Tác giả: An Yên.
Chu Kim Chi há hốc miệng ngạc nhiên:
– Mẹ nói sao? Thoát khỏi cuộc sống này là sao ạ mẹ?
Bà Lê Thi đưa tay lên miệng ra dấu im lặng và nói nhỏ:
– Con cứ im lặng đi học bình thường nhé. Mẹ dọn đồ trước, tối nay mẹ sẽ đưa con đi khỏi đây!
Kim Chi trân trân nhìn mẹ:
– Còn…anh… Thế Sơn…
Bà Lê Thi một tay đẩy con gáι ra cửa để kịp giờ đi học, một tay xua xua:
– Mẹ lo hết! Con không phải lo!
Kim Chi lên xe đi tới trường. Bà Lê Thi quay vào cho Thế Sơn ăn rồi dọn dẹp một số đồ đạc cần thiết. Chuông điện thoại reo lên, bà mỉm cười và bấm nút nghe:
– Em nghe đây!
Đầu dây bên kia, giọng đàn ông vang lên:
– Mẹ con em chuẩn bị đến đâu rồi?
Bà Lê Thi nói nhỏ:
– Em chỉ có một ít đồ đạc thôi. Em và Kim Chi có gì quý giá đâu anh, còn mỗi cái thân này…
Giọng cười khà khà đầy sự da^ʍ dục của người đàn ông vang lên:
– Anh cần mỗi cái thân ấy. Còn những thứ khác anh có quan tâm đâu em yêu!
Bà Lê Thi giọng ҳúc ᵭộпg pha chút nũng nịu:
– Minh Vương! Không ngờ đến cuối cùng, em vẫn tìm được một bến đỗ cho mình. Anh đã bỏ hẳn cô ta rồi chứ?
Ông Minh Vương im lặng một thoáng rồi nói:
– Em yên tâm! Tối nay mười một giờ anh sẽ đón mẹ con em. Anh sẽ nhắn tin địa chỉ cho em nhé. À, thằng con tật nguyền của em thì…
Bà Lê Thi nói nhỏ:
– Dạ, tất nhiên là em không thể đèo bòng thêm nó làm nặng gánh anh, một mình con bé Kim Chi là đủ rồi ạ!
Ông Minh Vương cười:
– Nếu em thích thì cứ mang theo Thế Sơn, nhưng anh sợ em không chăm nổi thôi. Anh thì bận công việc nên không thể…
Bà Lê Thi gật đầu:
– Em hiểu mà anh. Chỉ mình em và Kim Chi thôi anh ạ. Em cũng mệt mỏi với Thế Sơn lắm rồi. Coi như duyên phận của em và Khải Tâm đến đây là hết. Ông ấy nuôi một đứa, em nuôi một đứa. Ông ấy là bố Thế Sơn, lại có việc làm thì để ông ấy chăm thằng bé!
Cuộc điện thoại chấm dứt, bà Lê Thi dọn dẹp đồ đạc gọn gàng rồi đi chợ nấu ăn như thường ngày mà không hề để ý đến đứa con trai nằm tгêภ tấm phản, hai dòng nước mắt lăn xuống gối ʇ⚡︎ự bao giờ.
Tối hôm đó, bà Lê Thi nói với ông Khải Tâm:
– Hôm nay nắng nóng, ông và Diễm Lan đi làm tăng ca mệt rồi, để tôi trông Thế Sơn thêm một lúc nữa. Khuya tôi gọi ông, tranh thủ chợp mắt đi!
Ông Khải Tâm ngạc nhiên nhìn bà. Từ ngày Thế Sơn bị tai пα̣п, chưa bao giờ bà ấy ʇ⚡︎ự nguyện như thế. Không phải ông thiên vị nhưng ai cũng nhận ra Diễm Lan còn lo lắng và thể hiện tình thương, sự chăm sóc Thế Sơn cẩn thận hơn mẹ đẻ của nó. Hôm nào bà Lê Thi cũng trông mong đến phiên ông Khải Tâm hay bà Diễm Lan chăm Thế Sơn để đi ngủ. Vậy mà hôm nay, bà ấy lại có lòng tốt giục ông nghỉ ngơi, quả là chuyện lạ! Nhưng rồi ông nghĩ, bà ấy là mẹ đẻ của Thế Sơn, có thể gây nên chuyện gì với con ruột của mình được chứ? Nghĩ vậy nên ông Khải Tâm yên tâm đi nằm mà không để ý Thế Sơn đang cố ứ ở trong miệng và ra sức lắc đầu ra hiệu điều gì đó…
Đi làm cả ngày mệt nhọc, ông Khải Tâm vừa nằm xuống liền chìm ngay vào giấc ngủ. Bà Diễm Lan cũng giục hai con học rồi đi nghỉ sớm, đợi tới lượt thay phiên chăm Thế Sơn.
Khoảng mười một giờ đêm, điện thoại bà Lê Thi có tin nhắn báo đến:
– Anh đã đến chỗ hẹn, mẹ con em ra đi!
Bà Lê Thi lau qua khuôn mặt cho Thế Sơn rồi nói:
– Con ở với bố ngoan nhé, khi nào mẹ có nhiều tiền sẽ về đón con đi. Hiện giờ mẹ chưa thể đưa con đi được!
Bình thường Thế Sơn hay ngủ sớm, nhưng hôm nay, dường như biết được chuyện sẽ xảy ra nên cậu không ngủ. Nghe mẹ nói, hai hàng nước mắt Thế Sơn chảy ra, thấm vào gối rồi khô ngay. Nhưng rồi những giọt nước mắt lại thi nhau rơi xuống, làm ướt đẫm một mảng gối. Còn gì đau đớn hơn khi bị chính người mẹ đẻ bỏ lại trong hoàn cảnh tật nguyền, không thể nhấc nổi cảnh tay giữ mẹ và em gáι lại.
Trước đây, Thế Sơn từng đọc nhiều bài báo có những bà mẹ bỏ con từ trong bụng hay sinh ra rồi bỏ lại Ьệпh viện, chùa chiền… những lúc ấy, cậu thấy thương cho những em bé chưa biết gì về cuộc sống tươi đẹp mà đã phải chịu bất hạnh. Cậu từng thấy mình may mắn vì được ở cạnh cả bố mẹ và cô em gáι. Cậu không bao giờ trách bố khi đưa dì Diễm Lan về bởi cậu hiểu bố yêu dì ấy, bởi dì ấy là người tốt, dì ấy yêu thương anh em cậu dù mẹ không ưa dì ấy tẹo nào. Thế Sơn ít nói nhưng hiểu rõ vì trách nhiệm với mẹ và tình thương với hai đứa con mà bố không đưa dì và hai em đi khỏi mẹ con cậu. Và có thể vì một lí do nào khác nữa…
Thế nhưng giờ đây, khi cậu đã có mười bảy năm cảm nhân được cuộc đời, đủ ý thức để nhận ra tốt xấu thì lại bị chính mẹ đẻ và em gáι bỏ lại. Khi chưa bị tai пα̣п,
Thế Sơn chăm lo cho Kim Chi thế nào thì giờ đây, cô em gáι không đút nổi một thìa cháo cho anh, còn người mẹ mỗi lần lau rửa hay cho con trai ăn thì thở dài than vãn khổ sở. Thế mà người được xem là vợ hai của bố lại chăm anh tỉ mỉ từng li từng tý. Giờ hai con người ấy nhẫn tâm bỏ lại người tàn phế như cậu, chẳng hiểu tình thương họ để ở đâu? Họ có còn tình người không?
Có nỗi đau nào lớn hơn khi từ một cậu học trò lớp mười hai thư sinh, khỏe mạnh nay trở nên ngơ ngác như một đứa trẻ chưa tập nói lại bị chính mẹ đẻ mình bỏ lại cho bố và dì để đi theo người đàn ông khác? Dù đó là lí do gì, là khó khăn gì thì cũng không thể chấp nhận nổi.
Thế Sơn muốn vùng dậy để giữ cάпh tay mẹ, hồi còn bé, mỗi khi cậu không ngoan, mẹ chỉ cần dọa sẽ bỏ đi là cậu níu ngay tay mẹ lại, miệng thút thít mấy câu thì mẹ sẽ ôm cậu vào lòng ngay. Nhưng hôm nay, cậu có sai gì đâu, chỉ tại chiếc xe ấy đâm vào cậu cơ mà? Sao mẹ lại bỏ đi??? Bao tiếng nấc nghẹn không thể thốt nên lời đành phải nuốt ngược vào trong. Thế Sơn cứ nằm im như thế, trân trân nhìn mẹ và em gầi ҳάch chiếc túi du lịch lặng lẽ rời khỏi phòng trọ.
Vừa ra đến điểm hẹn, nhìn thấy ông Minh Vương, Chu Kim Chi ngạc nhiên:
– Chú Minh Vương? Chú đón mẹ con cháu sao?
Ông Minh Vương nhìn cô, ánh mắt lóe lên vài tia phức tạp rồi cười:
– Ừ, có sao đâu con!
Kim Chi quay sang mẹ tỏ vẻ khó hiểu:
– Mẹ, chú ấy đưa chúng ta đi đâu ạ?
Chú ấy có vợ con rồi. Mẹ không định về sống chung như dì Diễm Lan chứ?
Bà Lê Thi cười:
– Con gáι, tại sao chúng ta lại phải ʇ⚡︎ự đày đọa mình như nó? Chú ấy bỏ vợ rồi, chỉ ba chúng ta sống thôi con ạ. Lên xe đi!
Kim Chi tần ngần bước lên chiếc xe hơi bốn chỗ. Ông Minh Vương nở một nụ cười bí hiểm rồi lên ngồi ghế lái bên cạnh bà Lê Thi. Chiếc xe lao Ꮙ-út vào màn đêm yên tĩnh.
Khoảng mười hai giờ đêm, ông Khải Tâm trở mình tỉnh dậy. Thấy nhà cửa yên ắng, ông nghĩ bà Lê Thi đã đi ngủ sau khi Thế Sơn nghỉ ngơi. Ông nhẹ nhàng đi sang vách ngăn chỗ Thế Sơn nằm thì không thấy bà Lê Thi đâu. Lâu nay vì thay phiên nhau chăm sóc Thế Sơn nên ông không ngủ gần cửa ra vào mà ngủ bên kia vách ngăn. Phòng trọ không quá rộng, sao không thấy mẹ con bà ấy đâu? Ngày trước ông chia ra hai gian, nhưng nay vì muốn Thế Sơn được yên tĩnh nên ông đã xin phép chủ trọ chia thành ba gian nhỏ để Thế Sơn nằm một mình cho thoải mái dù chỉ đủ để kê một tấm phản mỏng.
Nhìn con, ông Khải Tâm nhíu mày khi thấy mắt con vẫn mở, một bên gối ướt đẫm. Ông hỏi nhỏ:
– Sao con chưa ngủ? Mẹ đâu?
Thế Sơn lắc đầu nhìn về phía cửa phòng trọ, hai dòng nước mắt lại ứa ra đến đáng thương. Linh tính điều chẳng lành, ông Khải Tâm vội vào gian bên kia, nơi có chiếc tủ nhỏ đựng quần áo và giấy tờ quan trọng. Mở cάпh cửa tủ, ông thấy ngăn quần áo của mẹ con bà Lê Thi chỉ còn vài bộ đồ cũ, sách giáo khoa và đồ dùng học tập của Kim Chi cũng không còn. Lo lắng, ông vội tìm chìa khóa mở chiếc hộp nhỏ để tiền tiết kiệm phía sau tủ thì hỡi ôi, nắp hộp đã mở toang và toàn bộ số tiền tiết kiệm lâu nay ông đi làm, dành dụm để lo cho gia đình đã không cάпh mà bay. Hai tay ông Khải Tâm buông thõng xuống như bị gãy….