Qua mùa giông bão – Chương 10

Vũ Linh 423

Tác giả : An Yên

Đám cưới diễn ra một thời gian ngắn ngay sau đó. Nhìn ánh mắt lấp lánh niềm vui của bố mẹ, lòng Khải Tâm yên tâm đôi chút dù chính anh cũng không dám chăc chắn vào quyết định của mình.

Ngay trong đêm tân hôn, Khải Tâm đã nhận ra sai lầm của mình. Tửu lượng của anh khá tốt, lại không muốn say lỡ làm điều bậy nên Khải Tâm hạn chế uống trong lễ cưới. Nhưng dường như Lê Thi không biết đến điều đó. Vừa bước vào phòng, thấy cô ấy ngồi tгêภ giường với ánh mắt mong chờ, chẳng hiểu sao Khải Tâm thấy ngột ngạt. Đêm đầu tiên của vợ chồng son đáng lẽ ra phải ngọt ngào lãng mạn thì Khải Tâm lại thấy tay chân thừa thãi chẳng biết phải làm gì. Lê Thi tỏ ra ngương ngùng. Cả hai cứ nhìn nhau như thể. Cuối cùng, Khải Tâm lên tiếng:

– Em ngủ đi, hôm nay mệt rồi!

Lê Thi cúi mặt:

– Vâng ạ, còn anh…

Khải Tâm thở hắt ra một tiếng rồi nói:

– Em ngủ đi, tôi tắm xong sẽ đi dạo một lát rồi ngủ sau!

Khuôn mặt Lê Thi lộ rõ vẻ thất vọng, nhưng chẳng phải đây rõ ràng là lựa chọn của cô ngay từ đầu hay sao? Vì thế, dù bực bội nhưng cô ấy chỉ biết im lặng chờ đợi.
Thế nhưng, sau một tiếng đồng hồ dạo ngoài bãi sông, Khải Tầm thấy tâm trạng khá hơn, anh thở dài bước vào phòng tân hôn và.. .ngủ dưới sàn nhà. Sự việc cứ tiếp diễn như thế đến một tuần lễ khiến Lê Thi không chịu nổi. Một phần muốn chiếm hữu Khải Tâm, một phần muốn trói buộc anh nên tối hôm ấy, Lê Thi quyết định cùng chồng đi dạo.

Về đến nhà, vừa vào phòng, Lê Thi vội đi tắm rửa, xịt nước hoa và mặc một bộ váy ngủ mỏng tang. Là con gáι duy nhất của một gia đình khá giả nên ngay từ nhỏ Lê Thi đã chưng diện và được nuông chiều. Bộ váy này được co ta chuẩn bị cho đêm tân hôn nhưng chú rể lại không đoái hoài. Hôm nay, Lê Thi cố tình mặc để khơi gợi cảm xúc đàn ông trong lòng Chu Khải Tâm.

Bước ra từ nhà tắm, Lệ Thì cố tình đi một cách khép nép trước mặt Khải Tâm. Một tay cô ta giả vờ như che váy nhưng lại nhu cố tình phô ra ba ʋòпg đầy khêu gợi.

Khải Tâm nhíu mày:

– Em ngủ đi, đi đi lại lại làm gì vậy?

Lê Thi bỗng bật khóc:

-Khải Tâm, anh có phải đàn ông không vậy?

Khải Tâm khó hiểu nhìn vợ:

– Ý em là sao? Tôi không phải đàn ông thì là giống gì?

Lê Thi nức nở:

– Em đâu xấu xí đến nỗi mà tới một cái liếc mắt anh cũng không thèm?

Khải Tâm thở hắt ra một tiếng :

– Lê Thi, người ngoài có thể không biết nhưng chúng ta rất rõ về cuộc hôn nhân này, em đừng làm tôi khó xử được không? Đằng nào chúng ta cũng không đi trọn duyên, tôi giữ cho em trong sạch chẳng phải tốt hơn hay sao?

Khải Tâm vừa dứt lời, Lê Thi cầm luôn hai dây váy kéo ŧυộŧ xuống:

– Em không cần anh giữ…

Cơ thể trắng nõn nà với ba ʋòпg hoàn hảo hiện ra ngay trước mắt chàng trai chưa một lần yêu, chưa một lân nếm mùi vị đàn bà. Bầu ռ.ɠ-ự.ɕ đầy đặn phập phông sau lớp áo mỏng, Lê Thi dần dần tiến lại gần Khải Tầm lúc này mắt đang trố ra vì ngạc nhiên. Cô ta ngồi lên đùi anh, ʋòпg tay qua cổ anh,๒.ờ ๓.ô.เ khẽ ๓.ơ.ภ tг.ớ.ภ tгêภ vành tai anh rồi khẽ trượt xuống cổ, phả hơi nóng đầy sắc dục lên đó. Bàn tay cô ta không an phận łầɲ ɱò cởi cúc áo anh. Đúng vào cái giây phút tưởng chừng như khuất phục được Khải Tâm thì Lê Thi bị đẩy ra:

– Em điên rôi! Mặc áo vào đi!

Khải Tâm đứng bật dậy định đi ra ngoài.

Nhưng Lê Thi lao đến ôm anh từ phía sau:

– Khải Tâm, em yêu anh! Chúng ta có thể mà, chiều em đi!

Khải Tâm quay lại nhìn Lê Thi:

– Lê Thi, tôi nhắc lại một lần nữa cho em nhớ. Tôi lấy em chỉ để bố tôi vui vẻ mà đi cùng tôi một đoạn đường đời. Em đã chấp nhận, tôi rất cảm kích, tôi còn lo sự nghiệp. Tôi giữ cho em sạch sẽ để sau này còn lấy chồng, để tôi đỡ áy náy. Em cũng nên tôn trọng tồi và tôn trọng chính mình!

Rồi Khải Tâm quay đi. Nhưng vừa ra tới cửa, anh vẫn kịp nghe câu Lê Thi nói:

– Cả nhà anh sẽ phải hối hận!

Chưa chờ đến lúc cả nhà hối hận mà chính Chu Khải Tâm đã phải nhận lấy những điều tồi tệ từ chính quyết định kết hôn vội vã của mình.

Những ngày sau đó, Lê Thi không còn hiền lành như trước. Cô ta lộ rõ bộ mặt đanh đá và giảo hoạt. Tất nhiên, cô ta không dám gây sự với bố mẹ chồng nhưng lại kiếm chuyện với em gáι anh – Lệ Quyên. Cô em gáι thua Khải Tâm ba tuổi rất hiền lành và ngoan ngoãn nay suốt ngày lủi thủi khóc sau vườn vì bị chị dâu chì chiết. Bố mẹ Khải Tâm cũng đau đầu vì suốt ngày chứng kiến cảnh chị dâu em chồng chí chóe. Bênh con gáι thì con dâu gào lên cả nhà chồng hắt hủi, bênh con dâu thì con gáι tủi thân. Khải Tâm cũng mệt mỏi với những chuyện vặt vãnh nên càng tổ ra khó chịu với Lê Thi.

Cho đến một hôm, vừa đi học ôn thi về, Khải Tâm tình cờ nghe Lê Thi đang nói chuyện điện thoại. Dù giọng cô ta khÔng lớn nhưng đủ để một người có giác quan nhạy bén như anh nghe được:

– Em đã nói với anh rồi, im lặng chịu thiệt một thời gian, em giờ đang bận làm vợ hiền dâu thảo, không gặp anh được.

Nhà Lê Thi chỉ có cô ấy là con duy nhất, nên đây rõ ràng không phải anh theo nghĩa ruột ϮhịϮ. Khải Tâm tất nhiên không rõ người bên kia nói gì, chỉ nghe giọng Lê Thi vang lên:

– Em cũng nhớ anh mà, vụ quán tạp hóa, anh thiệt thòi một chút đến xin lỗi người ta nhưng đổi lại, anh không chỉ được khoản tiền lớn từ ông già em, mà lại còn được em phục vụ tới bến, lăn qua lăn lại mấy đêm còn gì.

Khải Tâm lặng người. Đầu óc anh bắt đầu lục đục hoạt động. Anh đoán rắng người đang gọi điện thoại cho Lê Thi là ông chủ quán tạp hóa đã đâm đơn kiện anh ăn cắp. Thế là, cả gia đình anh đã mắc bầy của bố con cô ta. Thảo nào mọi việc trùng hợp đến vậy và được bố cô ta giải quyết nhanh gọn đến thế… Đang áp sát tai lắng nghe, Khải Tâm thoáng thấy bóng bố đang chống gậy đi tới. Anh nhìn về phía đó, ra hiệu im lặng rồi vẫy tay để bố nhẹ nhàng đi lại chỗ mình đang đứng, cùng nghe rõ sự thật. Khải Tâm chỉ tay vào trong phòng và lại ra dấu im lặng. Bố anh hiểu ý nên cũng áp sát tai nghe. Giọng Lê Thi cười cợt ỡm ờ:

– Anh yêu chịu khó ít hôm nhé, em vẫn là của anh nguyên vẹn. Thằng này khờ lắm, em cởi sạch đồ mà anh ta vẫn nghĩ giữ nguyên vẹn cho em nên có dám đụng vào đâu. Hôm nào gặp cưng, em sẽ đền bù nha.

Đầu dây bên kia nói gì đó, Lê Thi dịu giọng:

– Em biết anh phải chịu thiệt. Em cũng thiệt thòi mà. Con mụ vợ của anh cứ bám lấy anh đấy thôi. Dẫu sao em vẫn biết ơn anh đã cùng bố con em tạo ra màn kịch để Khải Tâm mất cơ hội thi vào trường Sỹ quan và để em có một danh phận. Để em làm vợ hiền dâu thảo một thời gian nữa, em sẽ đền cho cưng mà. Em cũng bí bách lắm rồi mà, nha cưng…

Khải Tâm không để ý hai bàn tay mình đã nắm chặt lại từ bao giờ. Ước mơ của anh, hoài bão của anh bị bố con cô ta cùng gã nhân tình đáng ૮.ɦ.ế.ƭ ấy phá nát chỉ vì một lí do lãng xẹt. Mặt đanh lại, mồ hôi tгêภ trán Khải Tâm rịn ra, gân xanh nổi chẳng chịt tгêภ mu bàn tay. Đứng cạnh anh, bố anh sững sờ đến mức há hốc miệng không nói nổi câu gì. Một lúc sau, ông thốt ra hai từ:

– Mẹ kiếp!

Chỉ là sau câu nói thể hiện rõ một sự kiềm chế cực hạn đó, người bố đáng thương của Khải Tầm bỗng trợn ngược mắt, miệng há ra để cồ hớp lấy từng ngụm không khí: Mặt ông bỗng đỏ lừ, chiếc gậy trong tay rơi xuống nền gạch. Hai tay ông ôm lấy ռ.ɠ-ự.ɕ thở dốc. Khải Tâm hốt hoảng:

– Bố!
Nghe tiếng động, Lê Thi vội im bặt và chạy ra mở chốt cửa. Trước mắt cô ta là hình ảnh Khải Tâm đang ôm lấy bố lay gọi. Còn bố chồng cô trợn mắt nhìn đứa con dâu mà ông vô cùng tin tưởng bằng ánh mắt căm phẫn rồi phun ra một ngụm ɱ.á.-ύ tươi và ngất lịm đi tгêภ tay con trai.

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất