Qua mùa giông bão – Chương 3

Vũ Linh 353

Tác giả: An Yên

Ông Khải Tâm thở dài:

– Em và các con không phải đi đâu hết! Nếu đi, chúng ta cùng đi!

Bà Lê Thi lại gào lên:

– Đấy! Có ai khổ như cái thân tôi không. Trời ơi là trời!

Ông Khải Tâm liếc nhìn bà ta:

– Bà có im miệng được không? Chẳng làm lụng gì mà con gào lên!

Bà Lê Thi bị ánh mắt của chồng làm cho ૮.ɦ.ế.ƭ khϊếp, quay và buồn nhưng vẫn sụt sùi, nức nở mãi.

Ông Khải Tâm quay lại nhìn 2 đứa con gáι mà rưng rưng nước mắt:

– Khả Hân, Gia Linh hai con chia ra ba phần cơm rồi ba mẹ con ăn đi, bố hơi mệt nên đi nghỉ đây!

Bà Diễm Lan biết ông Khải Tâm mệt mỏi và khó xử lắm. Nhiều lúc bà ʇ⚡︎ự trách mình, nếu mà không suất hiện thì cuộc đời ông đã chẳng như thế này. Bà nghẹn giọng:

– Mẹ không đói, sáng giờ người mùi thức anh thấy no lắm rồi, ba bố con ăn đi!

Cả bốn người cứ đứng như vậy, ông Khải Tâm thương 3 mẹ con đứt ruột. Giá mà ông gặp bà sớm hơn thì mẹ con Diễm Lan đã không phải khổ sở dằn vặt như thế này. Hai đứa bé, một đứa mới 13 tuổi, một đứa tám tuổi mà ăn uống như vậy làm sao đủ sức chứ?

Ông Khải Tâm Khét thở dài rồi bước lại trước chàng kỷ nghỉ lưng, bà Diễm Lan Cũng lùi thúi đi vào buồng. Còn hai chị em Khả Hân Vì quá đói nên dẹp mọi chuyện sang một bên và ngồi chia cơm chiều canh ra ăn. Nhìn hai đứa con nhường nhau mấy miếng ϮhịϮ, bà Diễm Lan trào nước mắt. Chúng nó không có Ϯộι tình gì, Tuổi đáng lẽ được ăn no được vui chơi, học tập thì phải bưng bê đồ ăn, về đến nhà cũng không được ăn uống ʇ⚡︎ử tế, vì miếng ăn mà phải chứng kiến cảnh người lớn cãi nhau. Bà lại đi ra, ngồi cạnh Khả Hân giọng run run:

– Mẹ xin lỗi hai con, vì mẹ mà…

Bà Diễm Lan không nói hết nổi câu vì những tiếng nấc nghẹn ngào dâng tới. Nhìn hai đứa con vẫn thòm thèm vì đói mà không dám kêu, Lòng bà nghẹn đắng. Cái kiếp vợ lẽ đâu có ai ưa. Với lại, thực ra bạn đâu phải vợ, chỉ là theo ông về sống chung mà thôi. Ai cũng nghĩ bà là kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, bà đã cố gắng nín nhịn, vị như bà chịu khổ được, còn hai đứa bé dễ thương ngoan ngoãn này, sao phải chịu cùng bà chứ?

Thời gian lại cứ trôi đi, quán ăn rất đông khách nhưng chủ yếu là công nhân nên rất hay nợ tiền. Có người chỉnh chu ʇ⚡︎ử tế thì cứ nhận lương sẽ trả, Nhưng có nhiều người nợ cả tháng, hỏi khéo thì chối quanh, hôm thì nhà có việc gấp cần tiền, hôm thì gia đình có người ốm nên gửi tiền về quê hết rồi… Cuốn sổ nợ Ngày càng dày khiến bố mẹ Khả Hân bắt đầu lo lắng. Bởi vì khách anh nợ nên gia đình cô cũng không có tiền để mua lương thực, thực phẩm. Mẹ Khả Hân cũng phải nợ tiền hàng.

Cuộc sống bắt đầu Tuấn thiếu, những bữa cơm của gia đình cô cũng cầm tiện hơn. Hôm đó, sau bữa cơm, bà Lê Thi chép miệng:

– Thức ăn đắt đỏ, quan sát toàn người âm nợ, bốn đứa con đi học, tình hình này chắc không thể sống nổi!

Ông khải tâm vẫn tiếp tục uống trà, không nói câu gì. Bạn ấy tiếp tục:

– Chắc phải để Khả Hân hoặc Gia Linh phải nghỉ học chứ tiền đâu mà theo, Thế Sơn và Kim Chi cuối cấp rồi không thể nghỉ được!

Ông Khải Tâm ᵭ.ậ..℘ bàn ᵭάпҺ rầm một cái:

– Bà ăn nói kiểu gì đấy? Chả phải bà luôn dặn các con cần học tập kẻo người khác khinh nhờn cơ mà? Sao giờ lại bắt Khả Hân hay Gia Linh nghỉ học?

Bà Lê Thi gân cổ lên cãi:

– Trước kia khác, bây giờ khác. Giờ anh chẳng đủ, học hành làm quái gì? giấy khen có biến thành tiền mua thức ăn được không?

Ông Khải tâm gằn giọng:

– Vậy sao không phải là Thế Sơn hay Kim Chi nghỉ học sao con mình thì bán nâng niu còn có người khác bà cứ muốn muốn đạp xuống bùn hả chúng cũng là con của tôi mà!

Bà Lê Thi gào lên:

– Ông đừng quên Thế Sơn và Kim Chi mới là con hợp pháp của ông đấy, còn hai đứa kia chẳng qua là con ngoài giá thú, đến cái giấy khai sinh cũng phải chạy chọt, ông có quyền gì mà lên giọng và lại, hai đứa đều học cuối cấp, vì một ς.๏.ภ đ.à.ภ ๒./à mà bủn xỉn keo kiệt với chính con đẻ của mình à?

Ông Khải Tâm quắc mắt:

– Con nào cũng là con, Khả Hân và Gia Linh cũng là con đẻ của tôi, bà đừng có mà hàm hồ!

Bà Lê Thi cười mỉa mai:

– Ông Khải Tâm, ông ngây thơ quá! Cô ta bán nước bãi sông, sà lan của ông đi qua được mấy lần? Ông có dám chắc mình là người đàn ông duy nhất của cô ta không?

– Bốp! – Một cái tát giáng mạnh xuống khuôn mặt bà Lê Thi. Ông Khải Tâm run run hạ tay xuống. Dù không có lòng yêu nhưng từ ngày cưới nhau, ông chưa bao giờ ᵭάпҺ bà. Nhưng càng ngày, sự quá quắt của bà càng đi quá giới hạn của ông. Giọng ông nghẹn đi:

– Bà có biết… bà ấy đã trao tất cả những gì quý giá nhất cho tôi không?… Bà ấy không như bà!

Bà Diễm Lan khóc nấc lên. Cả trái tιм bà, cả tình yêu của bà, cả thứ quý giá nhất của bà đều trao cho ông. Những lời bà Lê Thi nói như nhát dao đâm khoét vào tιм bà. Đau đớn đến cùng cực. Nếu không vì tình yêu dành cho ông, nếu không vì muốn hai đứa con có một gia đình trọn vẹn, bà đã không chịu đựng đến bây giờ. Tuổi thơ của hai đứa con ngoan ngoãn không ᵭάпҺ phải chịu những cảnh như thế này…

Càng ngày, bà Lê Thi càng tỏ rõ sự phản đối quyết liệt mẹ con bà Diễm Lan, tìm đủ mọi cách để đuổi mẹ con Khả Hân ra khỏi nhà. Bà Diễm Lan biết, không chỉ riêng bà, chính ông Khải Tâm cũng rất đau đầu.

Thế rồi, mọi việc lại lắng xuống, không ai nhắc tới nữa bởi ai cũng lo lắng vấn đề ăn nợ của công nhân. Chẳng hiểu sao, bà Lê Thi sau đó không đả động gì đến việc nghỉ học của chị em Khả Hân nữa. Cho đến một hôm…

Giữa mùa hè, thời tiết vùng Tây Nguyên nắng nóng ҡıṅһ ҡһủṅɢ, nóng đến cháy da cháy ϮhịϮ. Cả bốn người của gia đình Khả Hân sau khi mệt phờ ở quán ăn thì định không về nhà buổi trưa. Lâu nay, cứ hôm nào nắng quá thì cả bốn người đều ăn tạm ở quán rồi nghỉ lại ở đó, bởi chỉ cần nghĩ tới con đường về nhà nắng nóng và cảnh bà Lê Thi cho vài ba hột cơm cùng thái độ hạch sách của bà ấy, bố Khả Hân lại không đành. Vì vậy, vào mùa nắng nóng, ông thường nói bà Diễm Lan nấu thêm cơm và thức ăn ở quán. Hôm nay, anh Thế Sơn và chị Kim Chi liên hoan ở lớp từ sớm đến chiều mới về nên sau khi bố mẹ và hai chị em Khả Hân ăn qua loa ở quán, ông Khả Hân lại muốn về nhà nghỉ ngơi cho mát mẻ.

Tuy nhiên, khi vừa về đến nhà, thấy cổng đóng im ỉm, cửa ra vào khép hờ và một đôi giày nam lạ lẫm để ở bậc thềm. Ông Khải Tâm khẽ nhíu mày thắc mắc. Ông quay lại ra dấu im lặng cho mẹ con Khả Hân rồi bốn người lặng lẽ đẩy cổng bước vào. Vừa đến phòng khách, cả bốn người đã nghe thấy những âm thanh ái muội vọng ra từ phòng ngủ:

– Em liều thật, nhỡ ông ta về thì sao?

Dù giọng nói lẫn trong hơi thở gấp gáp nhưng ai cũng nhận ra đó là giọng của ông Minh Vương – chủ nhân cũ của ngôi nhà này. Rồi tiếp đó là giọng của bà Lê Thi hổn hển:

– Anh yên tâm… trời nắng..nóng này…cả lũ chúng nó… không dại gì mà về đâu… Đây chả phải là cơ hội tốt sao?

Sau đó là những tiếng гêภ rỉ, tiếng mút mát tiếng da ϮhịϮ va chạm, tiếng thở gấp của đôi nam nữ. Tiếng giường cót két vọng ra âm thanh thật da^ʍ dục.

Ông Khải Tâm hai tay nắm chặt, mặt đanh lại. Ông ra hiệu cho bà Diễm lan đưa hai cô con gáι ra ngoài. Ba mẹ con vừa ra đến gốc cây xoài ngoài sân đa nghe tiếng ông đạp cửa đành “rầm” một cái. Đôi gian phu da^ʍ phụ đang lõa lồ tгêภ giường không một mảnh vải che thân hσảпg hốϮ nhìn ông. Vật đàn ông của ông bạn chí cốt vẫn ở trong người của vợ ông Khải Tâm. Nhìn một màn trước mắt, ông Khải Tâm hai mắt vằn lên những tia ɱ.á.-ύ rít lên:

– Cút hết cho tao!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất