên quả là hồ đồ mà. Xe vừa đến cổng nhà cô, đi siêu xe có khác, nhanh hơn hẳn. Bá Tùng ҳάch giúp cô bao thứ linh ϮιпҺ. Uyên để ý anh ta còn mang thêm mấy túi quà rất sang trọng. Cô nói:
– Này, anh cầm nhầm rồi! Mấy cái túi đó không phải của tôi!
Tùng ghé tai Uyên:

– Hâm vừa thôi, lần đầu về nhà người yêu thì phải như vậy chứ. Mà ” tôi, tôi ” cái gì? Không dặn là quên ngay, phải xưng EM!

Bá Tùng nói xong, không thèm để ý ánh mắt ngơ ngác của Uyên, chỉ buông khẽ hai tiếng:

– Vào thôi!

Advertisement
Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất