Tận cùng nỗi đau chương 11

Vũ Linh 266

Tác giả: Hiền Nguyễn

Nhìn đồng hồ đã 18 giờ 30 rồi mà Chiến vẫn đang dùng dằng chưa muốn đi, bởi anh biết chuyện gì sẽ xảy ra đêm nay, nhưng nếu không đi thì cũng không xong với Nhã Trúc, miễn cưỡng thay trang phục, anh cố ý khoác thêm chiếc áo ngoài mặc dù trời không lạnh, cẩn thận mang khẩu trang, định với tay lấy chiếc kính mát tгêภ bàn mang vào nhưng anh thấy vô lý nên lại thôi, thủa đời nhà ai giữa ban đêm mà lại mang kiếng mát bao giờ? như vậy sẽ nhiều người chú ý hơn, ngụy trang xong xuôi, Chiến kêu taxi đến khách sạn HaLen, khi xe vừa đỗ ngay cửa khách sạn thì anh nhận được tin nhắn vỏn vẹn mấy chữ:

– Phòng 306…

Như một cái máy, anh vào cầu thanh bấm lên tầng 3, đứng trước cửa phòng 306 mà anh thấy ngộp thở quá, chần chừ một hồi, thấy không còn cách nào khác anh giơ tay bấm chuông cửa, vào phòng anh thấy Nhã Trúc đã nằm sẵn tгêภ giường, người không một mảnh vải che thân mời gọi, thấy Chiến chần chừ, cô không vui:

– Đừng làm em mất hứng, anh đi tắm đi, em chờ…

Thực tình bản chất của Chiến cũng thuộc dạng không vừa khi đứng trước gáι đẹp, nhưng trong hoàn cảnh này anh chỉ lo sợ nhất là ống kính camera ở một góc nào đó trong phòng đang chĩa vào anh mà Nhã Trúc đã cài đặt trước, nhưng bây giờ thật tiến thoái lưỡng nan không thể lui được nữa rồi,…

Như đoán được suy nghĩ của Chiến, Nhã Trúc gằn từng tiếng:

– Sao đây? Hay để em gọi cô Bích Hà cùng đến phục vụ cho anh nhé, anh thật quá đáng, em bây giờ ghê sợ đến mức đó sao?

Nghe đến Bích Hà, Chiến hσảпg hốϮ vội lắp bắp:

– Không phải, lâu ngày không gặp nên anh muốn chúng mình tâm sự trước được không? anh muốn biết thời gian vừa qua em đã sống như thế nào? anh thương em quá…

Nhã Trúc ๓.ơ.ภ tг.ớ.ภ :

– Anh yên tâm, cuộc sống khổ ải 3 năm trong tù không thể một lúc mà nói hết được, lâu lắm rồi mình không gặp nhau, em biết anh sắp cưới vợ, em không ngăn cản anh chuyện đó…

Nghe nói thế, Chiến mừng quá tưởng mình nghe nhầm, anh hỏi lại:

– Em đồng ý cho anh cưới Bích Hà đúng không?

Nhã trúc cười:

– Xưa giờ anh có thấy em nói hai lời bao giờ không?

Chiến cúi xuống đặt nụ hôn lên môi cô, thầm thì:

– Em lúc nào cũng tuyệt vời…

Rất nhanh, quần áo tгêภ người anh được trút bỏ, hai thân thể тяầи тяụι cuốn lấy nhau, lúc này bản chất thật của con người anh được bộc lộ rõ nhất, trong căn phòng này chỉ có anh và cô, họ cũng không cần biết xã hội bên ngoài đang diễn ra những gì, mà họ chỉ cần được thỏa mãn theo bản năng mà thôi…

Lúc này những sĩ diện và vỏ bọc hào hoa bên ngoài biến đi đâu mất rồi, đối với họ cuộc sống thực dụng và có một chút gì đó tàn nhẫn thì mới thú vị, phải bằng cách này hay cách khác, kể cả dùng những thủ đoạn đê hèn miễn sao họ được thỏa mãn dã tâm của mình, họ hại người và nhiều khi họ hại lẫn nhau nếu cần, mới sáng nay họ gặp nhau như kẻ thù nhưng giờ đây chỉ qua mấy tiếng đồng hồ, họ đã ôm ấp, vồ vập nhằm thỏa mãn nhu cầu…cuộc sống của những con người này không có chữ thiện lương, đối với họ tình yêu là một thứ gì đó xa xỉ, họ chỉ biết cần tiền và bằng mọi cách phải có tiền cho dù bất chấp thủ đoạn nào?

Chiến tỉnh dậy thấy người mệt rã rời, nhìn sang bên cạnh anh không thấy Nhã Trúc đâu, rõ ràng đêm qua hai người còn bên nhau mà, giờ cô ta đi đâu rồi chứ? Vội vàng mặc quần áo vì trễ giờ đi làm, bỗng điện thoại báo tin nhắn, mở ra xem là tin của Nhã Trúc:

– Dậy chưa cưng? Em có việc phải đi, hẹn đầu tháng gặp nhau ở công ty,…gửi tặng anh món quà ngày mới, kèm theo là đoạn video quay lại cảnh đêm qua của hai người…

Chiến bủn rủn tay chân, ૮.ɦ.ế.ƭ rồi, nếu cuộn video này mà đến tay ông Tùng thì nguy, phải tìm mọi cách để thu hồi lại, nhưng bằng cách nào thì anh chưa nghĩ ra vì Nhã Trúc sẽ rất cảnh giác không dễ gì sập bẫy anh lần nữa, anh hận mình thiếu cảnh giác nên đã trúng kế của cô ta, giờ phải bằng cách nào để đưa cô ta vào công ty làm việc? thật đau đầu quá…

Suốt buổi sáng mà Chiến không còn tâm trí đâu để làm việc, cuộn băng video cứ luôn lởn vởn trong đầu, anh lo sợ một ngày nào đó nó lọt vào tay của ông Tùng hoặc được tung lên ๓.ạ.ภ .ﻮ thì cuộc đời anh sẽ ra sao? Giờ phải làm sao đây? Lấy cớ gì để ông Tùng tiếp nhận thêm người khi mà nhân sự đang dư thừa? phải nghĩ cách thôi…

Từ hôm qua đến giờ không thấy Chiến gọi cho mình, Bích Hà buồn lắm, suốt buổi ngồi tгêภ lớp mà cô không tiếp thu được chữ nào, không biết anh có khỏe không? hay có chuyện gì xảy ra mà không gọi cho cô, thậm chí một tin nhắn cũng không có, Quỳnh Như ngồi bên cạnh thấy cô cứ nhấp nha nhấp nhỏm không yên liền nhắc khéo:

– Bạn làm sao thế? Mẹ bạn có chuyện gì sao?

Bích Hà lơ đãng trả lời:

– Mẹ tớ thì nói làm gì? Tớ đang lo anh Chiến đây nè…

Quỳnh Như thở phào:

– Tưởng mẹ cậu có chuyện gì chứ anh Chiến thì sao mà bạn phải buồn như thế?

Bích Hà khó chịu quay sang nhìn bạn
:
– Không biết có chuyện gì mà từ hôm qua đến giờ anh ấy không gọi hay nhắn tin cho mình…

Biết bạn mình yêu mù quáng, Quỳnh Như nói:

– Đang trong giờ học nên không nói chuyện được sợ thầy la, cuối giờ mình nói chuyện nhé…

Bích Hà trả lời hờ hững:

– Ờ…biết rồi, cậu có yêu đâu mà nói…

Quỳnh Như nghe bạn mình nói như thế thì lắc đầu, từ ngày Bích Hà yêu Chiến đến nay, cô thấy bạn mình lúc nào cũng ngẩn ngơ như người mất hồn, vẻ hồn nhiên ngày xưa biến đi đâu mất rồi, lúc nào cũng tỏ ra lo lắng, buồn nhiều hơn vui, cứ nghĩ bạn buồn rồi học sa sút vì lo cho mẹ nhưng khi tâm sự thì câu cửa miệng đầu tiên Bích Hà nói đến lại cũng là anh Chiến,…cô chỉ biết lắc đầu và thở dài mà thôi…

Trống trường một hồi dài kết thúc buổi học, Bích Hà nhấp nhỏm lấy điện thoại gọi cho Chiến, chuông đổ một hồi lâu mới thấy Chiến nghe máy giọng mệt mỏi:

– Alo, em gọi cho anh có việc gì không?

Bích Hà giọng mếu máo sắp khóc:

– Anh sao thế? Trước giờ anh đâu nói những câu hờ hững với em như thế này?

Biết con mồi đã cắn câu, Chiến làm bộ đau khổ?

– Em không biết vì sao à? Mà cũng đúng thôi, em có yêu anh đâu mà biết…

Giọng Bích Hà hốt hoảng:

– Sao anh nói thế? Em yêu anh mà…

Chiến hỏi lại:

– Nếu em nói yêu anh thì tại sao không muốn chung sống cùng anh? Như vậy mà gọi là tình yêu à?

Bích Hà lúng túng:

– Anh biết hoàn cảnh gia đình em mà, mẹ em đang Ьệпh nặng như thế huhu…

Chiến ra đòn cuối cùng:

– Anh chỉ muốn được cùng em chia sẻ bớt những khó khăn trong gia đình, em thấy đó, từ việc công ty đến việc chăm sóc mẹ, anh cũng không giúp được gì? Vì anh có là gì đâu, mà chỉ là người dưng nước lã mà thôi…

Hà ҳúc ᵭộпg, cô nghĩ anh quá tốt với gia đình cô, muốn ghé vai gánh vác mà không được, chắc tủi thân nên mới nói giận dỗi như vậy, cô giải thích để anh hiểu:

– Nhưng Ba bảo chờ khi mẹ khỏi Ьệпh rồi tính sau anh ạ, giờ em biết phải làm sao?

Chiến nịnh nọt:

– Anh biết mà, cầu cho mẹ nhanh khỏi, anh cũng thương Ba và thương em, hay là thế này được không?

Hà tò mò:

– Là sao hả anh?

Chiến lưỡng lự:

– Anh chỉ sợ em không đồng ý thôi, rồi lại suy nghĩ linh ϮιпҺ…

Hà quả quyết:

– Anh nói đi, làm việc gì mà không cần đến Ba mẹ thì em sẽ làm…

Chiến thăm dò:

– Em hứa đấy nhé, theo anh thì trước sau gì mình cũng sẽ tổ chức cưới, mẹ anh đã gặp mẹ em xin ý kiến rồi, nhưng chỉ vì mẹ em đang Ьệпh mà chúng mình phải dở dang, hay là hai đứa mình đi đăng ký kết hôn, mai mốt khi mẹ khỏe lại, rồi em ra trường, chúng ta tổ chức cưới cũng được mà…

Bích Hà lưỡng lự:

– Làm như vậy có được không anh?

Chiến an ủi cô:

– Hôn nhân là của chúng mình, sau này vợ chồng mình chung sống với nhau cả đời chứ có sống mãi với cha mẹ đâu…

Hà thấy Chiến nói đúng, bây giờ chỉ đăng ký kết hôn rồi anh qua nhà cô ở để đỡ đần cho cô, sau này nếu mẹ khỏe lại thì tổ chức đám cưới, cô hỏi anh:

– Vậy chiều về em nói với ba nhé…

Chiến nghe nói vội ngăn lại:

– Anh rất buồn và lo lắng khi em không ʇ⚡︎ự làm chủ được bản thân mình, hạnh phúc sau này là của mình, nếu em yêu anh và muốn chung sống với anh thì không việc gì phải hỏi ý kiến của ai khác, vì hoàn cảnh mẹ đang Ьệпh như này mà mình phải chịu thiệt thòi, nếu mẹ khỏe thì sẽ tổ chức cho chúng ta linh đình,…

Hà thấy Chiến nổi nóng vội vàng xoa dịu:

– Thì em đang bàn với anh chứ đã nói với Ba đâu…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất