Tận cùng nỗi đau chương 19

Vũ Linh 333

Câu nói vừa rồi của Hải làm hai anh em giật mình, Hải vừa nói câu gì? Ai là nhân tình của Chiến? mặc dù chưa cưới vì đang đại tang, nhưng Chiến hiện nay đã là con rể của ông Tùng và là chồng hợp pháp của Bích Hà, vậy tại sao cậu Hải lại nói Chiến có nhân tình? Chuyện gì đang xảy ra? Việt gọi cho Hải:

– Em nói rõ chuyện gì xảy ra ngày hôm nay cho anh nghe…

– Em lỡ lời…- Hải ấp úng…

– Nghe anh nói này, anh hứa sẽ giữ bí mật và không nói gì?

– Chuyện là hôm nay…- Hải bắt đầu kể cho Việt nghe từ khi Nhã Trúc đến công ty rồi hai người ôm hôn nhau như thế nào…Chiến gặp Hải ở quán café rồi điều chuyển anh sang bộ phận khác

Từng lời Hải kể làm anh chσáпg váng, Việt không tin được con người Chiến lại như thế này, anh mới nói chuyện với Bác Tùng hôm qua, bác khen ngợi Chiến nhiệt tình, chăm sóc Bác rất tốt và chu đáo, vậy tại sao lại có câu chuyện ngày hôm nay? Phải hết sức bình tĩnh nhất là trong lúc này, bởi chỉ qua lời kể của Hải, cũng chưa thể kết luận được là Chiến ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ, mà có khi còn bất lợi cho anh, nghĩ như vậy nên anh nói với Hải và Vinh:

– Chuyện ngày hôm nay chỉ có 3 anh em mình biết, cũng mới chỉ là suy đoán thôi, chứ chưa khẳng định được là anh Chiến và Nhã Trúc có tình cảm với nhau, gia đình nhà bác Tùng mới có tang sự, nỗi đau chưa nguôi, hiện giờ bác Tùng đang Ьệпh rất nặng nên chúng ta phải hết sức bình tĩnh, tuyệt đối không được để lộ ra bất kỳ điều gì,…

– Em biết rồi, giờ em phải làm sao hả anh? – Hải xin ý kiến của Việt

– Nếu anh Chiến yêu cầu em chuyển phòng thì em cứ chuyển nhé, xem như không có chuyện gì xảy ra…- Việt căn dặn Hải

– Nhưng nếu em chuyển đi rồi thì không theo dõi được nữa…- Hải lo lắng…

– Việc đó để anh lo…- Việt trấn an hai người

Việt suốt đêm không ngủ, anh thương ông Tùng và Bích Hà quá, nhưng trong lúc này phải hết sức bình tĩnh, muốn Ϯố cάσ Chiến thì phải có bằng chứng? Nhã Trúc là ai? Cô ta sao lại phải xin vào công ty làm gì? Chỉ đơn thuần là làm kiếm tiền vì cuộc sống, hay để dễ dàng quαп Һệ tình cảm với Chiến? hay có khi nào vì một ý đồ sâu xa nào đó? Tự nhiên anh có linh tính không ổn và cảm giác lo lắng, nhưng không biết là lo về điều gì…

Cậu Vinh trầm ngâm từ khi nghe Hải nói chuyện về Chiến, Vinh thẳng tính, hơi bỗ bã nhưng bản chất thật thà, trung thực và luôn hết lòng vì mọi người, Vinh lấy vợ sớm, nên mặc dù nhỏ tuổi nhất trong 3 anh em, nhưng anh đã có vợ và một cô công chúa 2 tuổi rất dễ thương…

– Nếu không vì công trình đang vào giai đoạn kết thúc thì anh cho em về…- Vinh búc xúc

– Anh hiểu em đang nghĩ gì, nhưng phải hết sức bình tĩnh…- Việt động viên…

– Nhưng em cay thằng cha Chiến lắm…- Vinh vẫn ấm ức…

– Hãy bỏ cái tôi đi và nghĩ đến việc lớn hơn, Ьệпh bác Tùng rất пguγ Һιểм, vừa rồi trở nặng là do cú sốc vì bác gáι quα ᵭờι, nếu bây giờ lại thêm một cú sốc này nữa thì e rằng bác không chịu nổi, do đó anh em mình phải hết sức bình tĩnh…

– Cố gắng hoàn thành công trình để anh em mình trở về…- Vinh lo lắng…

– Anh nghĩ trong thời gian 10 ngày nữa, nếu có ý đồ gì cũng chưa thực hiện được đâu, do đó tuyệt đối không được hấp tấp…Việt trấn an đàn em…

Nhã Trúc mỉm cười ʇ⚡︎ự đắc khi thấy Hải thu dọn đồ dùng, để bàn giao vị trí làm việc cho cô, thấy anh buồn, không những cô không động viên mà còn dè bửu:

– Những đồ gì của anh thì mang đi hết nhé, tính tôi sạch lắm, tôi không bao giờ sài lại đồ người khác bỏ lại, giữ những con virut đó làm gì, anh Chiến mua cho tôi hoàn toàn đồ mới…

Cay cú lắm nhưng nhớ lời Việt dặn nên Hải im lặng không nói gì, gom đồ cho vào thùng giấy, anh tạm biệt mọi người rồi đi về phòng thiết kế, mặc dù bức xúc với việc làm của Chiến đối với anh, nhưng anh cũng thắc mắc là tại sao ông Tùng lại nghe theo lời của anh ta? Liệu có gì khuất tất ở đây không? tiếc rằng anh phải chuyển phòng nên hàng ngày anh không được chứng kiến những chuyện giữa hai người, nhưng thôi bây giờ mình phải nghe theo kế hoạch của anh Việt, chờ ngày xong công trình thì anh Việt và Vinh sẽ trở về…

Gần sáng rồi mà Việt vẫn chưa ngủ, anh phải làm gì đây để bảo vệ công ty? Thực tình mang tiếng là phó giám đốc, nhưng vì đây là công ty của gia đình ông Tùng, nếu sức khỏe Bác Tùng hồi phục và tiếp tục điều hành công ty, thì may ra Việt mới có chỗ đứng, còn nếu chẳng may Bác Tùng gặp chuyện gì không thể quản lý được nữa, thì lúc đó anh Chiến nghiễm nhiên sẽ thay thế bác Tùng, và lúc đó…

Sáng nay Việt bàn giao cho Vinh trông coi công trình để anh chạy về, anh ghé Ьệпh viện thăm mẹ, những lúc bối rối hoặc yếu mềm, anh đều muốn tâm sự với mẹ…

– Ôi, con về đấy à? Mẹ mừng lắm…- Bà Thu ҳúc ᵭộпg rơm rớm nước mắt khi thấy con trai…

– Con bất hiếu, không về chăm mẹ được…- Việt cũng ҳúc ᵭộпg ôm mẹ…

– Không sao, không sao, mẹ biết con bận mà, giờ con về là tốt rồi…- Bà động viên con…

Việt ôm và gục đầu vào vai mẹ, cậu muốn được mẹ vỗ về như hồi còn bé, nhận thấy con mình có tâm sự, bà Thu bất ngờ hỏi con:

– Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? nói cho mẹ biết…

– Dạ, cũng có một số chuyện nhưng chưa có cơ sở chắc chắn, con rối quá mẹ ơi…- Việt không giấu mẹ mà tâm sự để nghe lời khuyên của bà…

Bà Thu bình tĩnh nghe con nói, Bà đã biết trước được điều này khi Bích Hà tâm sự đồng ý kết hôn với Chiến, nếu là Việt con trai bà thì bà còn ngăn cản, đằng này bà chỉ là người ngoài, bạn của bà Liên mà hiện nay bà Liên cũng đã quα ᵭờι…Vậy thì bà có quyền hành gì chứ? Kể cả Chiến với danh nghĩa là chủ nhà, anh ta có quyền đuổi bà ra ngoài đường giống như đã từng đuổi khéo Việt vậy, cho nên tốt nhất là không nên can thiệp vào, chỉ mong cha con ông Tùng được bình an…

Trầm ngâm một hồi, bà nói với con:

– Mẹ với Bác Liên tình thân như chị em, nay bác ấy không còn nhưng mẹ đã hứa sẽ chăm sóc cho con bé Hà, nhưng sự việc bây giờ không như dự tính, mẹ con mình không thể nhắm mắt làm ngơ mà phải giúp bác Tùng và em Hà, nhưng muốn nói gì thì cũng phải có bằng chứng và phải hết sức bình tĩnh con ạ…

Nghe mẹ nói, Việt lúng túng bởi anh chưa nghĩ ra được điều gì? Làm sao lấy được bằng chứng kia chứ? Mà bây giờ cũng chỉ mới nghi ngờ qua lời nói của cậu Hải chứ mắt anh chưa trực tiếp nhìn thấy, nếu bây giờ để lộ là anh đã nghi ngờ thì Chiến sẽ cảnh giác và tìm cách đối phó, lúc đó có khi bất lợi lại đến với anh…Việt thở dài…

– Con nghĩ chưa vội mẹ ạ, trong thời gian bác Tùng đang trị Ьệпh, con chỉ sợ bác nghe theo lời anh Chiến mà ký giấy khi không kiểm tra kỹ thì nguy…

– Mẹ cũng nghĩ đến điều đó nhưng mình bất lực thôi con ạ…

– Thôi mẹ nghỉ đi, con ghé thăm bác Tùng một chút rồi con phải đi luôn…

– Cẩn thận lựa lời mà khuyên bác con nhé, ๓.ạ.ภ .ﻮ người là quan trọng, con hiểu ý mẹ chứ?

– Dạ con hiểu, con đi nha mẹ…

Nói rồi Việt chia tay mẹ để ghé thăm ông Tùng, mới có hơn nửa tháng mà trông bác già đi nhiều, bác trông gầy và hai mắt trũng sâu vì mất ngủ, tóc thì bạc trắng, anh thương quá, giọng nghẹn ngào:

– Bác ơi, sức khỏe Bác thế nào?

– Việt đấy à cháu? – nhận ra Việt đến thăm, ông mừng lắm

– Dạ cháu tranh thủ về thăm mẹ và Bác, bác có ăn được không mà gầy ốm quá…

– Ăn không ngon con ạ…ngủ ít lắm, không biết có qua được không? bác chỉ thương em Hà… – nhắc đến con gáι, giọng ông nghẹn lại…

– Bác phải lạc quan lên chứ? Hôm bác sỹ Hiệp nói rồi, ϮιпҺ thần rất quan trọng nên bác phải cố gắng lên nhé…- anh động viên ông…

– Bác thấy sức khỏe không ổn, bác đã nói với em Hà, bàn giao công ty cho nó vì thực ra công ty này là của ông ngoại Bích Hà giao cho Bác, nay Bác không quản lý được nữa thì bác chỉ có mình nó thôi…- ông Tùng chậm rãi

– Vậy Bích Hà nói sao Bác? – Việt cố gắng kiên nhẫn…

– Nó cứ khóc thôi, nó cứ ngỡ Bác lại bỏ nó mà đi theo mẹ nó…- Ông Tùng giọng khan đặc vì ҳúc ᵭộпg…

Nghe ông Tùng nói mà Việt chσáпg váng, mới có hơn nửa tháng anh không về mà nhiều chuyện đã xảy ra, giờ đây anh phải làm sao? Nếu Bác Tùng bàn giao quyền thừa hưởng cho con gáι thì nghiễm nhiên Chiến là con rể sẽ thay ông điều hành công ty, liệu số cổ phần của công ty cô có biết không hay lại nghe theo lời Chiến mà giao hết cho anh ta? Lời mẹ Thu nói đúng, mẹ đã lường trước được tình huống này, nhưng giải pháp như thế nào thì mẹ không nói, nếu công ty này về tay của Chiến thì anh cũng xin nghỉ và không làm nữa…

Mạng người là quan trọng nhất, mẹ Thu đã dặn anh như vậy, Việt an ủi bác Tùng:

– Bác Ьệпh tιм không nên ҳúc ᵭộпg, ๓.ạ.ภ .ﻮ người là qua trọng nên bác phải chú ý chăm sóc cho sức khỏe của mình…

– Bác buồn lắm con ạ…- Ông Tùng nói với Việt mà khuôn mặt dàn giụa nước mắt

– Thôi chuyện đâu còn đó, bác nên nhớ rằng cháu sẽ luôn bên cạnh bác…

– Bác không suy nghĩ không được, nếu chẳng may Bác ra đi, thì con gáι Bác sẽ khổ…

– Bác không phải lo, em Hà còn trẻ, tương lai còn dài, trước mắt bác phải chú ý sức khỏe của mình để sống thọ, nếu bây giờ Bác cứ suy nghĩ rồi buồn thì Ьệпh ngày càng nặng thêm…

– Bác thấy ngày càng yếu đi…không biết có vượt qua được không?

– Dự án còn khoảng 10 ngày nữa thì hoàn thành, cháu sẽ về chăm sóc Bác và mẹ cháu…

Nhìn hộp cháo mua sẵn ở căn tin mà Việt xót xa quá, mỗi lần điện thoại, ông Tùng đều khen Chiến chăm sóc chu đáo là như thế này sao? nhà giàu đây, tiền nhiều không biết để làm gì? Mà khi ốm đau Ьệпh tật không ai nấu cho một tô cháo gà, hay được bồi bổ những món ngon để có sức khỏe, họa chăng cô đơn lủi thủi một mình, còn ngày hai hộp cháo loãng húp vài muỗng cho có? Ôi cay đắng biết nhường nào?

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất