Qua mùa giông bão – Chương 42

Vũ Linh 298

Tác giả : Yên An

Người đang ngồi ở chiếc ghế Tổng giám đốc chính là anh chàng cô vô tình va phải ở quán trà sen, cũng là người tình cờ gặp ở trung tâm mua sắm, chính là anh chàng đẹp trai bị Gia Linh mắng như tát nước vào mặt. Chết rồi, làm sao bây giờ? Anh ta mà nhận ra mình thì chỉ có nước bị đuổi việc. Mình khờ quá, biết thế này phải tìm hiểu Tập đoàn cho kĩ xem Tổng giám đốc là ai. Nếu biết anh ta là Tổng giám đốc, cô đã không dại gì mà nạp hồ sơ vào đây. Giờ không có đường lui rồi, Khả Hân ơi là Khả Hân, mày ૮.ɦ.ế.ƭ chắc rồi…

Trong lúc Khả Hân dưng như trời trồng nhìn Tổng giám đốc thì anh ta lại lạnh lùng đưa mắt nhìn tập giấy tớ tung tóe tгêภ sàn nhà, hai đầu mày khẽ nhíu lại. Cả hai cứ giữ đúng tư thế như vậy cho đến khi chân Khả Hân truyền đến một cảm giác nhức mỏi, cô mới lắp bắp:

– Anh…anh…là…là…

Người đàn ông đẹp như tạc trước mặt cô dời mắt khỏi đống giấy tờ vung vãi rồi chỉ vào tấm bảng nhỏ phía tгêภ bàn có khắc dòng chữ ” TỔNG GIÁM ĐỐC : HOÀNG KHÔI NGUYÊN”. Lúc này, Khả Hân đã khẳng định một trăm phần trăm mình đang đứng trước Tổng giám đốc của Công ty – người mà chiều qua em gáι cô còn gọi là tảng băng di động. Khả Hân vội vàng nhặt lại đống giấy tờ rồi run rẩy:

– Thưa…Tổng…tổng…giám đốc…tôi…à…chị…dưới phòng…kinh doanh…nhờ tôi…

Khôi Nguyên ngước nhìn Khả Hân:

– Tôi làm gì mà cô run dữ vậy?

Khả Hân hít một hơi thật sâu rồi nói rành mạch:

– Dạ, nhờ Tổng giám đốc kí những hồ sơ này giúp tôi ạ!

Khôi Nguyên gật đầu rồi đón lấy chồng giấy tờ tгêภ tay Khả Hân. Chỉ là anh ta không kí ngay mà đọc rất kĩ, Khả Hân cảm giác như anh ta đang ᵭάпҺ vần từng chữ vậy. Cô đứng đến rã rời hai chân tгêภ đôi giày cao gót , hết co chân này rồi đến duỗi chân kia mà vị Tổng giám đốc nọ vẫn chưa đọc xong một trang giấy. Tình hình này chắc đến sáng mai cũng chưa xong tập hồ sơ ấy.

Một lúc lâu sau, Khả Hân rụt rè:

– Tổng giám đốc…hồ sơ…có vấn đề gì sao ạ?

Khôi Nguyên ngước lên nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên:

– Tôi chưa đọc xong sao biết có vấn đề gì?

Khả Hân tiu nghỉu:

– Vậy…khi nào anh kí xong ạ?

Khôi Nguyên nhìn cô khó hiểu:

– Làm sao tôi biết được? Lỡ có sai sót gì, cô chịu trách nhiệm nổi không?

Khả Hân xua tay:

– Không, ý tôi không phải giục Tổng giám đốc đâu ạ. Nếu anh cần suy nghĩ thì tôi xin phép về phòng làm việc tiếp được không ạ?

Khôi Nguyên bình thản nhìn cô:

– Tôi có bảo tôi đứng ở đây đâu?

Khả Hân tức đến bầm gan tím ruột nhưng vẫn cố hít một hơi thật sâu và cúi chào:

– Chào Tổng giám đốc, tôi xin phép về phòng làm việc ạ!

Nói rồi, cô quay gót đi, bước chân loạng choạng suýt ngã vì đứng một chỗ quá lâu. Cánh cửa khép lại, ai đó trong phòng cong khóe môi thành nụ cười thật đẹp. Còn Khả Hân vừa ra khỏi phòng đã nện mạnh gót giày, vừa đi vừa thầm rủa:

– Đồ tiểu nhân, đồ chấp vặt, kí một chút mà cũng bắt người ta đứng cả buổi trời rồi lại bảo chưa đọc xong!

Về đến phòng kinh doanh, cô hít một hơi cho thật bình ổn rồi đi lại nói với chị đồng nghiệp kế bên:

– Chị ơi, Tổng giám đốc bảo phải xem xét hồ sơ đã ạ. Em đợi mãi không được nên về làm việc ạ!

Chị ấy ngạc nhiên:

– Ơ, sao lạ nhỉ? Hồ sơ ấy sếp duyệt qua mail rồi mà, giờ chỉ kí nữa là xong thôi.

Khả Hân ngỡ ngàng nhìn chị đồng nghiệp:

– Thế ạ chị? Em có biết đâu ạ. Sếp bảo sao thì em về thuật lại y chang như vậy với chị đấy ạ!

Vừa nói đến đó, điện thoại tгêภ bàn chị đồng nghiệp đổ chuông:

– Tôi nghe! À vâng, thưa sếp!

Rồi chị ấy quay sang Khả Hân:

– Tổng giám đốc bảo em lên lấy hồ sơ đấy! Lúc nãy anh ấy bận chưa kí, giờ kí xong rồi!

Khả Hân há hốc miệng:

– Xong rồi ạ chị? Sao lúc nãy Tổng giám đốc lại nói như thế nhỉ?

Chị ấy cười:

– Chắc thấy em là nhân viên mới lại xinh xắn nên anh ấy trêu đấy! Thôi em đi đi!

Khả Hân lại lê đôi chân nhức mỏi lại cầu thang máy và bấm lên tầng mười, miệng không ngừng rủa:

– Trả thù thì có, trêu gì mà trêu!

Sau tiếng gõ cửa, cô lại nghe tiếng nói vọng ra:

– Mời vào!

Khả Hân đẩy cửa và cúi chào:

– Dạ chào Tổng giám đốc! Tôi lên lấy tập hồ sơ ban nãy ạ!

Đúng ra Khả Hân định mắng cho anh ta một trận nhưng nghĩ lại đây là cơ hội việc làm tốt, cô sẽ cố gắng kiếm học bổng du học, đến lúc đó sẽ không phải ngày ngày giáp mặt với tảng băng này nữa. Thôi, giờ cô chịu khó nhịn một chút cũng không sao nên Khả Hân quyết định nuốt mấy câu định nói vào trong lòng và trưng ra bộ mặt dịu dàng vốn có.

Khôi Nguyên đang ngồi trầm tư trước xấp giấy tờ ban nãy và ngước mắt lên nhìn khi nghe Khả Hân nói. Anh ta gật đầu rồi chỉ vào chiếc ghế đối diện, ý muốn nói Khả Hân ngồi xuống. Cô ngơ ngác:

– Tổng giám đốc muốn tôi ngồi xuống ạ?

Khôi Nguyên gật đầu:

– Tôi không muốn mang tiếng người thủ đô bạc đãi nhân viên!

Đây là câu đá đểu Gia Linh em gáι cô hôm ở quán trà sen đấy mà! Tức không chịu nổi! Người đâu ngoài cái đẹp trai và giàu chả được cái nết gì, chấp nhặt trẻ con. Khả Hân bực bội:

– Này anh, anh bực gì thì nói ra, cứ im im như thế tôi khó chịu lắm!

Mắt Khôi Nguyên lóe lên vài tia ngạc nhiên rồi quay về vẻ bình thản ban đầu:

– Tôi làm sao?

Khả Hân vội nói:

– Rõ ràng trong quán trà sen là tôi sai vì đụng phải anh, tôi đã xin lỗi, trong trung tâm mua sắm em tôi nó dại nên lỡ nói anh là tảng băng. Mà tôi thấy anh cũng lạnh lùng có khác gì tảng băng di động đâu mà anh chấp nhặt chuyện đó?

Khôi Nguyên cắt ngang lời cô:

– Tôi quên rồi!

Khả Hân há hốc miệng:

– Anh quên mà hồ sơ đã duyệt qua mail cũng bắt tôi đứng đợi cả tiếng đồng hồ, vừa về đến phòng lại bắt quay trở lên lấy à? Giờ bắt tôi ngồi đây làm gì nữa? Ngắm anh à? Tôi không rảnh!

Khôi Nguyên cong khóe môi cười, ánh mắt lóe lên vài tia thú vị:

– Tôi không bắt cô đợi, là cô ʇ⚡︎ự nguyện chứ? Tôi cũng không rảnh bảo cô ngồi ngắm tôi. Tôi mời cô ngồi vì có vài vấn đề cần hỏi về hồ sơ xin việc của cô.

Khả Hân ngạc nhiên:

– Hồ sơ của tôi làm sao?

Khôi Nguyên rút tгêภ kệ ra tập hồ sơ xin việc của Chu Khả Hân, trong đó có một tờ sơ yếu lý lịch và đơn xin việc. Anh ta chỉ vào mục sở thích và nói;

– Người ta viết sở thích là đi du lịch hay sở thích kinh doanh,… có ai như cô thích đọc truyện của tác giả An Yên bao giờ?

Khả Hân ngơ ngác:

– Ơ anh này hay nhờ? Tôi thích gì thì tôi viết cái nấy chứ? Cũng phải thôi, người như anh chắc chẳng bao giờ hiểu được cái hay của truyện do chị An Yên viết đâu nhờ? Anh làm sao bằng được anh Hùng trong ” Chuyện của Nhài” vừa nam tính lại còn nặng tình, anh lại càng không thể bằng soái ca Trịnh Minh Hoàng trong ” Ba lần lỡ nhịp” hay Doãn Khang Viễn trong ” Chỉ yêu mình em” nhá, họ vừa đẹp trai, ga lăng lại giàu có, đặc biệt yêu vô cùng sâu đậm. Những người như thế, phụ nữ chúng tôi không thích mới lạ đấy!

Khả Hân thao thao bất tuyệt nói về sở thích đọc truyện của mình mà không hề để ý mặt của vị Tổng giám đốc nào đó đen kịt, hai đầu mày cau lại tỏ vẻ vô cùng khó chịu. Anh ta hừ lạnh một tiếng rồi phun ra hai chữ:

– Vớ vẩn!

Khả Hân đang say sưa nói thì như bị dội một gáo nước lạnh, tiu nghỉu mặt:

– Đúng rồi, người lạnh lùng như anh thì làm sao mà hiểu được những câu chuyện sâu sắc và những người đàn ông tuyệt vời ấy được! Anh cũng giàu, cũng đẹp trai đấy nhưng không có tình người, anh lạnh như băng ở Nam cực thế kia thì nói với anh về tình yêu trong truyện của chị An Yên chắc tôi nói với đầu gối còn vui hơn! Thôi, tôi về làm việc đây, chào Tổng giám đốc!

Nói rồi, Khả Hân thấy nhẹ nhõm hẳn, cô đứng dậy ôm chồng giấy tờ, cúi chào người đàn ông trước mặt và quay lưng đi thẳng. Cô không để ý đến ánh mắt Khôi Nguyên đã chuyển từ khó chịu sang thất vọng пα̃σ nề…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất