Qua mùa giông bão – Chương 71

Vũ Linh 145

Tác giả :An Yên

Đất nước Hàn Quốc đón Khả Hân bằng những hạt tuyết rơi tгêภ bầu trời Seoul vào tháng mười hai. Dù đã chuẩn bị cho cái giá rét nơi đây nhưng cô vẫn không khỏi rùng mình liên tục bởi không khí lạnh đột ngột ùa tới. Hít một hơi sâu, cô lẩm bẩm:

– Chào Hàn Quốc!

Khả Hân vừa kéo vali bước ra đã thấy hai người đại diện của công ty ra đón cô và những bạn du học sinh khác. Một người đàn ông khá lịch lãm bước về phía Khả Hân:

– Chào cô, có phải cô là Chu Khả Hân không?

Khả Hân gật đầu, trong lòng đang thắc mắc sao mười mấy du học sinh mà anh ta lại biết mình. Đoán được suy nghĩ của Khả Hân, người đàn ông ấy mỉm cười:

– Cô đừng sợ, tôi là Minh Khang, đại diện cho du học sinh bên này. Bà Thu Lan dặn riêng tôi đón cô và thu xếp chỗ ở cho cô, không ở chung kí túc xá với các bạn kia!

À, hóa ra mẹ của anh vẫn đặt cô vào tầm ngắm dù đã đẩy cô xa cách anh về mặt địa lý. Khả Hân cười khổ, đúng là chayn trời cũng không khỏi nắng. Cô gật đầu:

– Cảm ơn anh! Chúng ta đi thôi!

Minh Khang lịch sự kéo vali giúp Khả Hân rồi nói với cô gáι ban nãy đi cùng anh ta:

– Em đưa mọi người về kí túc xá nhé, anh đưa cô Khả Hân về chỗ ở!

Cô gáι kia hình như cũng đã được báo trước nên không thắc mắc gì. Những người của công ty đi cùng Khả Hân lên xe với cô gáι đó, còn cô đi cùng với Minh Khang. Suốt dọc đường, anh ta hỏi han về ngành nghề cô lựa chọn và chia sẻ một số kinh nghiệm mà các du học sinh cần biết lúc học tập ở đây. Khả Hân thấy anh ấy khá cởi mở và thân thiện nên cũng bớt cảm giác bỡ ngỡ:

– Anh Minh Khang đã lập gia đình chưa ạ?

Anh ta liếc nhìn Khả Hân rồi mỉm cười:

– Chưa em ạ, lo học để xây dựng sự nghiệp, giờ khá ổn lại già mất rồi, đang ế nhăn đây! Chắc kiếm cô du học sinh nào đó không chê mình để yêu rồi cưới kẻo bố mẹ đuổi ra khỏi nhà!

Khả Hân bật cười:

– Anh Minh Khang vui tính quá, phụ nữ chúng em mới lo già, đàn ông không phải lo đâu ạ!

Hai người trò chuyện cho đến khi xe dừng lại trước một ngôi nhà ở ngoại ô Seoul. Mới đầu mùa đông mà tuyết rơi khá nhiều, phủ trắng mái nhà. Minh Khang cẩn thận mở cổng rồi đưa đồ đạc vào cho Khả Hân. Căn nhà khá ấm cúng và quá rộng rãi với một mình cô. Ngoài phòng khách được bài trí khá đơn giản nhưng đầy đủ tiện nghi, căn nhà còn có một gian bếp và hai phong ngủ nữa. Khả Hân nghĩ bụng, ít tháng nữa Gia Linh sang đây, hai chị em ở sẽ thoải mái lắm.

Đang ngắm nghía ngôi nhà, Khả Hân giật mình bởi tiếng Minh Khang cất lên:

– Em thấy thiếu thốn gì không để anh mua?

Khả Hân lắc đầu:

– Dạ không ạ, em thấy quá đầy đỉ rồi ạ! Cảm ơn anh!

Minh Khang còn ở lại một lúc để cùng cô dọn dẹp và dặn dò môtk số việ. Trước lúc ra về, anh ấy đưa cho cô một tấm vé xe buýt:

– Đây là vé tháng của tuyến xe buýt tới trường, em chỉ cần đi bộ mấy bước ra trạm ngoài kia là lên xe thôi. Còn đây là số điện thoại của anh, có gì em cần cứ gọi nhé! Anh cũng mua máy và sim mới cho em đây! Khϊếp, em là gì của bà Thu Lan mà được ưu tiên nhiều thế nhỉ?

Có lẽ mẹ Khôi Nguyên chỉ nói những việc cần làm nên Minh Khang không rõ sự tình. Bác ấy đã muốn cô thay điện thoại, thay sim để Khôi Nguyên không liên lạc được. Khả Hân gật đầu:

– Anh chu đáo quá, em cảm ơn ạ!

Trước khi sang đây, Khả Hân cũng đã tìm hiểu về đất nước Hàn Quốc và những tuyến đường ra ngoại thành cùng một số địa điểm du lịch. Vì thế, cô cũng không quá lo sợ. Minh Khang ở lại chơi một lát rồi xin phép ra về.

Ngày hôm sau là chủ nhật, Khả Hân ʇ⚡︎ự thưởng cho mình một chuyến đi tới tháp Nam san. Đây là một ngọn tháp được xây dựng từ năm 1969 tгêภ đỉnh Nam san, nằm ngay giữa trung tâm thành phố Seoul và công viên Nam san nổi tiếng. Đây là nơi được mệnh danh là một trong những tháp du lịch tình yêu thú vị nhất Hàn Quốc. Điều ấn tượng nhất ở đây là hàng rào sắt với các ổ khóa tình yêu nằm ngay tгêภ sân thượng. Một vườn đầy những cây khóa tình yêu đủ màu sắc, hình dạng và kích cỡ khác nhau. Khả Hân lặng nhìn tên của các cặp đôi được ghi tгêภ mỗi ổ khóa cùng lời hứa hẹn và ước nguyện mãi bên nhau của họ, lòng chợt dâng lên cảm giác nhớ nhung đến đau đớn. Người Hàn Quốc quan niệm rằng sau khi khóa ổ khóa tгêภ tháp Nam san rồi ném chìa khóa thật xa để khẳng định tình yêu trường tồn, vĩnh cửu của mình.

Giá mà có Khôi Nguyên ở đây lúc này nhỉ? Khả Hân chợt nghĩ rồi lại ʇ⚡︎ự cười mình. Anh giòe này chắc đang ở Việt Nam để ổn định công tt và chuẩn bị cưới Triệu Thảo My. Thế nhưng, nghĩ lại những gì anh đã làm cho cô, cho gia đình cô, lòng Khả Hân xót xa vô hạn. Chẳng thể cùng anh đi hết đoạn đường tình, chẳng thể cùng anh thực hiện ước mơ, đau đớn không kể ҳιếϮ. Cô chẳng giúp được gì mà chỉ đem lại phiền toái cho anh, thôi thì hãy để anh kết hôn với người phù hợp, có thể cùng anh gánh vác cơ nghiệp.

Nghĩ đi nghĩ lại, Khả Hân quyết định lấy một ổ khóa tình yêu, khóa lên hàng rào và ghi dòng chữ: ” Hoàng Khôi Nguyên – Chu Khả Hân kiếp sau mãi bên nhau”. Dù chẳng biết kiếp lai sinh có gặp được nhau hay không, dù chẳng biết kiếp này có làm được gì để báo đáp ân tình của anh hay không, nhưng dẫu sao đi chăng nữa, xem như đây là nghĩa cử cuối cùng cô có thể làm cho anh.

Tháp Nam san còn là nơi lý tưởng nhất để nhìn ngắm toàn cảnh thủ đô Seoul. Từ tòa tháp giữa trung tâm thành phố, Khả Hân thả hồn mình ngắm nhìn vẻ yên ả trầm lắng của mùa đông Seoul. Rồi cô sẽ ổn, ổn như khi anh chưa xuất hiện trong đời mình. Rồi cô sẽ khác, sẽ mạnh mẽ và bản lĩnh để đi qua những bão giông của cuộc sống.

Ngày hôm sau, Khả Hân bắt đầu đến trường cùng các bạn học tập. Những ngày đầu ở một đất nước xa lạ, cái giá rét cùng những bông tuyết thấm đẫm vào tâm hồn cô đơn và chẳng chịt vết thương của cô. Trong những ngày đó, Minh Khang luôn ở bên giúp đỡ, động viên cô. Khả Hân nghĩ bà Thu Lan quá cẩn thận khi để anh ấy suốt ngày lẽo đẽo theo cô. Ngoài giờ học, cô chỉ gọi điện thoại về nhà cho mọi người và luôn dặn dò cả nhà giữ bí mật về mình.

Khi Chu Khả Hân đặt chân lên đất Hàn Quốc thì Hoàng Khôi Nguyên cũng về tới Hà Nội với tâm trạng háo hức, tràn ngập hi vọng kịp gặp Khả Hân. Đón anh ở sân bay vẫn là Hải Minh:

– Khôi Nguyên, tao ở đây!

Khôi Nguyên rảo bước về phía Hải Minh:

– Sao rồi, Khả Hân đi chưa?

Hải Minh cúi mặt:

– Đi sáng nay rồi, đúng lúc mày về đây!

Khôi Nguyên hụt hẫng. Anh không ngờ mọi việc vượt ra ngoài kế hoạch của mình. Cô đã đi rồi sao? Vậy là những cố gắng, những dằn vặt và cả những nhớ nhung của anh những ngày qua cuối cùng cũng là không kịp.

Tiếng Hải Minh vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của anh:

– Giờ về biệt thự hay công ty đây?

Khôi Nguyên lắc đầu:

– Không, tao muốn qua nhà Khả Hân và thăm mộ bố cô ấy trước!

Chiếc xe lăn bánh và dừng lại ở chung cư bình dân nhà Khả Hân. Cảnh vật vẫn vậy mà hình bóng người con gáι anh yêu không còn nữa…

Gia đình Khả Hân vừa nhận được điện thoại của cô báo đã sang Hàn Quốc thì chuông cửa reo lên. Nhìn thấy Khôi Nguyên, Gia Linh bỗng rưng rưng nước mắt:

– Anh Khôi Nguyên, chị ấy…

Khôi Nguyên gật đầu lăngh lẽ cúi chào mọi người rồi đi lại qùγ trước bàn thờ ông Chu Khải Tâm:

– Bố…sao bố không đợi con về? Tối hôm đó, bố hứa với con sẽ khỏe mạnh, đợi con đưa bố sang Hàn Quốc chữa Ьệпh, đợi con cưới Khả Hân làm con rể bố cơ mà…

Tất cả mọi người đều lặng đi. Lần đầu tiên Hoàng Khôi Nguyên gọi ông Khải Tâm một tiếng bố thống thiết như vậy. Giọng nói của anh run rẩy, vừa có chút ân hận, vừa có chút day dứt, tiếc thương.

Khôi Nguyên vẫn qùγ như thế:

– Con về rồi đây, nhưng chẳng còn ai làm trọng tài cho con và anh Thế Sơn chơi cờ cả, Khả Hân cũng đi rồi, mọi cố gắng của con hóa tro bụi cả sao hả bố? Xin lỗi bố, con về muộn mất rồi!

Thế Sơn tiến lại vỗ vỗ vai anh:

– Khôi Nguyên, đứng dậy đi! Mọi việc xảy ra quá nhanh, bố sẽ không trách cậu đâu!

Hoàng Khôi Nguyên vẫn qùγ như một pho tượng đá:

– Bố, con sẽ giữ lời hứa với bố, sẽ không buông tay cô ấy, sẽ bảo vệ cô ấy đến hết đời.

Gia Linh ôm miệng khóc nức nở. Giá mà chin gáι cô có thể ở đây lúc này, giá mà Hoàng Khôi Nguyên không phải là người kế nghiệp duy nhất của gia tộc họ Hoàng, không phải là một Tổng giám đốc tài ba mà chỉ là một người bình thường thôi, biết đâu họ đã không phải chịu những áp lực như thế. Cả căn nhà rơi vào không gian trầm lắng đến thê lương…

Hoàng Khôi Nguyên thắp hương cho ông Chu Khải Tâm rồi quay sang bà Diễm Lan:

– Mẹ, từ nay con sẽ gọi người là mẹ. Đây sẽ mãi là gia đình của con. Cả đời này, con chỉ cưới một mình Chu Khả Hân!

Bà Diễm Lan dù không biết chuyện mẹ của anh đến gặp Khả Hân và gây sức ép cho cô nhưng bà hiểu những gánh nặng của anh và sự ngăn cản của gia đình anh. Bà cầm lấy bàn tay đang run lên của Khôi Nguyên:

– Dù con và Khả Hân có như thế nào đi chăng nữa, đây vẫn là gia đình của con!

Dù trời đã về chiều, cơn mưa mùa đông đã nặng hạt nhưng nhưng lòng Khôi Nguyên vẫn cảm thấy ấm hơn khi nghe những lời nói ấy. Khả Hân, đợi anh, nhất đinh phải đợi anh…

Rời nhà Khả Hân, Hoàng Khôi Nguyên cùng Hải Minh ra thăm mộ ông Khải Tâm. Đã chiều muộn nhưng anh vẫn nhất quyết đi bằng được. Ngôi mộ đã đắp được hơn một tháng, những ʋòпg hoa vẫn chưa héo. Hoàng Khôi Nguyên qùγ trước mô đất mà khóc:

– Con ra thăm bố đây, con về để thực hiện những gì đã hứa với bố. Xin bố hãy phù hộ cho chúng con, bố nhé!

Cơn mưa mỗi lúc một nặng hạt. Nén hương bỗng vụt lóe thành ngọn lửa nhỏ như ngọn nến rồi lại âm ỉ cháy. Người đàn ông trong bộ vest đen sang trọng đang qùγ trước nấm mộ, hai bờ vai run lên, những giọt nước mắt mặn chát hòa cùng với nước mưa. Hải Minh vội cầm một chiếc ô chạy đến :

– Khôi Nguyên, về thôi, mưa to rồi! Mày ốm ra đấy!

Hoàng Khôi Nguyên lắc đầu:

– Bố vợ tao nằm dưới đó cũng đâu có ô che, tại sao tao lại phải về?

Rồi vẫn với tư thế qùγ như thế, anh kể cho ông nghe những câu chuyện ở Hàn Quốc như hai người bạn tâm giao đang ngồi hàn huyên tâm sự. Màn đêm bắt đầu buông xuống, Hoàng Khôi Nguyên mỉm cười mà nước mắt rưng rưng:

– Bố vợ, con sẽ thực hiện những điều đó vào ngày mai. Giờ con về đây, con sẽ ra thăm bố sau nhé!

Quần áo ướt sũng, Hoàng Khôi Nguyên nặng nề bước ra khỏi nghĩa trang và lên xe về biệt thự.

Sáng hôm sau, Khôi Nguyên lái xe về dinh cơ nhà họ Hoàng. Mới sáng sớm, anh đã thấy xe của Triệu Thảo My đỗ ngoài sân:

– Anh Khôi Nguyên, anh về rồi, sao anh không nói để em ra đón ạ?

Anh không trả lời Thảo My mà cúi chào ông Trí Khôi và bà Thu Lan đang ngồi đối diện rồi nói:

– Con có việc sang Từ đường họ Hoàng, mọi người cùng qua đó luôn đi ạ!

Ông Trí Khôi ngạc nhiên:

– Có việc gì mà sáng ra đã kéo nhau sang Từ đường, không để cho ông nội nghỉ ngơi?

Hoàng Khôi Nguyên không trả lời bố mà quay lưng đi ra cửa, theo một cάпh cửa nách đi sang ngôi biệt thự bên cạnh — đó là nơi ông nội anh đang ở và có một khu riêng khắc hai chữ dát vàng ” TỪ ĐƯỜNG” – nơi thờ phụng của dòng họ Hoàng. Khôi Nguyên cúi chào:

– Ông nội, Khôi Nguyên mới về ạ!

Rồi anh bước vào từ đường, thắp ba nén hương và qùγ xuống nói lớn:

– Hôm nay, Hoàng Khôi Nguyên đến từ đường xin được rời khỏi dòng họ Hoàng!

Bà Thu Lan há hốc miệng:

– Khôi Nguyên, con có biết mình đang làm gì không? Đứng dậy xin lỗi ông nội ngay!

Hoàng Khôi Nguyên vẫn qùγ như thế. Ông nội anh bình thản nói:

– Lí do?

Khôi Nguyên dõng dạc thưa:

– Vì con nghĩ mình không đủ sức gánh vác cái danh xưng là người thừa kế duy nhất nữa!

Ông nội anh gõ mạnh cây gậy xuống đất:

– Hỗn láo! Con cháu họ Hoàng không được phép chùn bước!

Hoàng Khôi Nguyên mỉm cười:

– Con không chùn bước mà họ Hoàng hiện nay đang làm bạn với những người không trung thực, kết giao với những kẻ bội phản!

Ông nội của Khôi Nguyên quát lớn:

– Anh nói ai?

Hoàng Khôi Nguyên chỉ tay vào Thảo My:

– Gia đình cô ta dám kéo bè phái đòi thôn tính công ty. Vậy mà người trong gia đình này vẫn bợ đỡ cho họ!

Triệu Thảo My lắp bắp:

– Không…Khôi Nguyên, em…em …thật lòng yêu anh.

Hoàng Khôi Nguyên vẫn qùγ dưới sàn nhà, mắt nhìn lên hương án, miệng nở nụ cười như có như không:

– Được, vậy từ nay tôi không còn là con cháu họ Hoàng nữa, liệu tình yêu của cô có thay đổi không?

Thảo My nức nở:

– Khôi Nguyên, nếu anh không yêu em thì có thể từ bỏ, em vẫn một lòng với anh, nhưng anh đừng vì Chu Khả Hân ra đi mà đến đây xin rời khỏi Hoàng gia!

Hoàng Khôi Nguyên từ từ đứng dậy, cung kính nói với ông nội:

– Ông nội, trước nay Khôi Nguyên chưa làm việc gì mà không có minh chứng rõ ràng. Nếu ông còn tiếp tục mối thâm tình với Triệu gia, con e rằng ông nên chuẩn bị trước tђยốς trợ tιм cho mình. Còn con đến đây chỉ để thông báo cho mọi người rõ từ nay, đừng ai đến làm phiền con với cái danh xưng ấy nữa.

Ông nội anh dù đã hơn tám mươi tuổi nhưng vẫn còn phương phi, nước da dù có nhiều nét đồi mồi nhưng vẫn hồng hào, ông chậm rãi nói:

– Vì một cô gáι như Thảo My vừa nói ư?

Hoàng Khôi Nguyên nhấn mạnh từng chữ:

– Một người đàn ông mà đến hạnh phúc riêng của mình cũng không có quyền định đoạt, đẩy người mình yêu vào đường cùng, không bảo vệ được cô ấy thì cũng chả làm được gì to tát và cả cuộc đời chỉ sống trong cô đơn mà thôi!

Câu nói của Khôi Nguyên đã khiến ông nội anh thất thần mất mấy giây. Ngày trước, cũng vì sĩ diện của người thừa kế dòng họ Hoàng mà ông đã chấp nhận rời xa người con gáι ông yêu, lấy một người phụ nữ môn đăng hộ đối để giữ vững cơ nghiệp. Khôi Nguyên nói đúng, cả cuộc đời, ông vẫn không quên được bà ấy, cả cuộc đời ông đã sống trong nỗi cô đơn. Sự giàu có chẳng bao giờ khiến ông vơi đi sự đơn ᵭộc và day dứt. Nghiệp chướng ấy, không lẽ bây giờ đây lại linh ứng vào đứa cháu đích tôn của ông?

Hoàng Khôi Nguyên nói xong thì rút điện thoại gọi cho Hải Minh:

– Tôi xong rồi, cuộc họp báo sắp bắt đầu chưa?

Hải Minh ở đầu dây bên kia nói nhanh:

– Qua đây đi, năm phút nữa bắt đầu!

Hoàng Khôi Nguyên cúi chào mọi người rồi rảo bước đi. Bà Thu Lan liền gọi giật lại:

– Khôi Nguyên, con có là người họ Hoàng hay không thì vẫn là con của bố mẹ. Việc hôn nhân, con không được ʇ⚡︎ự mình quyết định. Cái công ty này phải do con và Thảo My gánh vác.

Hoành Khôi Nguyên khônv quay đầu lại mà nói:

– Mẹ về bật ti vi theo dõi cuộc họp báo sẽ rõ!

Nói rồi, anh lái xe đến địa điểm tổ chức họp báo. Cuộc họp báo này thu hút rất nhiều nhân vật cót cάп trong giới báo chi và truyền thông cũng như giới doanh nghiệp. Đứng trước hàng loạt ống kính và micro, Hoàng Khôi Nguyên dõng dạc nói:

– Hôm nay, công ty chúng tôi tổ chức cuộc họp báo này với hai mục đích. Thứ nhất, thời gian qua có một số tin đồn thất thiệt về việc công ty phá sản thì nay, tôi – Hoàng Khôi Nguyên xin tuyên bố công ty chúng tôi vẫn phát triển bình thường. Hơn một tháng qua, tôi đã huy động được một số nhà đầu tư trực tiếp từ Hàn Quốc, đảm bảo sự đi lên vững bền cho công ty. Cũng từ hôm nay, tôi xin rút lui khỏi chức vụ Tổng giám đốc và giao lại cho bố tôi — ông Hoàng Trí Khôi!

Phía dưới, các phóng viên bắt đầu nháo nhác nhìn nhau ngỡ ngàng, hàng loạt câu hỏi được đặt ra:

– Ông Hoàng, chúng tôi nghe nói ông vì có tình cảm với một cô gáι mới vào công ty mà từ bỏ chức vụ để sống yên ổn với cô ấy phải không?

– Ông Hoàng, phản ứng của Hội đồng quản trị và gia đình ông như thế nào?

– Ông Hoàng, chúng tôi được biết ông và cô Triệu Thảo My sắp kết hôn phải không?

Hoàng Khôi Nguyên đưa tay ra dấu cho các phóng viên ngừng hỏi rồi tiếp tục nói:

– Việc thứ hai, tôi xin tuyên bố với báo giới, hai ngày nữa, tôi sẽ tổ chức lễ thành lập công ty Nguyên ‘s tại đại lộ XZ. Đó cũng là lí do tôi không còn là Tổng giám đốc ở đây. Công ty NGUYÊN’S đã hoàn thành mọi thủ tục pháp lý và phần nhà xưởng đã được xây dựng trong suốt một năm qua. Tôi hoàn toàn không còn trách nhiệm của Tổng giám đốc ở công ty cũ từ ngày hôm nay nhưng vẫn đảm bảo công ty vững vàng. Tiện đây, tôi xin kính mời giới truyền thông và doanh nghiệp tới dự lễ thành lập của NGUYÊN’S vào hai ngày nữa!

Ngồi trước màn hình, bà Thu Lan nắm chặt hai bàn tay:

– Con cái hỗn láo, đó đang làm cái trò gì thế này? Tại sao lại có thể lập công ty nhanh đến thế?

Bà không hề biết con trai bà đã âm thầm chuẩn bị cho kế hoạch của mình từ một năm nay, khi anh phát hiện ra những mưu đồ sau lưng mình của gia đình Triệu Thảo My. Họ đã ra sức lôi kéo, kết bè đảng để lật đổ gia đình anh. Vì thế, hơn một tháng qua, một mặt Hoàng Khôi Nguyên kêu gọi các nhà đầu tư Hàn Quốc để giữ vững công ty cho ông nội , dẫu nhà Thảo My có rút vốn vẫn không hề hấn gì. Mặt khác, anh và Hải Minh ráo riết thực hiện xong xuôi mọi thủ tục để sang công ty mới với những nhà tài trợ trực tiếp tùe Hàn Quốc.

Tiếng Khôi Nguyên vẫn đều đều phát ra:

– Còn một vấn đề nữa, tôi đang nắm trong tay tất cả chứng cứ phản bội và âm mưu thôn tính công ty của ông Triệu Kỷ – cỏi đông lớn thứ hai của công ty. Tôi nghĩ ông ấy sẽ bị triệu tập trong nay mai. Vì vậy, câu hỏi của các bạn về việc tôi và Triệu Thảo My có kết hôn hay không, câu trả lời là KHÔNG BAO GIỜ.

Bà Thu Lan quay sang Thảo My:

– Thảo My, Khôi Nguyên nói vậy là sao?

Triệu Thảo My chợt tái mét mặt rồi bặm môi nói:

– Con nghĩ gia đình con chó cái Khả Hân đó xui xút anh Khôi Nguyên diễn kịch để thu hút báo giới, pr cho công ty mới thôi dì ạ. Nhà con với nhà dì thâm tình như biển, làm gì có chuyện đó ạ? Bạch Diễm Lan quả là mưu cao, nhìn có vẻ hiền lành mà chẳng vừa. Con nghe nói ngày xưa bà ta còn ςư-ớ.ק chồng người khác, khiến gia đình họ tan nát rồi sau mới sinh ra Chu Khả Hân và Chu Gia Linh đấy dì ạ!

Bà Thu Lan bỗng lắp bắp:

– Con nói ai???

Triệu Thảo My nói rành rõ:

– Bà Bạch Diễm Lan, mẹ của Khả Hân đấy dì!

Bà Thu Lan bỗng hốt hoảng cực độ:

– Vậy bố Khả Hân tên là gì?

Thảo My nói nhanh:

– Dì sao vậy? Ông ta là Chu Khải Tâm. Lúc ông ấy mất được một thời gian, con có đem phong bì tiền tới thắp hương rồi, coi như để Chu Khả Hân im miệng, vậy mà…

Trong lúc ánh mắt Triệu Thảo My xoáy thẳng về phía trước thì bà Thu Lan thấy tai mình như ù đi, mọi âm thanh đều không rõ nữa, miệng bà lẩm bẩm mấy tiếng chỉ mình bà nghe thấy:

– Bạch Diễm Lan…không lẽ là bà ấy….

Advertisement
Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất