Qua mùa giông bão – Chương 17

Vũ Linh 299

Tác giả : An Yên.

Vợ chồng ông Khải Tâm ngạc nhiên nhìn Khả Hân:

– Sao vậy con? Có chuyện gì mà lại không thi Đại học?

Chu Khả Hân nói rất rành mạch:

– Bố mẹ, con nghĩ không phải cứ có bằng Đại học là mới thành tài đâu ạ. Như bố đây có học Đại học đâu mà vẫn giỏi đấy thôi. Vả lại, nhà mình đang khó khăn, bố mẹ cho con đi làm phụ thêm bố mẹ và để cho em Gia Linh học hành ʇ⚡︎ử tế, còn lo cho anh Thế Sơn nữa ạ!

Ông Khải Tâm lặng người. Ông không nghĩ những gì đã diễn ra khiến con gáι mình suy nghĩ nhiều đến thế. Hít một hơi sâu, ông nói:

– Khả Hân, bố còn lo được. Con cứ thi Đại học. Nếu cho bố quay lại thời gian, bố cũng sẽ quyết tâm vứt bỏ mọi việc để thi Đại học con ạ. Giờ bố lênh đênh khắp nơi, thời buổi này không có bằng cấp vất vả lắm con ạ.

Thế Sơn đang tập đi cũng nói:

– Khả Hân, em học giỏi vậy, không thi phí lắm em ạ. Em cứ thi đi, anh đi lại được sẽ đi làm phụ giúp gia đình mình. Giá mà anh không bị пα̣п thì gia đình mình đâu khổ như vậy…

Cậu nói đến đó thì ứa hai dòng nước mắt. Ai cũng biết Thế Sơn nhiều hoài bão, nhưng cuối cùng tất cả đều bị chôn vùi vì vụ tai пα̣п kinh hoàng năm ấy. Mọi ước mơ đều tan tành, ý định viết tiếp khát khao của người bố cũng không thể thực hiện được.

Không gian trong căn trọ lắng xuống. Bà Diễm Lan lên tiếng:

– Thôi, Thế Sơn, con đừng suy nghĩ nhiều mà ảnh hưởng sức khỏe. Đó là chuyện ngoài ý muốn con ạ. Giờ việc của con là tập luyện thật tốt, con khỏe thì mọi người mới vui.

Thế Sơn thấy sống mũi cay cay, cậu nhìn người phụ nữ trước mặt – người đã ngày đêm chăm sóc cậu mấy năm nay mà không một lời ca thán, chưa bao giờ có ý định từ bỏ cậu như người đã sinh cậu ra:

– Dì…dì…cho con…gọi dì…là mẹ…được không ạ?

Trong đáy mắt của bà Diễm Lan lóe lên một vài tia ngỡ ngàng rồi hai dòng lệ cứ thế tuôn dài. Bà chỉ nghĩ con chồng cũng như con mình nên chưa bao giờ ρhâп biệt đối xử, bà không nghĩ có ngày Thế Sơn lại chấp nhận gọi bà là mẹ. Niềm hạnh phúc quá đỗi lớn lao khiến bà mấp máy môi mấy lần mới thốt nên câu:

– Đ…ươ…c…tất nhiên là được!…

Rồi bà đi lại, ôm lấy Thế Sơn vào lòng. Cậu con trai hai mươi hai tuổi cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa từ trái tιм người mẹ, vội đưa bàn tay run rẩy lau những giọt nước mắt tгêภ má bà Diễm Lan.

Nhìn một màn trước mắt, ông Khải Tâm cũng rất ҳúc ᵭộпg. Ông chưa bao giờ ân hận khi đã yêu và cưới Diễm Lan. Giờ đây, ông càng tin vào sự lựa chọn của mình. Người phụ nữ ấy không chỉ đẹp mà giàu lòng nhân ái quá khiến ông càng muốn bảo vệ, muốn chở che. Ông quay sang Khả Hân:

– Con nghĩ lại đi, bố mẹ và anh không muốn con dừng con đường học tập ở đât đâu. Muốn có tương lai, học là con đường tốt nhất con ạ!

Khả Hân nghĩ một lúc lâu rồi dè dặt nói:

– Vậy…con tính thế này được không ạ… Anh Thế Sơn vẫn cần điều trị cho ổn định đã. Con sẽ xin đi làm ban ngày ở Khu công nghiệp, còn buổi tối con sẽ đi học lớp cao đẳng kế toán được không ạ?

Ông Khải Tâm biết không thể lay chuyển được quyết định của con gáι nên gật đầu:

– Bố mẹ tôn trọng quyết định của con, miễn là con phải khỏe mạnh và vui vẻ, không được làm việc quá sức nghe chưa?

Khả Hân nhoẻn cười:

– Dạ, con sẽ làm được ạ! Bố mẹ yên tâm ạ!

Vậy là cuộc sống mới của cô bé mười tám tuổi bắt đầu mở ra. Làm công nhân ở Khu công nghiệp Đồng An, Chu Khả Hân trở nên nổi bật bởi vẻ ngoài xinh đẹp, đôi mắt to tròn, nụ cười hiền dịu và làn da trắng nõn nà. Nhìn cô, người ta liên tưởng đến những cô tiểu thư nhà giàu nhàn nhã sung sướиɠ chứ không phải tới làm công nhân ở Khu công nghiệp này. Đã thế, Khả Hân lại là cô gáι hiền lành, có nét hồn nhiên, nhí nhảnh của cô gáι mới lớn nên ai cũng yêu mến. Cô làm ở tổ kiểm hàng của xưởng giày da, mọi người ai cũng tỏ ra nhiệt tình giúp đỡ.

Nhớ cái hôm đầu tiên đi làm, nhân viên phòng tuyển dụng và tổ trưởng tổ kiểm hàng đưa cô xuống xưởng. Chị tổ trưởng cười:

– Em cố gắng học hỏi nhé. Có gì cần biết thì hỏi mọi người nha. Công việc cũng đơn giản mà!

Khả Hân gật đầu:

– Dạ em cảm ơn chị ạ! Em sẽ cố gắng ạ!

Vừa vào xưởng, nhiều ánh mắt đã dừng lại ở Khả Hân:

– Ồ, con bé xinh quá!

– Trẻ vậy mà vào làm công nhân…

– Xinh thế mà làm ở đây thì phí nhỉ?….

Trước những lời nói ấy, Khả Hân chỉ cười:

– Dạ em chào các anh chị ạ. Em là Chu Khả Hân vừa mới vào làm ạ. Có gì em không hiểu mong các anh chị giúp đỡ ạ!

Những ngày đi làm đầu, Khả Hân phải tăng ca thêm một tiếng mỗi ngày để học hỏi. Công việc chính của cô là kiểm giày và tìm ra những đôi bị lỗi. Đang là mùa hè, cái nóng ngoài trời cùng với mấy lò hấp giày khiến nhiệt độ trong xưởng như được nhân lên. Mùi keo, mùi vải nồng nặc. Thêm nữa, cả trăm chiếc máy may, máy ép cùng hoạt động khiến không khí trở nên vừa ngột ngạt vừa ồn ào.

Hàng ngày, Khả Hân cầm tгêภ tay những đôi giày kèm đế nặng khoảng ba ki-lô-gam và ngày nào cũng chỉ lặp đi lặp lại một động tác giơ giày lên nhìn, ᵭάпҺ dấu vào phần giày lỗi rồi lại đặt xuống. Một ngày có tám tiếng làm chính thức, công nhân như Khả Hân có một tiếng được nghỉ để ăn trưa và không được nghỉ giữa giờ. Thậm chí, nếu muốn đi vệ sinh phải xin phép, ra ngoài quá năm phút sẽ bị ghi phiếu báo lỗi để phạt. Khả Hân nghe nhiều chị bảo một số bạn không chịu nổi nên đã nghỉ việc giữa chừng bởi công việc vất vả mà đồng lương lại quá bèo bọt.

Thế mà cô gáι mười tám tuổi ấy vẫn vui vẻ làm việc, không ca thán một câu. Hôm nào về nhà, dù chân tay mỏi nhừ nhưng Khả Hân vẫn vui vẻ cười nói khiến không khí gia đình luôn ấm cúng.

Nhận tháng lương đầu tiên, Khả Hân vội đi mua một ít thức ăn ngon cho gia đình. Bữa cơm hôm ấy thêm rộn rã không phải bởi đồ ăn ngon hơn mà mọi người hiểu hơn về giá trị của lao động, giá trị của gia đình, của tình người trong cuộc sống. Từ đó, cuộc sống gia đình Khả Hân có thêm một chút thu nhập, mọi việc trở nên dễ thở hơn.

Làm công nhân giày da được khoảng hai tháng, Khả Hân đã quen với công việc. Cô cũng đã đăng kí lớp học cao đẳng kế toán buổi tối để theo đuổi sự nghiệp học hành. Khả Hân thích những con số, những phép tính, phép thống kê… nên coi nghĩ làm công nhân vừa phụ gia đình cũng là để làm nền tảng sau này kiếm một ngành nghề phù hợp.

Hôm ấy, Khả Hân vừa ngồi xuống ghế, càm đôi giày tгêภ tay bỗng giật mình khi thấy anh quản đốc hùng hùng hổ hổ đi vào. Chưa bao giờ cô thấy anh ấy tức tối như vậy. Vừa bước vào, quản đốc đạp thẳng vào kệ xếp giày với những thùng đã được đặt ngay ngắn những đôi giày sau khi kiểm định. Giày trong thùng văng tung tóe ra ngoài. Anh ta giơ tay xé mấy hộp giày thành từng mảnh , miệng rít lên:

– Đã dặn bao nhiêu lần rồi, giày làm xong phải kiểm tra rõ ràng, giờ đơn vừa ròi thiếu hẳn hai đôi giày. Làm ăn thế này định cạp đất mà sống à?

Chu Khả Hân giật mình thon thót, tay run rẩy suýt rơu đôi giày đang cầm. Vì chưa bao giờ cô chứng kiến nhữn cảnh như vậy. Chị bạn bên cạnh kéo áo Khả Hân nói nhỏ:

– Em đừng nhìn, bị cҺửι đấy!

Chu Khả Hân ngạc nhiên:

– Ơ, em có làm gì đâu mà bị cҺửι ạ?

Chị ấy thì thào:

– Ôi dào, bọn này không cần lí do em ạ. Quản đốc ở đây lo tăng công suất, giày đạt chất lượng và nhà xưởng phải gọn gàng sạch sẽ. Công nhân để đồ lộn xộn đã bị mắng té tát huống gì mất đồ. Chửi thế chưa là gì đâu em!

Khả Hân há hốc miệng:

– Vậy hả chị? Thế không ai dám nói gì sao chị? Công nhân phải có quyền lên tiếng chứ chị?

Chị ấy nhìn Khả Hân vẻ thương cảm cho sự ngây thơ của cô rồi nói:

– Mình là dân đen, im lặng là vàng em ạ!

Bỗng một giọng phụ nữ quát lên:

– Hai cô kia, trong giờ làm việc mà buôn chuyện thế thì kiểm hàng thế quái nào được? Muốn nghỉ việc không? Các cô làm ăn kiểu đó để hại ૮.ɦ.ế.ƭ chúng tôi hả?

Khả Hân giật mình ngước lên. Người này cô biết – đó là Mỹ Linh – phó quản đốc. Khả Hân từng nghe mấy chị trong xưởng dặn rằng nên tránh xa cô gáι này. Nghe đâu trước đây Mỹ Linh là công nhân. Chẳng hiểu sao, âu một năm làm ở xưởng này, dù không có bằng cấp gì nhưng cô ta lại leo lên chức phó quản đốc. Mỹ Linh khoảng hai mươi tư tuổi, khá xinh đẹp và có khuôn mặt kiêu ngạo. Từ ngày lên chức, cô ấy trở nên hà khắc với mọi người nên công nhân ở đây chẳng ai ưa.

Khi Mỹ Linh cất giọng, mọi người đều im thin thít. Không ai nói câu gì, không khí trở nen đặc quánh, căng thẳng. Mỹ Linh lăm lăm đi lại chỗ Khả Hân hất hàm hỏi:

– Cô là Chu Khả Hân phải không? Đi theo tôi!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất