Tình cờ yêu – Chương 11

Vũ Linh 73

Tác giả: An Yên

Nghe tiếng chuông cửa, Ꮙ-ú Tư vội bước ra. Nhìn thấy cô gáι trẻ đứng rụt rè được cổng, Ꮙ-ú hỏi:

– Cháu tìm ai thế?

Uyên cúi đầu chào bà Ꮙ-ú và nói:

– Dạ, bà cho cháu hỏi đây có phải nhà của chú Trọng cô Linh không ạ?
Vú Tư gật đầu:
– À, đúng rồi! Cháu đến gặp ông bà chủ hả? Để bà mở cửa! Cháu tên là gì để bà vào báo với ông bà chủ luôn?
Uyên gật đầu:
– Dạ cháu tên là Tú Uyên ạ!

Vú Tư cũng gật đầu rồi nhanh chân đi vào. Thực ra, nếu ở trong nhà, ông Trọng và bà Linh không cho Ꮙ-ú gọi “ông bà chủ ” đâu, bởi họ xem Ꮙ-ú như người nhà. Vú chỉ hơn bà Linh năm tuổi thôi. Mười năm nay, vợ chồng ông Bá Kiên đã có tuổi nên người giúp việc cũ được bà Linh đưa sang bên ấy, cùng với hai giúp việc nữa lo cho ông bà ở thành phố A. Vợ chồng bà Linh cũng về đó mỗi tuần. Ở tuổi chín mươi nhưng vợ chồng ông Kiên vẫn tập dưỡng sinh và vui vẻ cứ như được hồi xuân, chỉ là họ đi lại khó khăn hơn trước. Ai cũng biết mỗi người không tránh được mệnh đời, nên còn sống tгêภ đời giờ nào thì cũng hãy vui vẻ làm những điều có nghĩa.
Vú Tư đi mấy phút thì Uyên thấy hai cάпh cổng ʇ⚡︎ự động mở ra. Cô chầm chậm bước vào, tay cứ giữ chặt chiếc túi để đỡ chσáпg ngợp trước khung cảnh như lâu đài cổ tích của ngôi biệt thự. Vừa vào đến sân, cô đã nghe tiếng của bà Linh:
– Uyên hả con? Lâu ngày quá, vào đi!
Tú Uyên cúi đầu:
– Dạ, cháu chào cô ạ!

Bà Linh nắm tay Uyên kéo vào phòng khách:
– Vào đây, sao con tìm được nhà cô chú hay vậy? Cái đợt đó, cô chú không có số điện thoại của con nên cũng không biết cuộc sống của con thế nào!
Rồi chưa đợi Tú Uyên trả lời, bà lại gọi:
– Chồng ơi, con bé Uyên đến chơi này!

Ông Bá Trọng cùng con trai nghe thấy liền bước xuống. Bá Tùng thầm nghĩ: ” cô ta đến nhanh thật đấy!”
Thấy hai người, Tú Uyên nhanh miệng:
– Dạ, cháu chào chú, em chào anh ạ!”
Bá Tùng lẩm bẩm: ” Hồi nãy mới đanh đá với mình mà bây giờ lễ phép ghê”.
Bà Linh rót nước đặt trước mặt Uyên rồi nói:
– Con bé lễ phép quá! Rồi, nói cho cô nghe sao con biết nhà của cô chú mà đến?

Uyên chỉ sang Bá Tùng:
– Dạ con hỏi anh ấy ạ!
Ánh mắt của bà Linh lộ rõ vẻ vui mừng:
– Ồ, hai đứa vẫn liên lạc sao? Vậy mà thằng Tùng chả nói gì với bố mẹ cả! Thế thì tốt quá rồi!
Bá Tùng cười:
– Không phải đâu mẹ yêu quý ơi! Cô ấy làm thêm ở tiệm hoa của bé Quỳnh, con qua đó mùa hoa hôm sinh nhật Trang thì gặp cô ấy, ban nãy cũng qua mua hoa thì cô ấy hỏi địa chỉ thôi!
Ông Trọng ” à ” lên một tiếng rồi nói:
– Vậy cháu chưa đi dạy ở trung tâm Anh ngữ sao?

Uyên nhỏ nhẹ:
– Dạ, cháu làm ở tiệm hoa của chị Quỳnh từ sáng đến năm giờ chiều, sau đó cháu đi dạy ở trung tâm Anh ngữ ABC từ năm giờ rưỡi đến chín giờ rưỡi ạ!
Ông Trọng hỏi:
– Vậy có mệt lắm không?

Uyên lắc đầu cười:
– Dạ không chú ơi, cháu thấy khỏe re mà. Với cháu, không đi làm được mới mệt đấy ạ!
Vợ chồng ông Trọng đều cười. Bá Tùng thản nhiên nói:
– Bố mẹ yên tâm, cô ấy khỏe lắm. Con nói câu gì không ưng còn cҺửι con xơi xơi cơ mà!
Bà Linh quay sang con:
– Mẹ lạ gì cách nói năng của anh nữa, chọc tức người ta chứ gì? Ai chịu nổi! Nếu là mẹ, mẹ còn cho vài đường quyền, chứ nói không thôi à?
Tú Uyên bụm miệng cười. Bá Tùng nhăn nhó:
– Mẹ ơi, cô ta đanh đá lắm, không hiền lành nhưng bố mẹ tưởng đâu!

Bà Linh lắc đầu:
– Đanh đá thì sao? Đanh đá mới tồn tại được ở cái xã hội này. Những kẻ bề ngoài ngọt ngào thảo mai, mà trong bụng cả bồ d.a.o g.ă.m, xấu xa, kiểu đó mới đáng sợ, chứ người ” khẩu xà tâm phật ” thì chẳng có gì đáng lo hết! Chả phải con đang ở cùng hai người phụ nữ xinh đẹp và đanh đá gần ba mươi năm nay rồi sao? Cả bố con nữa, bố cũng lấy một người vợ đanh đá hơn ba mươi năm rồi, có sao đâu, chồng nhờ?
Ông Bá Trọng nghe vợ nói thì ậm ừ:
– Ừ…ừ…không sao, không sao cả!.
Bà Linh nhìn sang chồng:
– Sao anh trả lời ậm ờ thế?

Ông Trọng lắc đầu:
– À… không, không, anh ổn mà… anh ổn!
Tú Uyên thầm nghĩ, gia đình này vui thật, giàu có mà thật gần gũi, nhất là anh chàng Bá Tùng kia – trước mặt cô thì nhơn nhơn cái mặt, thế nhưng giờ lại tỏ ra rất lịch thiệp và lễ phép. Lòng người thật khó đoán!
Uyên ngập ngừng:
– Dạ, thưa cô chú, hôm nay cháu đến đây để gửi lại cô chú số tiền này!
Vừa nói, cô vừa móc chiếc phong bì từ trong túi ra. Bà Linh ngạc nhiên:
– Sao thế? Cô chú chỉ cho con một chút để bồi dưỡng thôi mà!

Uyên lắc đầu:
– Cô cứ để con nói ạ! Con có giải thích với anh Tùng là con bị xỉu không phải do anh ấy, nên con không dám nhận số tiền này đâu. Lần đó, bác sĩ Vương cứ nằng nặc bảo nếu con không nhận thì cô chú trách anh ấy nên con phải nhận. Nhưng con đã lấy một chút để mua điện thoại, giờ con bù lại đủ rồi và tới gửi lại cho cô chú. Nếu cô chú khó nghĩ thì cứ dùng số tiền này giúp đỡ người nghèo, chứ con không nhận đâu ạ
Ông Trọng lên tiếng:
– Có phải Bá Tùng đã nói gì con không?

Tùng chưng hửng:
– Bố à, sao bố cứ nghĩ xấu về con thế nhỉ? Nhiều lúc con không biết mình có phải con của bố không nữa!
Ông Trọng ngả người ra ghế, thờ ơ đáp:
– Ừ, vì ” con nhà tông không giống lông cũng giống cάпh”, đằng này anh cứ đùa cợt vớ vẩn, lỡ con bé hiểu nhầm thì sao? Anh chả giống ai cả!
Uyên xua tay:
– Dạ không phải đâu chú ơi, anh ấy không nói gì cháu hết. Là do cháu ʇ⚡︎ự thấy như thế mà!
Bá Tùng nhanh nhảu:
– Đấy, bố mẹ đã thấy chưa? Chính cô ta nói đấy nhé!
Ông Bá Trọng liếc con:
– Bơ!

Bá Tùng tiu nghỉu rồi im bặt! Tú Uyên ngạc nhiên nhìn quanh:
– Ơ, Bơ là ai ạ?
Bà Linh cười cười:
– À, đó là tên thân mật ở nhà của anh Bá Tùng!
Tú Uyên gật gù rồi đẩy phong bì về phía vợ chồng ông Trọng:
– Dạ, cô chủ nhận lại cho cháu nhé!

Bà Linh thở hắt ra một tiếng:
– Haizz, cái con bé này! Thôi, vậy giờ không đùn đẩy nữa. Cô chú sẽ dùng số tiền này giúp đỡ mấy em bé lang thang cơ nhỡ, nhưng đổi lại hôm nay cháu phải ở lại dùng cơm tối với gia đình cô chú nhé!
Tú Uyên vội vàng xua tay:
– Dạ, không đâu cô ơi. Cháu cảm ơn cô chú, nhưng cháu còn phải đi dạy. Giờ cháu đã bắt xe về luôn đây ạ!
Ông Bá Trọng nói:
– Cháu đi đến đây bằng xe buýt à? Vậy để anh Bá Tùng chở cháu về!
Bá Tùng chưng hửng:
– Gì cơ ạ? Sao thế bố? Cô ấy ʇ⚡︎ự đến thì ʇ⚡︎ự về cho chủ động có phải hơn không?

Tú Uyên cũng vừa đứng dậy đi ra cửa vừa gật gật:
– Dạ đúng rồi chú ạ. Cháu ngồi xe buýt cũng quen hơn ạ!
Ông Trọng tỉnh bơ nói:
– Không sao, hôm nay anh Tùng rảnh mà, cứ để anh ấy chở con về!
Còn bà Trúc Linh thì kéo tay Uyên rồi mở cửa xe sát ghế lái, ấn cô ngồi vào. Bà còn nói ʋòпg vào phía trong nhà:
– Vú Tư ơi, lấy trái cây mới hái cho bé Uyên nhé!
Dù Tú Uyên ra sức từ chối nhưng bà Linh vẫn dúi một bịch trái cây sạch cho cô. Còn ông Trọng thì kéo tay Bá Tùng ra sân rồi hất hàm về phía chiếc xe. Ông khẽ nói thầm vào tai con trai:
– Chở người đẹp về đi!

Advertisement

Bá Tùng cười khổ:
– Bố ơi, cô ta có đẹp gì đâu chứ!
Ông Trọng ghé tai con:
– Tôi tạo điều kiện cho anh kiếm vợ còn gì? Con bé ngoan ngoan thế, ăn nói cho ʇ⚡︎ử tế nghe chưa con trai? Bố chưa nhìn sai người bao giờ. Nếu gây sự thì con biết hậu quả rồi đấy!

Bá Tùng xịu mặt:
– Sao bố mẹ cứ gán ghép linh ϮιпҺ thế ạ? Con có c.h.ế.t cũng không…
Ông Trọng không chờ con nói hết câu, vội đẩy Bá Tùng lên xe:
– Không nhiều lời! Ta đang tạo cơ hội cho con tích đức đấy. Nhanh lên!
Bá Tùng bước lên xe, Tú Uyên bỗng ngượng ngùng khi thấy anh ngồi ghế ngay sát cạnh mình. Rồi để xua tan không gian đó, cô vẫy tay tạm biệt vợ chồng chú Trọng cô Linh và nhìn ra khu vườn đầy hoa cỏ. Bá Tùng cho xe ra khỏi cổng biệt thự và lái về phía tiệm hoa sau khi hỏi địa chỉ nhà trọ của Uyên. Đi được một quãng, anh nhếch môi:
– Cô cũng lấy lòng bố mẹ tôi giỏi nhỉ?

Tú Uyên đang mải mê suy nghĩ bỗng giật mình:
– Hả? Gì cơ? Lấy lòng gì?
Tùng thản nhiên đáp:
– Lòng thương, cô ᵭάпҺ trúng tâm lý ghê!
Tú Uyên vênh mặt:
– Việc gì tôi phải lấy lòng ai? Xinh đẹp, dễ thương như tôi gặp được những người tốt bụng như bố mẹ anh thì hợp thôi. Có gì mà anh cứ nói quá lên thế!
Rồi như chợt nhớ ra điều gì, cô hỏi:
– Này, anh đi với tôi thế này, lỡ người yêu anh thấy có ghen không?

Bá Tùng ngạc nhiên:
– Ghen á? Người yêu nào?
Uyên chu môi:
– Chà chà, anh nhiều người yêu quá nên không nhớ hết tên à? Cái cô Cẩm Trang gì đó, cùng ngày sinh với anh đấy!
À, hóa ra cô ta nghĩ Cẩm Trang là người yêu của anh. Bá Tùng lắc đầu:
– Phụ nữ các cô phức tạp nhỉ? Ghen phải chả tuông!

Uyên cười:
– Thì cô ấy yêu nên mới ghen. Mà tôi thấy anh có cái gì ngoài mã đẹp trai và giàu có đâu nhỉ?
Bá Tùng phì cười:
– Hai yếu tố ấy là đủ rồi!
Uyên lắc đầu:.
– Không! Tôi cần một người tốt bụng, biết quan tâm, chứ đẹp trai có mài ra làm nhân cách được đâu?

Xe vừa đến tiệm hoa, Uyên nói:
– Dừng đi ạ, ngõ nhà tôi nhỏ, tôi đi bộ vào được rồi!
Bá Tùng dừng xe. Uyên quay sang anh:
– Cảm ơn anh đã đưa tôi về nhé! Tôi đang vội nên mời anh uống nước sau nha!
Bá Tùng liếc cô:
– Cô tưởng mời tôi uống nước dễ lắm đấy à?
Tú Uyên mỉm cười:

– OK, vậy là càng khỏe rồi!

Cô nhanh chân đi vào ngõ nhỏ sát tiệm hoa trước con mắt ngỡ ngàng của Bá Tùng. Nhưng còn chưa đến cổng dãy trọ, Uyên đã giật mình bởi một giọng nói chanh chua vang lên:

– Ê, con kia, đứng lại!

Advertisement
Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất