Tình cờ yêu – Chương 13

Vũ Linh 108

Tác giả: An Yên

Bá Tùng đi rồi, Uyên bỗng bần thần suy nghĩ về những câu nói vội vã vừa rồi của anh ta. Không lẽ anh ta tốt đến thế ư? Cô nói như vậy mà cũng hứa sẽ điều tra sao? À, Uyên hiểu rồi, chắc anh đang sợ cô nổi đóa lên, ảnh hưởng đến danh dự của mình nên mở miệng hứa suông như thế chứ gì? Tú Uyên này ứ thèm nhé! Cái ngữ con gáι đó cô nương đây không dây vào làm gì, bẩn tay. Cô cũng không phải dạng người thích đưa những chuyện tầm phào ra để bàn luận làm ảnh hưởng đến người khác. Chẳng qua cô nói thế để anh ta biết rằng cô đây không dễ bị ЬắϮ пα̣t, chứ cô lại chả rõ quá đi à. Mấy kiểu đàn ông giàu có, vênh váo, hách ᴅịcҺ với người khác chứ với mấy cô người yêu lại cưng như trứng chứ chẳng đùa. Thôi, mặc kệ, có gì họ ʇ⚡︎ự giải quyết với nhau, Tú Uyên này chăm chỉ kiếm tiền và lo cho cu Bốp là được, không nên dây dưa với hội nhà giàu làm gì.

Uyên nghĩ xong rồi gạt mọi chuyện sang một bên, cắm nốt giỏ hoa cũng vừa lúc chị Quỳnh về. Năm giờ chiều, cô xin phép ra về để chuẩn bị đi dạy. Quả thật, được làm việc mình thích, được thực hiện đam mê là điều hạnh phúc nhất. Đêm đêm, nhìn những cô cậu học trò bi bô đọc từ mới tiếng Anh, nắn nót ghi những kiến thức vào vở, cô thấy vui vẻ vô cùng.

Tối hôm đó, ở tiệm hoa…

Quỳnh đang xem lại sổ sách thì thấy cάпh cửa bật mở, Bá Tùng bước vào, cô ngạc nhiên:

– Ơ, anh Tùng, anh tới mua hoa hay có việc gì ạ? Em nhớ lúc chiều anh đã mua rồi cơ mà?

Bá Tùng cười:

– Ngạc nhiên thì dữ vậy cô chủ? Khách đến phải niềm nở mời chào chứ? Giọng như đuổi khách thế hả?

Quỳnh cười tươi:

– Đâu có ạ, vì anh là khách quen nên em mới dám nói như thế chứ!

Bá Tùng kéo ghế ngồi. Quỳnh rót một cốc nước đặt trước mặt anh. Cô biết, khi anh ngồi như vậy chắc chắn không phải để mua hoa, mà là có việc gì đó cần nói. Khi Quỳnh đã ngồi xuống chiếc ghế đối diện mình, Tùng mới lên tiếng:

– Anh muốn nhờ em một việc!

Quỳnh cười:

– Anh cứ nói đi ạ! Nếu giúp được, em sẵn sàng!

Tùng gật đầu:

– Anh muốn nhờ em check giúp anh camera của cửa hàng cách đây đúng một tuần. Vào ngày này của tuần trước, khoảng bốn giờ rưỡi đến năm giờ rưỡi chiều được không?

Quỳnh ngạc nhiên:

– Dĩ nhiên là được ạ! Mà anh cần thông tin để làm gì vậy?

Tùng nói:

– À, hôm đó anh có đến đây mua hoa về nhà bố mẹ, anh có một xập tài liệu nhưng không biết quên ở đâu. Nhờ em check dùm để xem có quên ở đây không. Vì tính anh không hay cầm tài liệu tгêภ tay, vào tiệm hoa thì chỉ mua hoa thôi, nhưng cứ xem cho chắc ăn, già rồi nhiều khi đầu óc lú lẫn em ạ!

Quỳnh bật cười:

– Vâng, cho em xin chút lú lẫn của anh! Mà tại sao cả một tuần rồi anh mới đến đây hỏi tài liệu? Nếu như quên ở đây thì kiểu gì em hoặc bé Uyên cũng thấy. Nhưng cứ để em check cho anh!

Tùng gật đầu:

– Ừ, vì một tuần nay anh bận tiến hành hợp đồng, bây giờ mới cần đến cái tài liệu đó. Em check giúp anh!

Quỳnh thao tác luôn tгêภ điện thoại và chìa ra trước mặt Tùng:

– Anh xem đi ạ, giờ đó bé Uyên xin về vì hôm ấy con bé có việc. Với lại em nhớ là anh đến mua hoa từ trước đó mà, tiệm em đông khách nhưng những khách quen em đều nhớ. Khi bé Uyên về rồi, có một cô người mẫu đến mua hoa. Em nhớ vì cô ấy nói là người mẫu nổi tiếng, chứ tên thì em không cũng quên rồi ạ.

Tùng đầu vẫn gật gật nhưng tay vẫn lướt tгêภ màn hình điện thoại. Và quả là anh đoán không sai, cô gáι gây chuyện với Tú Uyên không ai khác chính là Trà My. Vậy là cô ta đi ra từ tiệm hoa này, bắt gặp cảnh Uyên bước ra từ xe của anh nên mới dọa dẫm cô bé. Ở đời này, có những thứ cỏ dại nhưng cứ nghĩ mình là hoa hồng, gai không có vẫn muốn thể hiện như thế này, quả là nên nhổ sớm kẻo chật vườn!

Bá Tùng lướt xong thì trả điện thoại cho Quỳnh và nói:

– Đúng là anh không quên ở đây, để anh về nhà tìm lại xem sao. Anh cảm ơn em!

Nói rồi, anh tạm biệt cô chủ tiệm hoa và về nhà riêng của mình. Đó là một nơi được thiết kế theo dạng nhà vườn, rất rộng rãi, thoáng mát, tọa lạc trong một con ngõ của thành phố C. Vào phòng làm việc, anh bấm máy gọi Trà My. Cô người mẫu vừa thấy số điện thoại của Bá Tùng thì mắt sáng rỡ lên, bấm nghe ngay:

– Anh Bá Tùng, anh có việc tìm em sao?

Tùng chỉ nói đúng một từ:

– Ừ!

My reo lên:

– Người ta nhớ anh lắm, cả tuần nay anh đi đâu thế? Em đến tập đoàn, họ bảo anh đi công tác xa!

Bá Tùng ngả lưng ra ghế, miệng vẫn mấp máy đúng từ ban nãy:

– Ừ!

Trà My đổi giọng lo lắng:

– Anh mệt hay sao mà nói cũng lười thế? Anh đang ở đâu?

Tùng nhìn ra màn đêm qua khung cửa sổ:

– Nhà!

Trà My giọng dỗi hờn:

– Anh làm gì mà trả lời lạnh nhạt với người ta thế? Tối nay em rảnh, anh ở nhà nào? Nhà bố mẹ hay nhà anh để em tới xem anh mệt ra sao?

Bá Tùng ngồi thẳng dậy, buông hai chữ:

– Không cần!

My chau mày, chả hiểu vị chủ tịch cô ta đang theo đuổi rốt cuộc gọi cho mình làm gì mà chẳng nói năng câu nào, cứ ” ừ ” với chả ” à “? Hay Bá Tùng nhớ cô nên gọi chỉ để nghe cô nói? Trà My nhẹ giọng:

– Anh biết không, chẳng được gặp anh, em nhớ lắm! Bá Tùng, trong lòng anh rốt cuộc có em rồi đúng không?

Nhưng rồi cô ta lại nghĩ đến một bài đã từng đọc về tâm lý đàn ông, rằng khi phụ nữ càng ráo riết theo đuổi thì đàn ông lại càng tỏ ra chán ghét. Thế nên cô ta thay đổi chiến thuật:

– Thế anh gọi cho em làm gì? Sắp tới em cũng bận, nên chị rảnh tối nay thôi!

Bá Tùng nhếch miệng:

– Cô rảnh hay bận đâu liên quan đến tôi? Nhớ hay quên cũng là việc của cô, tôi không để tâm. Nhưng tôi nhắc cho cô nhớ, giữa cô và tôi không có bất kỳ một mối quαп Һệ tình cảm nào. Tôi đã nhắc cô chưa? Rằng nếu cô muốn tôi tôn trọng như với một con người bình thường thì đừng gây chuyện. Sao cô vẫn làm lơ trước lời tôi nói hả?

Thấy giọng Bá Tùng có vẻ bực tức, Trà My nhất thời lắp bắp:

– Anh …Anh nói gì…. em không hiểu… lâu nay em không gặp anh thì gây chuyện gì chứ? Anh Bá Tùng, anh ở đâu để em đến? Em không muốn giữa chúng ta có bất kỳ hiểu nhầm nào!

Bá Tùng mỉa mai:

– Tôi không muốn gặp cô, không muốn nhìn thấy bản mặt của cô, giữa cô và tôi có việc gì mà phải hiểu nhầm? Cô có bị ảo tưởng không? Nếu cô thích cặp kè với đại gia thì kiếm mấy ông bụng bự ấy. Mấy gã đó thích cặp với chân dài, chứ tôi không có nhu cầu. Còn nếu cô là người có trái tιм, có tình yêu thực sự thì ᵭốι Ϯượпg cũng không nên là tôi.

Trà My càng nghe càng không hiểu nên nhăn mặt:

– Vậy tóm lại anh gọi cho em có việc gì? Em thề là không hề gây ra chuyện gì cả!

Bá Tùng hỏi lại:

– ” Thề cá trê chui ống”. Cô có chắc không? Rằng cách đây một tuần cô không gây ra chuyện gì?

Đầu óc Trà My lục đục làm việc. Một tuần? Không lẽ là con nhỏ đó mách lẻo với Bá Tùng chăng? Một tuần nay cô ta có thuê người theo dõi con nhỏ đó, nhưng không thấy nó đi với Tùng. Chỉ biết ban ngày nó đi làm ở tiệm hoa, tối lại đi dạy tiếng Anh. Thế nên cô ta cũng chắc mẩm phần nào chẳng con bé đó không liên quan gì với Bá Tùng, chắc là đi nhờ xe thôi. Nhưng giờ nghĩ lại, cả tuần nay anh Tùng đi công tác, vậy không gặp là đúng rồi! Phải chăng con đó đã mách lẻo với Tùng? Chứ nếu không thì làm sao anh ấy biết được? Bực mình thật! Tuy nhiên, My vẫn tỏ ra ngây thơ, ngơ ngác, nhỏ nhẹ hỏi Tùng:

Advertisement

– Anh à, có chuyện gì anh nói rõ được không? Em không hiểu thực sự, hay anh nhầm em với ai?

Bá Tùng nghiêm giọng:

– Tôi không nhầm. Cô có bị mất trí không? Tôi nói cho cô biết, người mà cô gây chuyện cách đây một tuần không phải dạng vừa đâu. Nếu cô còn đụng đến cô ấy một lần nữa, thì đừng trách tôi ác!

Đến lúc này, ɱ.á.-ύ trong người Trà My sôi lên, cô ta không kiêng nể nữa:

– Bá Tùng, con nhỏ đó là cái thá gì mà anh phải bảo vệ chứ? Một con bé ăn mặc quê mùa, ở nhà trọ sinh viên, nhan sắc chẳng có gì nổi bật, kể cả chiều cao của cô ta cũng chỉ ngang cằm em thôi đấy. Nó đứng với anh, chắc là anh phải ngó xuống mãi mới thấy. Một kẻ tầm thường như vậy, tại sao anh lại phải để tâm chứ? Còn em yêu thương anh, lúc nào cũng sẵn sàng chia sẻ với anh thì anh lại lạnh nhạt là sao?

Bá Tùng nắm chặt tay, lạnh giọng:

– Cô không có quyền hỏi cô ấy là ai. Cô ấy dù bình thường cũng không tầm thường như cô nghĩ. Và tôi nhắc lại lần thứ hai, nếu cô còn đụng đến cô ấy một lần nữa thì đừng trách tôi không báo trước! Lúc đó cô ҳάc định mọi thứ của cô sẽ nát hơn tương!

Anh nói xong thì tắt máy, hại Trà My bầm mặt vì tức. Ngồi trong phòng điều hòa mà người cô ta như bốc hỏa:

– M.ẹ k.i.ế.p con ranh, tao không để mày yên đâu! Bá Tùng phải là của tao. Tao không trực tiếp đụng đến mày, nhưng sẽ cho những kẻ khác chà đạp mày đến ૮.ɦ.ế.ƭ không nổi, sống cũng không xong! Mày cứ chờ đấy!

Để hạ hỏa, cô ta vội vàng đi tắm. Vừa ngâm mình trong bồn tắm của căn chung cư cao cấp, Trà My vừa nghĩ đến cách đối phó với con nhỏ đáng ghét kia. Căn chung cư này cô ta thuê để thể hiện đẳng cấp của một người mẫu mới nổi và đang nỗ lực ngoi lên top một. Nhưng cô ta cần một người chống lưng, chi trả giúp mình tiền thuê căn hộ, nếu không mua luôn cho cô ta càng tốt. Bá Tùng chính là ᵭốι Ϯượпg được Trà My chọn, nhưng anh ta cứ như gỗ đá ý. Tuy nhiên, tính cách lạnh lùng đó lại ミƙ.í.ℭ.ɦ ζ.ɦ.í.ℭ.ɦ My, khiến cô ta tìm mọi thời cơ để được gần gũi Bá Tùng. Nhiều lần đến nhà bố mẹ anh làm thân, nhưng My chưa bao giờ được diện kiến phụ huynh ngoài bữa tiệc sinh nhật anh em Bá Tùng mà cô đến bất chợt. Đã vậy, cô phải lấy lòng bố mẹ anh lại vừa phải đối phó với con nhỏ kia. Vợ chồng bác sĩ Trọng nổi tiếng thương người, thường xuyên đi làm từ thiện, biết đâu đây lại là một điểm có thể lợi dụng nhỉ?

Trong bồn tắm, Trà My nở một nụ cười ranh mãnh…

Advertisement
Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất