Tận cùng nỗi đau chương 17

Vũ Linh 446

Hôm nay Nhã Trúc đến công ty từ sớm, cô ăn mặc và trang điểm cực kỳ xinh đẹp, khi đến cổng ty, cô không chào hỏi ai mà cứ ngang nhiên đi vào, thấy một cô gáι lạ mặt cứ thế đi thẳng vào cổng công ty, bác Trung bảo vệ chạy ra ngăn lại:

– Cô gì ơi, cô gặp ai?

Nhã Trúc kênh kiệu nhìn bác Trung bảo vệ từ đầu đến chân như nhìn người từ ngoài hành ϮιпҺ, cô không trả lời câu hỏi của bác Trung mà hỏi ngược lại:

– Ơ, bác này lạ ghê, thế chỉ khi nào gặp ai mới vào đây hay sao?

Quá sửng sốt, Bác Trung chưa gặp cô gáι nào mà ngang ngược như thế này, không biết cô ta con nhà ai mà kênh kiệu như thế? Bác ghét nhất loại con ông cháu cha ỷ thế có tiền, có chức có quyền rồi coi thường người khác, Bác cương quyết ngăn lại không cho vào:

– Tôi không biết cô là ai? Là người tốt hay kẻ xấu, nếu cô không nói rõ mục đích vào công ty để làm gì thì xin mời cô quay ra…
Nhã Trúc quay phắt lại, tay giơ tờ quyết định, vênh mặt tỏ ra đanh đá:

– Đây, ông nhìn cho kỹ vào xem đây là cái gì cha nội…

Không biết trong tờ giấy ghi những gì nhưng bác Trung bảo vệ vẫn cương quyết:

– Tôi không cần biết trong tờ giấy ghi những gì, về nguyên tắc khi vào công ty thì cô phải trình bảo vệ rồi cô hãy vào, cũng như khi về nhà cô phải chào cha mẹ…

Không để bác nói hết câu, cô gằn giọng:

– Thôi thôi mệt quá, tôi học quá nhiều rồi, không cần ông dạy thêm nữa, công ty này hết người rồi hay sao mà thuê ông Đắc kỷ này,…Đây xin mời ngài đọc dùm cho – cô dằn mạnh tờ giấy xuống bàn…

Bác Trung cầm tờ giấy lên đọc, đó là quyết định tuyển dụng nhân viên mới cho phòng nhân sự, với chữ ký của giám đốc và con dấu của công ty, mặc dù vậy bác vẫn nhắc nhở:

– Lần sau cô rút kinh nghiệm khi vào công ty làm việc,…

– Rồi, rách việc, mới sáng mai đã gặp gì đâu à, mất cả hứng…- nói rồi Nhã Trúc quay lưng đi thẳng…

Nhìn cô gáι đang ngúng nguẩy đi vào, bác Trung chỉ biết thở dài…công ty giờ lãnh đạo đều đi vắng, ông Tùng giám đốc thì vợ mới quα ᵭờι, bản thân ông ấy thì lại đang nằm viện, cậu Việt là phó giám đốc thì đang bám sát công trình cũng ít khi về, phòng nhân sự do cậu Chiến làm trưởng phòng, nghe nói cậu này giờ là con rể của ông Tùng, mặc dù chẳng cưới xin gì,…Haizz, thời bây giờ cứ rối như mớ bòng bong không biết đường nào mà lần…, nghĩ vậy ông lại thở dài…

Những ngày ông Tùng nhập viện, Chiến thường xuyên quan tâm chăm sóc nên ông cũng vơi bớt ác cảm đối với anh, Chiến vừa lo việc ở công ty, rảnh lại vội vàng ghé qua Ьệпh viện lo cho ông Tùng, ban đêm anh phải ở nhà nên nhờ người nhà chăm sóc Ьệпh nhân giường bên cạnh quan tâm giúp, có gì thì gọi cho anh, còn Bích Hà, cô không biết làm một việc gì, thậm chí là nấu cơm, hay dọn dẹp nhà cửa, đi học về cô chỉ việc nấu mì gói hay ăn qua quýt gì đó rồi lại vào Ьệпh viện với Ba, cảnh nhà cha con neo đơn lại quen sống ỉ lại vào người vợ nên bây giờ mới cảm thấy hụt hẫng, chới với,…

Theo chỉ dẫn của Chiến, Nhã Trúc tìm đến phòng nhân sự không mấy khó khăn, cô thản nhiên bước vào phòng mà không cần chào hỏi ai, nhìn thấy bảng TRƯỞNG PHÒNG, cô mở cửa bước vào, cả phòng ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, không biết cô gáι kia là ai mà ngang nhiên vào phòng anh Chiến, người nọ nhìn người kia nhưng cũng không ai dám lại gần để hỏi mà lẳng lặng về bàn của mình để làm việc,…

Ngồi chờ một lúc vẫn không thấy Chiến đến, Nhã Trúc tỏ ra hết kiên nhẫn, cô gọi cho anh:

– Alo,…

Không thấy Chiến trả lời, Trúc thắc mắc không biết có chuyện gì mà anh ta không nghe máy? Hay anh ta tưởng giao cho cô tờ quyết định rồi để cô vào đây làm bù nhìn hay sao? Nhầm to rồi nhé cưng…

– Alo, anh đây…- Chiến gọi lại trả lời

– Anh ở chỗ mắc ᴅịcҺ nào mà tôi gọi anh không thèm nghe máy là sao? – cô tỏ vẻ bực tức

– Ôi, ôi anh quên mất là ngày hôm nay em bắt đầu đi làm…- Chiến lúng túng…

– Anh nói cho con nít nó nghe hả?

– Anh xin lỗi, đêm qua Ba vợ anh không khỏe nên sáng nay anh ngủ quên…

– Ba vợ, ba vợ, tình cảm quá há? – Trúc mỉa mai…

– Thôi em đừng giận, giờ anh thu xếp đến công ty nè, em vào phòng chờ anh một chút nhé…- Chiến giả lả xoa dịu người đẹp…

Ngồi trong phòng một hồi, Nhã Trúc đứng dậy vươn vai và đi ra ngoài, lúc vào cô mang kính mát to bản nên không ai nhận ra, giờ mọi người nhìn rõ mặt cô cùng ngạc nhiên:

– Chào người đẹp quán café…

– Chào các anh chị…- Nhã Trúc tươi cười

– Ôi đẹp quá…- tiếng cậu Hùng ngồi làm việc cuối phòng thốt lên…

Lúc này cậu Hải dõng dạc tuyên bố:

– Như vậy Sếp đã thắng, đề nghị tất cả nộp tiền, tối nay có mặt tại quán lẩu bò bà Sáng…nhậu…
Dù không hiểu chuyện gì nhưng thấy cả phòng sôi nổi nên Nhã Trúc cũng hưởng ứng theo:

– Cho tôi tham gia với, tối nay tôi chiêu đãi cả phòng gọi là lễ ra mắt…

Nghe hai chữ RA MẮT cả bọn đang cười bỗng im bặt, Ra mắt? là cô ta vào đây làm hả? sao không nghe ai nói vậy ta? Phòng nhân sự đã đủ rồi còn nhận thêm người vào nữa để làm gì chứ? Nhưng thôi việc đó là của Sếp, mình có phải trả lương đâu mà lo, nhiều chuyện lại thêm rách việc, nghĩ như thế nên không ai nói gì nữa, mấy cậu thanh niên lại cảm thấy vui, ai lại không vui khi giữa phòng xuất hiện một bóng hồng? nhưng ai cũng ớn khi phải va chạm với trưởng phòng Chiến,…

Cả tuần nay Việt bận túi bụi, anh động viên mọi người làm thêm cả buổi tối cho xong công việc, cậu Vinh tỏ ra nhiệt tình, hăng hái nhất,…

– Anh Việt ơi, nếu mình bàn giao công trình sớm trước thời hạn thì có được thưởng không?

– Có. Thưởng 0,1% hợp đồng, anh em mình cố lên nhé

Mọi người cùng cười nói vui vẻ, Việt gọi cô Nhân nhà bếp lại gần:

– Anh em làm tối mệt mỏi, cháu đưa tiền nhờ cô mua gà nấu cháo cho mọi người ăn cho ấm bụng

– Tiền ăn của công ty đang còn…- cô Nhân lưỡng lự…

– Đó là tiền các xuất ăn hàng ngày của anh em, còn đây là tiền cháu muốn bồi dưỡng cho mọi người, cô cầm giúp cháu đi ạ…

– Vậy cảm ơn Sếp…

Nhìn mọi người làm với ϮιпҺ thần trách nhiệm làm Việt ҳúc ᵭộпg, đã nửa tháng rồi anh chưa về thăm mẹ và bác Tùng, anh biết phận làm con mà không kề cận bên mẹ già những lúc Ьệпh tật là bất hiếu, nhưng trách nhiệm của anh với công ty cũng rất quan trọng, cuộc sống của bao nhiêu gia đình trông chờ vào đồng lương mỗi tháng, anh thầm cảm ơn bác sỹ Hương rất nhiều đã thay anh chăm sóc cho mẹ thật chu đáo, anh cũng ấm lòng khi có một người mẹ hiểu và thông cảm cho con trai, chưa bao giờ khi anh điện về mà mẹ phàn nàn gì cả, lúc nào cũng động viên để anh yên tâm…

– Alo, mẹ ơi…- anh gọi về cho mẹ

– Mẹ đây, con có khỏe không? công việc thế nào? chú ý ăn uống đầy đủ để có sức khỏe nhé…

Mẹ là thế đó, hễ gặp con trai, anh chưa kịp hỏi gì là Bà đã hỏi rối rít đủ thứ chuyện, Việt để mẹ hỏi xong, anh cười:

– Từ từ thôi mẹ, mẹ hỏi nhiều quá làm con quên luôn định nói với mẹ gì rồi nè…

– Hì hì, mẹ nhớ con lắm mà không dám gọi vì sợ con bận, nên khi gặp con là mẹ phải hỏi ngay không lại quên, già thật rồi con ạ…- Bà Thu cười…

– Vậy tình hình sức khỏe của mẹ sao rồi? bác sỹ có nói khi nào ra viện không?

– Bác sỹ Hương cứ nói mẹ yên tâm an dưỡng ở đây, khi nào con về rồi mới về nhà…ngập ngừng một hồi bà hỏi tiếp: Thế công việc con sắp xong chưa? Khi nào thì con về?

– Mẹ ở đó có gì bác sỹ còn can thiệp, nếu mẹ về nhà có một mình chẳng may đêm hôm xảy ra chuyện gì thì sao? – Việt an ủi mẹ

– Nhưng…mẹ nhớ nhà, rồi nhang đèn cho Ba con nữa…- Bà Thu ҳúc ᵭộпg

– Con thật có lỗi quá, nhưng giờ Bác Tùng đang Ьệпh nặng, con phải cố gắng…

– Con làm vậy là đúng rồi – Bà an ủi con…

– Mẹ cố gắng ít bữa nữa nha mẹ, mẹ nghỉ đi, cuối tuần con tranh thủ chạy về thăm mẹ…- Việt hứa với mẹ để bà yên tâm…

Bước đầu Chiến đã đưa được Nhã Trúc vào công ty, nhưng anh suy nghĩ mãi không biết bây giờ bố trí cô ta vào làm công việc gì? Khi ông Tùng hỏi thì anh trả lời đại là cô ta học quản trị kinh doanh chứ thực ra anh cũng không biết cô ta có bằng cấp gì không? anh giờ chỉ mới giữ chức trưởng phòng nên không có tiêu chuẩn để tuyển thư ký cho riêng mình, mà bản thân anh bây giờ cũng không muốn cô ta gần mình quá nhiều rất dễ bị lộ, anh phải thật khéo léo lấy lòng ông Tùng để ông tin tưởng giao cho anh việc quản lý công ty thay ông, nhất định không thể để công ty này rơi vào tay thằng Việt được…

Vừa thấy Chiến bước vào phòng, Nhã Trúc vội bước lại ôm hôn anh ngay giữa phòng, mọi người mắt chữa A, mồm chữ O vô cùng ngạc nhiên còn Chiến thì đỏ mặt, anh vội vàng đẩy cô ta ra:

– Em làm gì thế? Dù sao anh cũng có vợ rồi…

Nhã Trúc cong cớn:

– Có vợ thì sao? Em cho anh lấy cô ta không phải để anh lẩn tránh em…

Chiến bực bội, tình hình này sẽ khó cho mình, sự việc ngày hôm nay thế nào cũng đến tai ông Tùng và Việt, và như vậy thì tham vọng chiếm được công ty sẽ ngày một khó khăn, nhưng với ai chứ với Nhã Trúc thì anh cũng không dám hé nửa lời, bởi chỉ cần làm cô ta phật ý thì cô ta không dại gì mà Ϯố cάσ anh cả, vậy thì cuộc đời của anh sẽ là dấu chấm hết mà thôi…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất