Qua mùa giông bão – Chương 50

Vũ Linh 219

Tác giả : Yên An

Khả Hân đơ mất mấy giây. Nếu đây là một bộ phim Hàn Quốc thì sẽ là một cảnh quay chậm và anh quay phim sẽ rà ống kính cận cảnh nữ chính lúc này. Sau quãng thời gian đó, Khả Hân đốp chát lại ngay:

– Anh bị thần kinh à?

Lần này đến lượt Khôi Nguyên nghệt mặt ra:

– Tại sao yêu một người lại là bị thần kinh?

Khả Hân nhìn Khôi Nguyên một lượt rồi hỏi:

– Tôi hỏi thật nhé, có phải anh không biết bơi nhưng lúc tối vì có đông phóng viên, nhà báo lại cả công ty đối tác, anh sợ người tình của anh khiến tôi bị ૮.ɦ.ế.ƭ oan khuất tức tưởi sẽ về đòi ๓.ạ.ภ .ﻮ anh nên nhắm mắt nhắm mũi nhảy xuống cứu tôi, thành ra giờ đầu óc có vấn đề đúng không?

Khôi Nguyên mỉm cười:

– Đầu óc tôi hoàn toàn bình thường!

Khả Hân bĩu môi:

– Xí, tôi biết thừa, dạng công ʇ⚡︎ử bột như anh làm gì biết bơi lội, đầu toàn chữ, chắc chữ va vào nhau rồi chạm phải ๔.â.ץ t.ђ.ầ.ภ к.เ.ภ.ђ nào rồi đúng không? Người ta gọi là chập mạch ấy!

Anh chàng từng được xem là kình ngư của trường Đại học RMIT lắc đầu:

– Không! Tôi chẳng làm sao cả!

Khả Hân chau mày:

– Anh không thần kinh, không chập mạch thì tại sao một người để ý đến cả sở thích trong hồ sơ xin việc của tôi mà có thể nói thích tôi trong khi tôi đã ghi rõ tình trạng kết hôn trong đó?

Khôi Nguyên cong khóe môi:

– Nhưng em đã li hôn!

Khả Hân ngạc nhiên:

– Anh biết rõ về tôi vậy sao?

Anh chàng Tổng giám đốc tủm tỉm:

– Chắc em còn định nói rằng dù li hôn thì em cũng đã có con rồi đúng không? Con em cũng là con tôi, cu Bo sẽ là con của chúng ta!

Khả Hân há hốc miệng:

– Anh biết cả tên của con tôi sao?

Khôi Nguyên nhìn Khả Hân:

– Tôi biết chứ. Tôi còn biết hiện tại em đang ở cùng gia đình tại một chung cư mini tгêภ đường xy, ngày nào tôi chả đi qua đó!

Khả Hân gật đầu:

– Tất nhiên, địa chỉ nhà tôi có ghi rõ trong hồ sơ!

Khôi Nguyên cười:

– Không phải tôi đọc trong hồ sơ, mà vì…ngày nào tôi cũng đi theo em về.

Khả Hân bắt đầu đỏ mặt:

– Anh đi theo tôi làm gì?

Khôi Nguyên tủm tỉm:

– Vì…đường về nhà em cũng là đường về nhà tôi!

Khả Hân không hiểu ẩn ý trong câu nói của anh chàng đẹp trai nên ngạc nhiên:

– Hả? Thì ra là cùng đường sao? Hết hồn, vậy mà tôi cứ tưởng là bị theo dõi cơ đấy! Thôi, tóm lại là chả biết vô tình hay cố ý nhưng dù sao tôi cũng cảm ơn anh đã cứu tôi. Nhưng lần sau, chuyện riêng của hai người thì làm ơn đừng lôi kéo tôi vào rõ chưa? Tôi…

Khả Hân chưa kịp nói hết câu thì cả người cô đã bị một lực kéo vào, ʋòпg tay ai đó ôm lấy thân hình mảnh mai của cô áp sát vào vòm ռ.ɠ-ự.ɕ săn chắc của mình. Chả hiểu sao, Khả Hân lại không thể bài xích sự ấm áp đó mà chỉ thấy ռ.ɠ-ự.ɕ trái của mình bỗng ngân rung lên những nhịp ᵭ.ậ..℘ mạnh mẽ khác thường. Cái ôm của một người đàn ông mà cô mới gặp với số lần chưa đủ mười đầu ngón tay và hầu như lần nào cũng có chuyện sao bỗng nhiên ấm áp đến vậy.

Mấy giây sau, lấy lại sự tỉnh táo, Khả Hân vội đẩy Khôi Nguyên ra:

– Anh làm gì đấy?

Khôi Nguyên nhìn cô, ánh mắt đầy nhu tình:

– Khả Hân, anh yêu em!

Khả Hân trố mắt trân trân nhìn Khôi Nguyên. Sau mấy giây ngơ ngác, cô giơ tay sờ lên trán vị Tổng giám đốc lạnh lùng ấy. Nhưng tay cô chưa kịp chạm đến trán anh ta thì đã bị Khôi Nguyên bắt lấy. Anh đặt bàn tay Khả Hân lên ռ.ɠ-ự.ɕ trái của mình:

– Ở đây, không phải tгêภ đó!

Khả Hân chσáпg váng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chỉ mấy tiếng đồng hồ thôi mà sao đủ thứ chuyện xảy đến thế này? Nào là Thảo My hiểu nhầm suýt dìm ૮.ɦ.ế.ƭ cô, rồi giờ lại đến anh chàng lạnh hơn băng này nói yêu cô…người giàu thật lắm chuyện và khó hiểu??? Mãi một lúc sau, Khả Hân mới lắp bắp:

– Có phải anh…bị…điên…không?

Khôi Nguyên cong khóe môi:

– Ừ, tôi bị điên vì yêu em đấy!

Khả Hân lại càng rối:

– Nhưng tôi và anh không thể…

Khôi Nguyên cắt lời cô:

– Tại sao lại không thể?

Khả Hân đã bình tĩnh hơn, cô hít một hơi thật sâu và nói:

– Tổng giám đốc, anh và tôi là hai thế giới khác nhau. Một gia đình danh gia vọng tộc như nhà anh không bao giờ chấp nhận tôi. Thảo My nói đúng, người như cô ấy mới môn đăng hộ đối với anh, anh có hiểu không?

Khôi Nguyên lắc đầu:

– Không!

Khả Hân nghệt mặt ra:

– Hả? Anh học nhiều chữ quá rồi hóa rồ à?

Khôi Nguyên giải thích:

– Chính em mới rồ đấy! Tôi yêu ai, cưới ai thì liên quan gì đến gia đình tôi? Em là người ở thời đại nào rồi mà có tư tưởng môn đăng hộ đối hả cô bé?

Cô bé? Anh ta dám xem cô là con nít sao? Cô dù gì cũng là gáι một con mà bị gọi là ” cô bé ” sao? Vậy mà chẳng hiểu sao trái tιм trong l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ Khả Hân lại ᵭ.ậ..℘ thình thịch, ᵭ.ậ..℘ đến loạn nhịp vì hai tiếng ấy. Nó gợi nhắc cho cô về những đóa hồng trong giỏ xe năm nào cùng những mảnh giấy viết vội…Nhưng rồi cô gạt đi, Hải Đăng đã là quá khứ, một quá khứ đau đớn mà cô đã vùi sâu vào dĩ vãng đau thương. Mẹ con cô cần sống cho hiện tại và tương lai.

Khả Hân quay nhìn Khôi Nguyên:

– Tôi hiểu những gì anh vừa nói. Bây giờ giả dụ cả một tỉ lần rằng tôi chấp nhận tình cảm của anh, thì gia đình anh cũng chẳng bao giờ chấp nhận tôi. Anh nghĩ xem, như thế anh và tôi có thể vui vẻ sống với nhau không? Chưa nói tới việc tôi thấy Thảo My rất yêu anh đấy!

Khôi Nguyên nhún vai:

– Vấn đề là tôi chả có tình cảm gì với cô ta. Còn với người tôi yêu, chỉ cần có tình yêu thì mọi rào cản đều có thể vượt qua!

Khả Hân lắc đầu:

– Điều đó chỉ có trong truyện ngôn tình thôi. Cuộc đời chẳng bao giờ là ngôn tình cả Tổng giám đốc ạ!

Khôi Nguyên vẫn nắm chặt tay Khả Hân:

– Chỉ cần em tin tôi, mọi việc cứ để tôi giải quyết!

Khả Hân im lặng. Chẳng hiểu sao cô cứ muốn đặt bàn tay mình trong lòng bàn tay ấm ấp kia. Nói chuyện với Hoàng Khôi Nguyên, những ấn tượng về một tảng băng di động bỗng dưng tan biến đi đâu mất. Dường như ở người đàn ông này còn nhiều điều mà Khả Hân chưa thấy rõ hoặc đã hiểu chưa đúng. Hay bởi lâu nay trái tιм cô vắng hình bóng đàn ông nên hôm nay nghe những lời này bỗng nhiên rung động? Khả Hân không rõ cảm xúc lúc này của mình, chỉ cảm nhận có một thứ gì đó đang len lỏi trong trái tιм cô, vừa ấm ám vừa trong lành…

Hai người cứ ngồi như thế. Một lúc sau, Khả Hân vội rút tay khỏi Khôi Nguyên:

– Không được! Tôi sợ thế giới người giàu các anh lắm, như tối qua suýt chút nữa mất ๓.ạ.ภ .ﻮ như chơi đấy! Tôi sợ những người có thế lực sẽ làm hại những người người thân của tôi. Thôi, anh cứ yêu, cứ lấy người hợp với anh đi, như gia đình anh muốn ý, còn tôi…

Nhưng câu nói của cô chưa kịp dứt thì bị chặn lại bởi…một nụ hôn. Lần này không phải Khôi Nguyên hà hơi thổi ngạt mà là một nụ hôn mang bao yêu thương và nỗi nhớ, nụ hôn của khát khao và chờ mong. Anh phủ môi mình lên cάпh môi cô rồi dùng lưỡi mình tách nhẹ hai cάпh đào đỏ mọng. Khôi Nguyên cứ thế đẩy lưỡi mình càn quét trong khoang miệng Khả Hân. Anh không muốn im lặng nữa, không muốn chờ đợi nữa, cũng không muốn nghe cô từ chối nữa. Người con gáι anh yêu đã khổ đau quá nhiều rồi, anh muốn bù đắp cho cô.

Còn Khả Hân, cô ngơ ngác đến mức sững sờ. Đây không phải là nụ hôn đầu tiên của cô nhưng chắc chắn là nụ hôn bất ngờ nhất của cô. Không ai ngờ tảng băng di động ấy biết hôn và lại dám hôn khi cô đang giảng giải lễ nghĩa cho anh ta chứ! Khả Hân vội đẩy Hoàng Khôi Nguyên nhưng anh lại giữ chặt gáy coi và càn quét mãnh liệt hơn nữa. Đến khi hô hấp của cả hai trở nên khó khăn, Khôi Nguyên mới lưu luyến rời đôi môi đã sưng đỏ của Khả Hân và ôm chặt lấy cô:

– Khả Hân, nếu cuộc đời của em đã nhiều bão giông thì hãy cho tôi được làm một khoảng trời nhỏ nơi em đứng , chỉ để che giông bão cho em được không?

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất