Qua mùa giông bão – Chương 73

Vũ Linh 151

Tác giả : An Yên

Tôi là Hoàng Khôi Nguyên. Nếu nhìn qua, ai cũng bảo tôi sung sướиɠ vì được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc bởi những nhung lụa giàu sang che lấp đi những đớn đau mà tôi đã phải chứng kiến.

Gia đình tôi rất giàu nhưng mẹ chỉ sinh mỗi mình tôi bởi khi tôi được hơn một tuổi, bà phát hiện bố tôi nuôi nhân tình bên ngoài. Vì sĩ diện cho cái gia đình danh giá nên bà im lặng đến gặp cả hai người để giải quyết trong êm đẹp. Tất nhiên lúc đó tôi chả biết gì. Mọi thứ chỉ được ghim vào đầu óc khi tôi đã đủ lớn, đủ nhận thức. Nhưng trong đầu óc của một đứa trẻ ở tuổi tập nói, tập đi, tôi lại ngơ ngác nhìn hình ảnh bố mẹ suốt ngày cãi vã. Càng ngày, tôi không muốn nói, không muốn cười, chỉ muốn thu mình. Mẹ tôi quyết không sinh em cho tôi cũng vì cái tính trăng hoa của chồng. Vì thế, tôi trở thành người thừa kế duy nhất của dòng họ Hoàng danh giá. Tất nhiên là đến khi tôi lên hai tuổi vẫn không nói cười như các bạn đồng trang lứa, bố tôi bắt đầu quan tâm hơn tới đứa con trai duy nhất mà quay về bên vợ con. Dù tình cảm của bố mẹ tôi không còn như xưa nữa nhưng những cuộc cãi vã đã ít đi. Mẹ tôi bỗng trở nên chuyên quyền hơn, bà chăm chú với việc làm đẹp và suốt ngày buôn chuyện với mấy bà bạn cùng cảnh giàu sang nhàn rỗi như bà với quan niệm phải đẹp thì chồng mới không dám bỏ mình..

Mẹ vẫn thương tôi nhưng bằng một tình yêu thương khác với bạn bè tôi có được. Tôi rất thèm cái ôm của mẹ, thèm được hít hà mùi quần áo tгêภ ς.-ơ τ.ɧ.ể mẹ…Tôi thèm được nghe những tiếng nựng nịu hay những lần cùng bố mẹ đi chơi dù chỉ ăn một bát bún riêu hay chiếc bánh tôm Hồ Tây mà thôi… Năm nào sinh nhật tôi cũng có rất nhiều quà và tiền nhưng tôi luôn thấy mình lạc lõng vô cùng.

Lên ba tuổi tôi mới bập bẹ nói những từ đơn giản mà nhiều lúc chính tôi cũng chán chường chả hiểu cần nói chúng ra để làm gì. Có lần, tôi nghe mấy bác hàng xóm thì thầm với nhau:

– Cũng Ϯộι, nhà giàu nứt đố đổ vách lại mắc phải thằng bé ʇ⚡︎ự kỉ!

– Ừ, cái kiểu ngơ ngơ ngác ngác như thằng Khôi Nguyên thì cả cơ nghiệp kia cũng tan sớm!

Những câu nói đại loại như thế lúc đó hằn in hằn in vào đầu óc non nớt của một đứa trẻ khiến tôi có những suy nghĩ lạ lùng. Tôi cũng bình thường như mọi người, chỉ là không muốn nói cười cùng các bạn thôi. Nói đúng ra, chẳng ai cho tôi cái động lực để cười nói cả. Vậy mà trong mắt họ, tôi chỉ là kẻ ʇ⚡︎ự kỉ ngơ ngác, kẻ sẽ sống vô nghĩa chôn vùi cả cơ nghiệp này. Vì thế, tôi đã quyết tâm phải giữ vững cơ nghiệp. Tất nhiên, quyết tâm đó đặt vào đầu óc một đứa trẻ chỉ có thể bộc lộ ra bằng hành động học thật giỏi thôi. Nhưng tôi lại bắt đầu chán học từ bậc mầm non bởi những bài hát mãi cứ lặp đi lặp lại. Tôi chỉ thích nghe cô giáo kể chuyện, bởi những câu chuyện giúp tôi hiểu ra đôi điều gì đó quanh mình.

Rồi một hôm, tôi tình cờ gặp một cậu bạn trạc tuổi mình cùng mẹ bán vé số ở cổng trường mầm non quốc tế chỗ tôi học. Chẳng hiểu sao trong tôi lại dấy lên một tình cảm xót thương. Tôi thấy mắt cậu ấy sáng lên khi nghe tôi nhắc đến việc đi học. Vì thế, tôi đã nằng nặc đòi bố mẹ đưa mẹ con cậu ấy về nhà, để mẹ cậu ấy làm giúp việc cho nhà tôi dù gia đình này đã có cả tá người giúp việc. Lẽ dĩ nhiên là tôi phải chấp nhận một điều kiện là học hành ʇ⚡︎ử tế để gánh vác cơ nghiệp họ Hoàng. Tất nhiên bố mẹ tôi tin một đứa con nít như tôi thì ít mà cưng chiều thằng con trai duy nhất là chính nên đã đồng ý với tôi. Hải Minh là người bạn đầu tiên của tôi, là người tôi có thể trải lòng, có thể trò chuyện. Tôi và cậu ấy lớn lên bên nhau, cùng nhau chịu bao nhiêu trận đòn chung. Chính Hải Minh giúp tôi làm quen với cuộc sống.

Tôi quen em vào một đêm khá ma mị ở Gia Lai trong lễ hội nhà mồ Tây Nguyên. Lúc đó em mới chín tuổi, mang vẻ đẹp thanh khiết và có phần man dại của một bông lan rừng. Tôi và Hải Minh được theo bố tham dự lễ tết ở Tây Nguyên cùng hội bạn thân của bố. Cũng vì tôi ít giao tiếp nên mẹ mới đồng ý cho tôi đi theo để mở mang đầu óc. Tôi để ý thấy em mặc chiếc váy màu tím nhạt rất dễ thương đi cùng một cô gáι và một chàng trai nữa, chắc là anh chị của em. Tuy nhiên, tôi đoán là cả ba đều trốn người lớn nên đều thập thò đứng xem từ rất xa, bị muỗi chích cũng không kêu lên nữa. Đến khi một người đàn ông, sau này tôi mới biết đó là bố em bắt được và quát cho cả ba chạy té khói, vậy mà em vẫn cười.

Em bỏ chạy và va vào người tôi lúc đó đang cùng Hải Minh đi dạo ở ʋòпg ngoài. Bỗng nhiên tôi thấy trái tιм mới lớn của mình ngân lên những nhịp ᵭ.ậ..℘ lạ lùng khi bắt gặp ánh mắt trong veo của em giữa ánh đuốc bập bùng. Em cười trong trẻo và xin lỗi tôi:

– Em xin lỗi anh ạ!

Thấy tôi ngẩn ngơ nhìn em, em đưa tay lên má:

– Mặt em có dính gì sao ạ?

Tôi giật mình rồi lắc đầu:

– À không, em tên là gì?

Em nhoẻn cười:

– Em là Chu Khả Hân ạ! Anh là người lớn, được đi xem lễ hội thích thật đấy. Em theo anh chị trốn nên lát sẽ bị ᵭάпҺ te tua. Thôi, em phải về đây kẻo lại bị lạc như lần trước mải mê ngắm lan rừng!

Nói rồi, chẳng kịp nghe tôi nói tên mình, e chạy biến vào dòng người xem lễ hội.

Cứ nghĩ chỉ là cuộc gặp thoáng qua vậy thôi nhưng chẳng hiểu sao nụ cười sáng trong lóe lên giữa ánh đuốc bập bùng của em lại cứ theo tôi mãi. Dù tôi có lao vào học tập, nghiên cứu hay tham gia bất kì một cuộc thi nào thì những khỏang lặng hiếm hoi trong cuộc sống của tôi luôn ngập tràn nụ cười đó.

Tốt nghiệp Đại học RMIT, tôi quyết định du học Hàn Quốc thêm hai năm nữa. Trước khi đi du học, tôi và Hải Minh có vào Bình Dương một chuyến để khảo sát thì trường trong đó. Vào một đêm trước ngày chúng tôi trở lại Hà Nội, tình cờ tôi nhìn thấy em. Dù em đã lớn, đã trưởng thành, xinh đẹp như một bông hồng nhung thắm đỏ nhưng ánh mắt trong veo ấy vẫn y như lúc em chín tuổi. Tuy nhiên, lúc tôi thấy em, em lại đang bị một lũ côn đồ đuổi bắt. Tôi vội dừng xe để lao lại định cứu em thì có một chàng trai khá sáng sủa đi chiếc xe máy SH nhanh tay cứu em. Anh ta còn ᵭάпҺ nhau với lũ người kia và bị thương. Nhìn thấy em trò chuyện với chàng trai đó, tôi biết họ quen nhau và ánh mắt chàng trai đó nhìn em si mê đến lạ. Lòng tôi bỗng dấy lên cảm giác bất an.

Tôi canh cάпh nỗi lo mất em nên quyết định ở lại Bình Dương thêm mấy ngày nữa. Tôi đã quyết định làm một việc mà lúc đó tôi cho là hơi nhỏ nhen nhưng sau này lại không hề hối hận – điều tra về người đàn ông ấy. Điều bất ngờ tôi biết được hắn là quản đốc nơi em làm việc nhưng lại là một gã chẳng ra gì. Cũng từ cái đêm hôm đó, tôi lại làm một việc mà tôi cho là thú vị – chiều chiều lại đặt một đóa hoa hồng vào giỏ xe của em cho đến khi nhìn thấy nụ cười mê hồn của em khi nhìn ngắm chúng, tôi mới hài lòng quay đi.

Biết Hải Đăng là một gã trăng hoa tồi tệ, một gã пghιệп ngập nhưng tôi lại không biết làm cách nào để cảnh báo em vì ngày nào hắn cũng kè kè bên em, tán tỉnh em, lấy lòng gia đình em. Còn em lại quá ngây thơ và dại khờ.

Điều đau đớn nhất là tôi đã bỏ lỡ em. Ngày em đồng ý yêu và cưới Hải Đăng, tôi thấy thế giới quanh mình như sụp đổ. Em mặc váy cưới đẹp lắm, nụ cười tгêภ môi em hạnh phúc lắm, chỉ tiếc rằng chú rể lại chẳng thể là tôi. Chỉ tại tôi yêu mà không dám nói ra. Đến lúc này tôi mới nhận ra rằng việc mạnh dạn nói ra điều mình nghĩ quan trọng như thế nào thì em đã lên xe hoa với người đàn ông khác mất rồi. Nhìn em cười hạnh phúc mà lòng tôi như có ai đó cầm cả vựa muối xát vào bởi tôi biết em đang bước vào một cuộc hôn nhân không có tương lại, không có hạnh phúc. Thà rằng đó là một người ʇ⚡︎ử tế, tôi sẵn sàng chúc phúc cho em. Nhưng Lại Hải Đăng là kẻ đốn mạt. Chu Khả Hân, là tôi nợ em hạnh phúc…

Mang nỗi đau đớn đến thê lương, tôi sang Hàn Quốc du học, thầm mong rằng hai năm đó sẽ xóa nhòa đi vết thuơng ấy. Vậy mà ông Tơ bà Nguyệt lại xui khiến cho tôi gặp lại em.

Khi tôi trở về Hà Nội, tôi có tất cả mọi thứ- Một Tổng giám đốc thành công, một khối tài sản lớn, cả một ngồi nhà đầy hoa, chỉ thiếu mỗi em. Đúng lúc ấy, tôi lại tình cờ va phải em trong quán trà. Em vẫn thế, xinh đẹp, hiền lành, khác hẳn cô em gáι Gia Linh lém lỉnh. Nhìn em lúng túng khi va phải tôi, tôi chỉ muốn ôm lấy em vì vui sướиɠ, nhưng em nào nhớ tôi là ai…

Điều lạ lùng là tôi vui sướиɠ đến phát điên khi biết em đã li hôn. Ừ là nỗi đau của em nhưng tôi lại nghĩ là ông Trời cho tôi thêm một cơ hội và lần này, tôi quyết không bỏ lỡ nữa. Ngày em và Gia Linh đến công ty phỏng vấn, vì sợ em thấy tôi sẽ bỏ về sau mấy lần đụng độ nên tôi phải tránh mặt đi. Dĩ nhiên là những người xuất sắc như em và Gia Linh sẽ được tuyển vào công ty. Những ngày đầu, tôi đã nghĩ ra đủ chiêu trò chỉ để gặp em, được gần em, tôi ghen với cả những anh chàng nam chính mà em sùng bái trong truyện. Tôi còn bày trò kéo em đi Nha Trang, định bụng sẽ tạo cho em nhiều bất ngờ. Thế nhưng, lần ấy, suýt chút nữa tôi để Triệu Thảo My hại ૮.ɦ.ế.ƭ em.

Tôi đã biết mưu đồ thôn tính của nhà họ Triệu từ một năm trước đó nên đã âm thầm xây dựng một ʋòпg vây bảo vệ cho công ty, đồng thời cùng Hải Minh xây dựng một công ty mới để ứng cứu kịp thời khi họ Triệu rút vốn. Tôi biết, Thảo My yêu túi tiền của gia đình tôi hơn con người tôi bởi nhà họ Triệu đến cả tình thân còn tiêu diệt thì làm gì có tình yêu. Trong hai năm ở Hàn Quốc, tôi đã cố tìm ra chú của Thảo My là Triệu Kiên để nhờ chú ấy tư vấn. Chính chú ấy đã giúp tôi rất nhiều chứng cứ để lật đổ Triệu Kỷ – Anh trai chú ấy.

Chuyến đi Nha Trang khiến em suýt mất ๓.ạ.ภ .ﻮ nhưng lại là kỉ niệm nhanh chóng kéo tôi và em xích lại gần nhau hơn, để tôi mạnh dạn nói lời yêu em, nguyện giang rộng đôi cάпh của mình chở che cho em, xoa dịu những vết thương cho em, đem lại nụ cười tгêภ môi em. Chu Khả Hân của tôi không đáng phải rơi nước mắt nữa…

Advertisement

Thế nhưng, người tính không bằng trời tính, tình yêu của chúng tôi lại phải đối mặt với sự ngăn cản của mẹ tôi và những mưu đồ của Triệu Thảo My. Trước khi đi Hàn Quốc một tháng để thực hiện kế hoạch quan trọng nhất đời mình, ngoài việc dặn dò vệ sĩ bảo vệ gia đình em, nói rõ với bố em về tình cảm lâu năm của mình để ông tin tưởng giao con gáι cho tôi, tôi đã cố trấn an em. Vậy mà, chỉ ba ngày sau khi tôi đi, tai họa đã ập xuống đầu em – bố em đột ngột quα ᵭờι, gia đình họ Triệu o ép Hội đồng quản trị công ty, mẹ tôi bắt ép em xa tôi…Khả Hân của tôi đã phải âm thầm chịu đựng bao nỗi đớn đau, giằng xé và dứt áo ra đi. Còn tôi, những nỗ lực ngày đêm nơi xứ lạnh để trở về bên em nhưng đón chào tôi lại là một Hà Nội không còn em nữa.

Đó là giây phút tôi cảm thấy trống rỗng và hoang mang. Tôi thấy có lỗi với bố em, với em và với chính bản thân mình. Tôi thấy bất lực vì không bảo vệ được em. Giá mà tôi chỉ là người bình thường để em không phải chịu khổ, giá mà tôi về sớm hơn….Sau khi đòi ra khỏi cái dòng họ danh giá đó, tôi thấy nhẹ nhõm. Tôi đã không đợi tới ngày khai trương công ty của mình vì sợ em bị vây cάпh của Triệu Kỷ hãm hại nên ngay lập tức bay sang Hàn Quốc tìm em.

Trời lại thương chúng tôi nên may mắn để mẹ tôi là bạn thân thuở bé của mẹ em, để mẹ tôi nhận ra bộ mặt thật của họ Triệu, để tôi và em dễ dàng tìm được nhau. Trời thương chúng tôi nên lại để tôi được giang rộng ʋòпg tay ôm Chu Khả Hân vào lòng mà chở che vỗ về, mà trầm luân cùng em trong miên man nỗi nhớ. Trời thương chúng tôi nên để tôi giữ được nụ cười trong trẻo tгêภ môi em. Nếu cho tôi được chọn một con đường, tôi sẽ chọn con đường có em đang đứng….

Ngày cưới của chúng tôi, người dắt tay em vào lễ đường không phải bố vợ tôi mà là anh Thế Sơn. Anh ấy đặt tay em vào tay tôi và nói:

– Hoàng Khôi Nguyên, anh giao cô em gáι này cho em, hãy đem hạnh phúc đến cho Khả Hân nhé!

Tôi gật đầu mà sống mũi cay cay:

– Chắc chắn rồi anh vợ!

Đám cưới chúng tôi được tổ chức tгêภ một bãi biển ở Nha Trang vào buổi tối. Nhìn lên bầu trời đêm hôm ấy, có một ngôi sao sáng nhất đang mỉm cười với chúng tôi. Tôi biết, đó là Chu Khải Tâm – người đàn ông vĩ đại, là bố vợ tôi. Giây phút cuối cùng của cuộc đời ông, tôi không có mặt. Nhưng tôi biết, ông luôn dõi theo mọi bước đường chúng tôi đi, luôn ở bên cạnh chúng tôi trong những giờ phút trọng đại cũng như đời thường nhất bởi vì đơn giản ông là người đàn ông của gia đình. Tôi biết ơn ông vì ông là bố của vợ tôi, là ông ngoại của các con tôi. Tôi biết ơn ông vì ông đã dạy cho tôi biết cách sống, cách hi sinh để có hạnh phúc. ĐEM LẠI HẠNH PHÚC CHO NGƯỜI KHÁC CŨNG LÀ CÁCH MANG LẠI HẠNH PHÚC CHO CHÍNH MÌNH. Bố vợ, cảm ơn bố…

Advertisement
Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất