Qua mùa giông bão – Chương 47

Vũ Linh 291

Tác giả : Yên An

Nhìn ánh mắt lạnh hơn băng của Hoàng Khôi Nguyên, dĩ nhiên là Triệu Thảo My sợ đến tái mặt, cơn giận của anh ta có thể khiến cô nghỉ việc như chơi nên cô ta lặng lẽ cúi xuống nhặt đống giấy tờ vung vãi tгêภ sàn, xếp lại gọn gàng rồi quay người bước ra. Nhìn thấy Hải Minh đứng ở cửa, Thảo My nguýt dài:

– Tôi sẽ không để yên chuyện này!

Hải Minh dường như đã quá quen với kiểu ghen tuông vô lý của Thảo My dành cho anh bạn Khôi Nguyên nên nhún vai và chìa tay ra phía cửa ra hiệu tiễn khách. Thảo My dẫm mạnh gót giày lên nền gạch và đi ra ngoài.

Cô ta vừa rẽ vào nhà vệ sinh nữ để trang điểm lại thì cũng vừa lúc Khả Hân gõ cửa phòng Tổng giám đốc:

– Mời vào!

Nhận ra giọng nói của Hoàng Khôi Nguyên, Khả Hân nhẹ nhàng xoay nắm cửa bước vào:

– Dạ chào Tổng giám đốc, chào trợ lý Hải Minh ạ!

Khôi Nguyên ngẩng đầu và trong đáy mắt lóe lên vài tia ngạc nhiên rồi biến mất:

– Có việc gì sao?

Hải Minh nhìn thấy Khả Hân thì ho khan mấy tiếng rồi nói:

– Vậy xin phép Tổng giám đốc tôi đi đặt vé máy bay cho công ty vào ngày mai luôn. Chào cô Khả Hân nhé!

Nói xong, anh chàng trợ lý chuồn ngay lập tức. Khôi Nguyên chỉ vào chiếc ghế đối diện, ý bảo Khả Hân ngồi xuống. Khi cô đã yên vị, ang ta nhắc lại câu hỏi:

– Cô tìm tôi có việc gì sao?

Khả Hân rụt rè:

– Thưa Tổng giám đốc, tôi mới đi làm được hai ngày, liệu đi kí hợp đồng lớn như vậy…

Khôi Nguyên cong khóe môi cười:

– Tгêภ thương trường, nếu ngại ɔ.ọ ჯ.áʈ, nghĩa là chấp nhận thất bại. Cô nên xem đây là cơ hội chứ không phải là khó khăn.

Khả Hân vẫn thắc mắc:

– Nhưng tôi không hiểu sao anh không bảo những người nhiều kinh nghiệm đi để khả năng thành công cao hơn ạ?

Khôi Nguyên giải thích:

– Vậy tôi hỏi cô, người ta bảo tuổi trẻ là tương lai của đất nước, người ta đang muốn trẻ hóa đội hình cάп bộ, giờ cứ đưa những người giàu kinh nghiệm đi kí kết hợp đồng thì thế hệ trẻ đến khi nào mới trưởng thành, đến khi nào mới đủ sức lực thay thế cho lớp người đi trước?

Khả Hân nín bặt. Cô im lặng bới chưa bao giờ anh ta nói nhiều từ như vậy trước mặt cô và điều quan trọng là…anh ta nói không sai một từ nào hết. Thảo nào Hoàng Khôi Nguyên có sức hút đến thế, hóa ra không chỉ anh ta đẹp trai hay giàu có mà còn vì anh ta có một cái đầu ưu tú nữa.

Thấy Khả Hân cúi đầu im lặng, Khôi Nguyên lại tiếp tục phủ đầu:

– Cô còn lí do gì nữa không? Cô không nằm trong diện phụ nữ mang thai hay đang cho con bú để không đi công tác được. Vả lại, nếu đã học kinh doanh và đam mê kinh doanh thì phải biết dấn thân vào thương trường, biết cách tìm tòi và khám phá, biết linh hoạt trong tư duy. Cô mới vào hai ngày chứ hai giờ đồng hồ mà được cử đi công tác vẫn cứ gọi là một cơ hội.

Chị đồng nghiệp ấy nói quả không sai, đứng trước Hoàng Khôi Nguyên sẽ học được nhiều điều mà sách vở tгêภ ghế nhà trường Khả Hân chưa được giảng giải. Cô rụt rè:

– Vậy… đi có lâu không ạ…vì tôi có con nhỏ…Ϯộι thằng bé…

Khôi Nguyên khựng lại mấy giây, cảm giác có gì đó nhói lên trong l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ, rồi anh thở hắt ra một tiếng và nói:

– Xong việc thì về!

Khả Hân gật đầu:

– Dạ tôi hiểu rồi ạ. Cảm ơn Tổng giám đốc đã ưu ái. Tôi xin phép đi làm việc ạ!

Khôi Nguyên gật đầu rồi dõi theo bóng dáng bé nhỏ của Khả Hân đi ra phía cửa.

Trưa hôm ấy, sau khi nghe cô thuật lại câu chuyện, Gia Linh mở to mắt ngạc nhiên:

– Cái gì? Tận Nha Trang á? Chết rồi, làm sao bây giờ? Hay chị xin nghỉ ốm đi!

Khả Hân lắc đầu:

– Chị nghĩ anh ta nói đúng, đây là một cơ hội cho chị học hỏi. Với lại chị đang khỏe mạnh bình thường thế này bỗng lăn ra ốm ai tin? Lại lỡ việc của cả công ty nữa!

Gia Linh bĩu môi:

– Ôi dào, lỡ gì mà lỡ, công ty to đùng thế này thiếu gì người đi thay chị, có phải đi thi hoa hậu đâu mà bảo phải đi cho đúng người, kí hợp đồng thì miễn là đủ số lượng người đủ ban bệ là được mà. Vả lại, chị báo ốm đột xuất có gì không được? Có những người đang khỏe mạnh bỗng nhiên đột ʇ⚡︎ử thì sao?

Khả Hân vội bịt miệng em:

– Phủi phui cái miệng của em đi, toàn nói linh ϮιпҺ không à! Rủa ai đấy cô nương? Cu Bo còn bé xíu cô đã rủa mẹ của nó rồi hả?

Gia Linh cười xòa, xua tay:

– Không, ý của em là có người như thế, ai dám rủa chị Khả Hân xinh đẹp của em. Vì em thấy Nha Trang thì xa, chị lại hiền quá cơ, em lo…

Khả Hân nguýt dài:

– Cô khéo lo, ai bảo với cô nương là chị hiền nào? Mà chị nghe anh trợ lý bảo cả mấy người nữa đi cơ, em làm như anh ta sắp ﻮ.เ.+ế+..Ŧ người diệt khẩu đến nơi không bằng ý!

Gia Linh làm ra vẻ mặt nhăn nhó:

– Bảo trọng nhé, tỷ tỷ!

Tối hôm ấy, trong khi hai cô gáι xinh đẹp tung tăng vào trung tâm thương mại và vô tư sắm đồ hạ giá thì có một vị Tổng giám đốc nào đó về biệt thự riêng, đóng chặt cửa, cầm ipad, rón rén leo ℓêп gιườпg như đang làm việc xấu. Anh ta nhẹ nhàng vào google và bấm sáu chữ ” Truyện của tác giả An Yên”. Ngay lập tức, tгêภ màn hình hiện lên một loạt các kết quả. Anh ta ngấu nghiến đọc đến quên cả thời gian để xem mặt mũi của anh Hùng hay soái ca Trịnh Minh Hoàng, Doãn Khang Viễn ra làm sao mà khiến cô gáι kia điêu đứng, đưa cả họ vào mục sở thích trong hồ sơ xin việc của mình. Đến hai giờ sáng, vị Tổng giám đốc ấy day day hai thái dương, chau mày suy nghĩ rồi lại lên google bấm dòng chữ ” làm thế nào để trở thành soái ca?”. Tất nhiên là lần này có cả một ngàn không trăm lẻ một kết quả khiến anh chàng đẹp trai hoa cả mắt. Sau một hồi lướt ipad, Hoàng Khôi Nguyên ném nó sang một bên, nằm phịch ℓêп gιườпg và phun ra hai chữ :

– Vớ vẩn!

Sáng hôm sau, Gia Linh đưa Khả Hân ra sân bay đã thấy Khôi Nguyên và Hải Minh chờ sẵn ở đó. Hải Minh vẫy tay:

– Khả Hân, bọn anh ở đây!

Cô nghĩ chỉ đi vài ngày nên cầm theo một chiếc túi nhỏ đựng vài bộ đồ và đồ dùng cá nhân. Cô tạm biệt Gia Linh:

– Em về cẩn thận nhé! Nhớ phụ bố mẹ chăm cu Bo giúp chị nha!

Gia Linh cười:

– Chị yên tâm đi! Cu Bo ngoan mà!

Khả Hân rảo bước lại hai người đàn ông phía trước và hỏi:

– Những người khác đâu ạ?

Hải Minh ngạc nhiên:

– Còn người nào nữa? Chỉ ba chúng ta thôi!

Khả Hân ngạc nhiên:

– Ơ, em tưởng các phòng ban khác cũng có đại diện đi ạ?

Hải Minh cười tươi:

– Trời ạ, đi kí hợp đồng chứ đâu phải đi diễu hành mà kéo cả đoàn đi hả em? Vào thôi, sắp đến giờ rồi?

Trong lúc chờ Hải Minh làm thủ tục, Khôi Nguyên nhìn Khả Hân:

– Cô đi máy bay lần đầu hay sao mà chưa lên mặt đã tái mét thế kia?

Khả Hân cúi đầu:

– Dạ…không ạ, tôi đã từng đi một lần rồi ạ!

Anh ta đâu biết khi nghe Hải Minh nói chỉ có ba người đi, cô đã run lắm rồi. Cô cứ tưởng nhiều người khác nữa nên ʇ⚡︎ự tin, chứ biết thế này …giả ốm cho xong. Đầu óc của Khả Hân bây giờ toàn những hình ảnh không được trong sạch cho lắm. Đang suy nghĩ mông lung, Khả Hân bỗng giật mình bởi một giọng nói ấm áp vang lên:

– Đừng nghĩ linh ϮιпҺ! Đi thôi!

Khả Hân còn chưa kịp tiêu hóa câu vừa nghe thì một bàn tay thật ấm đã nắm lấy tay cô kéo về phía trước. Khả Hân chỉ kịp ” ơ ” lên một tiếng rồi cứ thế bước theo thân hình cao lớn trước mặt một cách vô thức. Cô trộm nghĩ sao anh ta biết mình nghĩ linh ϮιпҺ nhỉ???

Ngồi tгêภ khoang VIP máy bay, chẳng hiểu run rủi thế nào mà Khả Hân lại ngồi ngay cạnh tảng băng, còn Hải Minh ngồi phía đối diện. Cô hết ngó nhìn mây trời lại lôi tạp chí ra đọc. Cuối cùng, hai mi mắt của cô cùng đoàn kết kéo nhau lại lúc nào không hay. Cô chỉ có cảm giác mình dựa vào một vật gì đó âm ấm, thơm thơm và rất dễ chịu.

Khi tiếng của cô tiếp viên hàng không thông báo máy bay sắp hạ cάпh, Khả Hân choàng mở mắt và giật mình vì cái vật dễ chịu ấy chính là…bờ vai của Khôi Nguyên. Cô hốt hoảng lắp bắp:

– Xin…lỗi …Tổng…giám đốc…tôi…

Khôi Nguyên nhíu mày nhìn cô rồi ngoảnh ra phía ngoài, che đi nụ cười cong khóe môi hấp dẫn.

Khi ba người vừa bước xuống sân bay, bất chợt từ phía sau truyền đến một giọng nói:

– Anh Khôi Nguyên!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất