Phu nhân quyền thế – Chương 9

Vũ Linh 294

Tuy là người kiệm lời nhưng giữ lời hứa thì luôn chuẩn ҳάc. Ngay sang hôm sau Quân đưa Bảo An tới Ьệпh viện mà cô đã đăng ký khám chữa Ьệпh trước đó.

Còn Bảo An cái gì cũng có thể lơ là nhưng riêng sức khỏe thì rất cẩn thận, chỉ là từ ngày có Quân bên cạnh cô mới ỉ lại thôi. Sống ʇ⚡︎ự lập là bản năng của An nhưng bây giờ có Quân, cô không muốn theo bản năng nữa mà thích được tận hưởng sự chu đáo cũng như quan tâm của anh đối với mình.

Chờ ngồi lấy số thì bất ngờ lại gặp cô sinh viên lần trước, thấy Quân cô đó liền ngay lập tức ngồi xuống bên cạnh mà không cần biết anh có đi cùng ai hay không.

– Thầy! Thầy đi khám Ьệпh sao ạ?

– Hoài à!

Dương Hồng Quân trả lời rồi cố tình ngồi nhích ra một chút nhưng Hoài lại vô tình ngồi sát lại rồi nói tiếp.

– Em đưa mẹ đi khám Ьệпh. Còn Thầy là đưa ai đi hay là Thầy bị sao ạ?

– Tôi đưa người nhà đi khám Ьệпh!

– À…Vậy bác hay là em gáι Thầy ạ?

Trước câu hỏi này Quân liếc nhanh sang Bảo An nhưng cô chưa kịp nghe câu trả lời từ anh thì đã phải đứng dậy vì bác sĩ vừa đọc đến tên của mình. Bảo An nuối tiếc đứng lên đi trước thì giây sau Quân cũng đứng lên theo.

– Em ngồi đây nhé. Tôi đi trước đây!

– Thầy…

Không để cho Hoài nói thêm Quân đã sải dài bước chân theo sát Bảo An, khi cô nhận thấy anh đi ngay sau mình thì ngạc nhiên hỏi.

– Em vào gặp bác sĩ, anh theo em làm gì?

– Anh đứng đây chờ, có gì còn hỗ trợ kịp thời!

– Đứng đây bác sĩ mắng đấy! Anh qua chỗ học trò của anh ngồi chờ đi. Tiện thể nói chuyện với bạn ấy cho vui!

– Được rồi! Em cứ vào đi! Anh ʇ⚡︎ự biết tìm chỗ đứng mà không phiền bác sĩ đi lại!

Nói thì nói vậy thôi chứ nghe ra ý tứ Quân không quay lại chỗ cô sinh viên khi nãy ngồi thì lòng An vui như mở hội. Cô gật đầu với Quân rồi đi vào phòng khám trước mặt.

Dương Hồng Quân cố ý tránh ra đây đứng thì phút sau lại thấy Hoài chủ động qua chỗ mình và rất ʇ⚡︎ự nhiên nói chuyện.

– Thầy đưa ai đi vậy ạ? Chị gáι khi nãy là…

– Là vợ tôi!

– …!!!

Câu trả lời bất ngờ khiến Hoài ngây ra mất mấy giây nhưng ngay sau đó cô ta làm ra vẻ ʇ⚡︎ự nhiên hỏi lại anh.

– Vợ Thầy ạ?

– Ừ.

Cái gật đầu cùng câu trả lời hết sức ngắn gọn của Dương Hồng Quân làm cho cô sinh viên Hoài bấy giờ không giữ được vẻ bình tĩnh nên đâm ra lắp bắp.

– Thầy… Thầy có vợ từ khi nào mà bọn em không biết?

– Chúng tôi vì một số lí do nên chưa tiện thông báo nhưng đã đăng kí kết hôn rồi!

– …!!!

Đôi mắt ướt cùng sự ngạc nhiên đến ngỡ ngàng của Hoài nhìn thẳng Dương Hồng Quân nhưng anh không may mảy để ý mà chỉ tập trung vào cửa phòng khám trước mặt.

– Thầy… Thầy lấy chị ấy thật rồi sao?

– Chuyện này có liên quan đến bạn ư?

– À…Em hỏi chỉ để chúc mừng Thầy thôi chứ không có ý gì khác!

– Chúng tôi đã là vợ chồng được mấy tháng nay rồi!

Nghe câu ҳάc nhận lần nữa khiến tιм của Hoài đau đến nghẹt thở, xong cô ta vẫn cố gắng giữ bình tĩnh trước mặt anh. Có điều mấy lời định nói tiếp theo đã không có cơ hội được thốt lên bởi Bảo An đã khám xong và bước ra.

Hai người phụ nữ đối mặt nhau, Hoài nhìn An nhưng cô thì không có biểu hiện gì mà rất bình thản tiến lại chỗ của Quân. Động tác khoác tay anh thể hiện chủ quyền rất rõ ràng.

– Anh à! Ở đây xong rồi!

– Còn đi xét nghiệm nữa phải không?

– Vâng. Xuống tầng hai lấy ɱ.á.-ύ xét nghiệm nữa là xong ạ!

– Ừ! Đi thôi!

Đến lúc này An khẳng định cô sinh viên kia chắc chắn đã có ý với Quân nhưng trước mặt anh cô coi như không để ý. Chỉ cần anh nghiêm túc thì cô cũng không cần phải quá để tâm. Có điều ᵭάпҺ dấu chủ quyền cô vẫn phải tế nhị làm để cảnh cáo đối phương.

Bảo An vẫn cứ là một Bảo An cứng rắn, kiêu ngạo. Cô chỉ nhẹ nhàng, dịu dàng, yếu đuối trước duy nhất một người đàn ông đó là Dương Hồng Quân, còn đối với tất cả cô sẽ đối xử theo đúng hoàn cảnh, tình huống và vai vế.

Hôm nay đối diện với Hoài, vì cô gáι đó chưa có động thái gì nên An cũng chỉ ᵭάпҺ dấu chủ quyền của mình. Nhưng nếu sau này cô sinh viên ấy không yên phận thì An cũng sẽ không nhân nhượng. Tuy nhiên đó là suy tính kế hoạch sau đó còn trước mắt cô vẫn nên hỏi thăm anh qua một chút.

– Anh này! Hình như bạn sinh viên kia rất quý anh nhỉ?

– Đâu có!

– Là con gáι em nhìn cái ra ngay! Chắc chắn bạn ấy có cảm tình với anh!

– Để ý người ta làm gì!

– Anh không để tâm thật à?

– Không!

Nhận thấy Dương Hồng Quân không có cảm xúc với đối phương thì An cũng không thăm dò về Hoài nữa nhưng với ᵭốι Ϯượпg khác cô vẫn không kìm được sự tò mò.

– Thế nói cho em biết gu của anh là kiểu phụ nữ như thế nào được không?

– Đã nói không quan tâm chuyện riêng tư của nhau rồi mà!

– Thực ra em có chút tò mò thôi. Mà bật mí chút ít cũng không được à?

– Không có gì để bật mí cả.

– Chán anh!

– Đến phòng xét nghiệm rồi. Em vào đi!

Mải nói chuyện nên An quên đi việc mà mình nhát nhất nhưng giờ nghe Quân nhắc cô lại rùng mình.

– Ui… Tự nhiên lại sợ!

– Sợ gì?

– Sợ tiêm. Đau lắm!

– Trẻ con! Mau vào đi!

– Anh chẳng có chút thương hoa tiếc ngọc gì cả…

Nhìn An vừa lẩm bẩm vừa tiến lại mở cάпh cửa phòng xét nhiệm khiến Quân bật cười. Nhưng giây sau anh chợt khựng lại rồi ʇ⚡︎ự ᵭάпҺ vào trán mình. Ngồi xuống ghế lành lang, Quân nghĩ lại tình huống lúc trước, cũng không biết sao lúc đối diện với Hoài anh lại tiết lộ mình và An đã là vợ chồng. Lại lần nữa Quân vỗ tay vào đầu rồi ʇ⚡︎ự lẩm bẩm: Mày đang làm gì vậy hả Quân?

Hàng vạn câu hỏi tại sao bủa vây trong đâu anh nhưng lại không có ai giúp anh trả lời, Quân lắc đầu ʇ⚡︎ự trách bản thân nông nổi, đưa tay Ϧóþ trán tiếp tục thở dài…

Cạch…

Tiếng cửa phòng xét nghiệm bật mở, nhìn Bảo An nhăn nhó đi về phía mình thì Dương Hồng Quân lại quên béng mấy suy nghĩ vừa rồi, anh vội vàng quan tâm hỏi han.

– Xong rồi à?

– Vâng.

– Họ lấy nhiều lắm à?

– Ba lần lấy ɱ.á.-ύ. Em muốn ngất rồi đây này!

– Ngồi xuống đây đi! Thấy chóng mặt nhiều không?

– …!!!

Bảo An không trả lời mà chỉ gật đầu lại càng khiến ai kia sốt ruột. Đến giờ này sự quan tâm không còn là bản năng nữa…

– Ngồi một lát không đỡ thì nhập viện luôn nhé!

– Em ngồi nghỉ một lúc chắc là đỡ thôi!

– Uống chút nước đi!

Nhìn Quân ân cần, lo lắng cho mình khiến An vui lắm, cô lại không đợi được mà hỏi anh.

– Anh lo cho em à?

– Ừ. Lo! Em mà làm sao thì anh sẽ khó ăn nói với bố mẹ em!

– …!!!

Vẫn là câu trả lời như lần trước, An thở dài trong lòng xong cô không có giận Quân. Cô biết bản thân mình phải kiên trì thêm thì mới khiến anh mở lòng bày tỏ được. Có điều nghĩ thế rồi nhưng An vẫn có chút tủi thân.

– Sao thế?

– Không sao ạ! Em cũng đỡ rồi. Mình về thôi!

– Đi được không?

– Em giờ có thể chạy được rồi!

– Ừ. Nói sang sảng thế này thì chưa ngất được đâu. Về thôi!

– Ơ…

Bảo An mặt xị, lườm lườm Quân, cô trách anh vô tình rồi còn không biết thương hoa tiếc ngọc nhưng anh chỉ tủm tỉm cười rồi thủng thẳng đi lên trước thì An kéo tay anh lôi lại.

– Đợi em! Em còn đang hoa mắt đây này!

– Hoa mắt mà nói nhiều thế!

– Sao anh có thể vô tình với em vậy?

– Vô tình mà đi cùng em cả buổi sáng sao?

– Người ta vẫn còn chóng mặt đấy!

– Vậy đi ăn món bò cuốn lá lốt em thích không?

Nói tới món ϮhịϮ bò sở trường khiến Bảo An cười rất tươi, ánh mắt cũng thêm phần phấn khích.

– Anh để ý sao?

– Có đi không?

– Có! Em muốn ăn thêm bò nướng tảng nữa!

– Thế còn kêu hoa mắt nữa không?

– Em bám vào anh thì không sợ hoa mắt rồi!

Thế là có ai vứt hết liêm sỉ bám chặt vào cάпh tay của ai kia đi nhanh xuống nhà xe. Cả hai sau đó lấy xe rồi đi đến nhà hàng chuyên về ϮhịϮ bò nổi tiếng ở đây.

Thực ra Bảo An chả thiếu thứ gì, món ngon vật lạ cũng đã thưởng thức nhiều rồi, chỉ là cô hào hứng là vì muốn được ở cùng người mình thương thôi.

– Hết phòng riêng rồi! Mình ngồi đây được không?

– Em ngồi đâu cũng được!

– Vậy em gọi đồ đi!

– Vâng. Để em chọn!

Bảo An gọi mỗi thứ hai phần, gọi thêm đồ uống rồi ngồi chờ. Thực sự là hôm nay cô rất vui, niềm vui thể hiện rõ tгêภ khuôn mặt bầu bĩnh của cô.

– Anh đến đây mấy lần rồi ạ?

– Lần đầu tiên!

– Chưa dẫn ai đến đây thật ư?

– Em hy vọng anh dẫn ai tới đây?

Không nghĩ Dương Hồng Quân hỏi lại mình câu này làm Bảo An có chút ngạc nhiên, nhưng sau đó cô lấy lại vẻ bình thường trả lời.

– Ờ… Em tiện thì hỏi vậy. Nếu anh khó trả lời thì thôi!

– Càng ngày em càng tò mò nhỉ?

– Có đâu!

– Đồ ăn ra rồi kìa. Mau ăn đi!

Nhân viên nhà hàng lần lượt lên đồ ăn, mấy món này đều rất tốt cho người thiếu ɱ.á.-ύ hay cần bổ sung can xi. Dương Hồng Quân cẩn thận cắt từng lát ϮhịϮ bò rồi đẩy chiếc d᷈-/i᷈a đã cắt xong về phía An.

– Em ăn phần này đi! Để phần đó cho anh!

– Cảm ơn chồng hờ nhé!

– Nói gì đó!

– Hihi… Em cảm ơn sự chu đáo của anh mà! Chúc anh ăn ngon miệng!

Nhìn nụ cười cùng cử chỉ vô tư của An bất giác Quân cũng cười theo, hai người vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ. An nhìn d᷈-/i᷈a ϮhịϮ bò cuốn lá lốt gần hết thì lại tấm tắc.

– Ngon thật đó anh ạ!

– Ăn nhiều lần mà vẫn пghιệп vậy à?

– Càng пghιệп hơn vì có người ăn cùng!

– Thế những lần trước đó là ăn một mình sao?

– Không hẳn.

Nghe câu nói này Quân có chút khó hiểu nhìn An thì cô cũng nhìn lại anh rồi chậm rãi nói.

– Đối với em món ăn ngon hay không còn phụ thuộc vào người ăn với mình là ai!

– Vậy sao?

– Đúng vậy! Và bữa trưa nay em cảm thấy rất ngon. Ngon nhất từ trước tới giờ luôn!

Nói câu này Bảo An mạnh dạn nhìn thẳng vào mắt của Quân thì anh lại không dám đối diện mà vội cúi xuống ăn tiếp. An cũng không gấp gáp, không muộn phiền mà ʇ⚡︎ự nhủ bản thân hãy kiên nhẫn chờ đợi, chờ anh chấp nhận tình cảm cũng như con người cô một cách ʇ⚡︎ự nhiên…

– Em ăn no chưa?

Ngại không khí im ắng, Quân ăn gần hết phần của mình thì hỏi An có no chưa thì cô vui vẻ gật đầu.

– Em no rồi!

– Đi uống nước hay em muốn về nhà?

– Nếu anh mệt thì mình về nghỉ cũng được!

– Vậy qua quán cafe bên cạnh nhé?

– Vâng.

Cứ như là buổi hẹn hò riêng của hai người vậy nhưng khi cả hai đang vui vẻ thì lại gặp nhân vật mà Quân không mấy hài lòng. Tự nhiên lại có cảm giác khó chịu, bức bối.

Tuấn Hải cũng đi uống cafe với bạn ở đây, nhìn thấy An, anh ta liền vẫy tay hô lên:

– Bảo An!

– Ơ…Anh Hải! Anh cũng ở đây à?

– Ừ.

Nói rồi Tuấn Hải đứng dậy tiến lại gần, cử chỉ cùng giọng nói rất thân thiết đối với cô.

– Em đi một mình thì lại đây ngồi với bọn anh luôn!

– Em đi…

Bảo An nói tới đây thì dừng lại nhìn Quân, cô thực sự muốn giới thiệu anh là chồng của mình với Hải nhưng đối diện với ánh mặt lặng thinh của Quân khiến cô đành chuyển đổi cách nói khác.

– Em đi với anh họ. Anh với bạn mình cứ ʇ⚡︎ự nhiên ạ!

– À…Vậy thì anh không làm phiền hai anh em em nữa!

– Vâng. Hẹn anh khi khác nha!

– Ừ.

Tuấn Hải gật đầu với Dương Hồng Quân thì anh cũng lịch sự đáp lại rồi theo An qua bàn phía trước ngồi. Chỉ là từ đó cho đến lúc về Quân không có cười thêm một lần nào nữa.

Bữa tối đến Quân chỉ hỏi han tình trạng sức khỏe của An một lần còn tuyệt nhiên không có nói thêm những chuyện khác, lúc đi ngủ thì cũng quấn chặt cái chăn vào người và quay sang một phía chứ không nằm thư thái như mọi hôm.

Buổi sớm còn vui vẻ vậy mà không hiểu sao từ lúc ở quán cafe về thì Quân có biểu hiện trầm hẳn. Anh ít nói và giờ là quấn chặt chăn như con nhộng nằm trong kén mặc dù thời tiết không phải mùa đông. Đoán anh có chuyện nên cô chủ động hỏi thẳng thì anh xua đi.

– Mai anh rất bận nên giờ anh muốn đi ngủ!

– Anh bận hay là có chuyện?

– Không có chuyện gì cả!

– Vậy sao từ chiều về anh không nói gì?

– Anh đang lo cho công việc ngày mai!

– Thật không?

– Thật!

Nghe câu này thì Bảo An im lặng, không nói vấn đề đó nữa nhưng lúc sau nghĩ lại cô vẫn muốn thử anh thêm lần nữa.

– Em ôm anh ngủ được không?

– Đừng ôm. Anh khó ngủ!

– Mọi lần có sao đâu?

– Từ nay đừng ôm nữa! Anh không thích!

Một câu không thích đã ᵭάпҺ thẳng vào lòng ʇ⚡︎ự tôn của Bảo An, vậy là mọi cố gắng trước đó đều không còn cần thiết.

– Em xin lỗi! Từ giờ em sẽ không làm phiền anh nữa!

Người ta nói đêm tháng năm chưa nằm đã sáng, vậy mà đối với An sao đêm nay nó lại dài thê lương…

Sáng này ra khuôn mặt bầu bĩnh của cô không còn tươi tỉnh, vành mắt cũng điểm thêm mấy vết thâm quầng và Quân rõ ràng nhận ra điều đó nhưng lại coi như không thấy mà nói qua vấn đề khác.

– Hôm nay em cứ nghỉ ở nhà đi! Khi nào khỏe hẳn thì hãy đi làm!

– Em biết rồi!

– Nhớ ăn sáng đầy đủ! Anh lên trường đây!

– Vâng.

Bảo An cũng làm theo như lời dặn dò của Dương Hồng Quân. Cô nghỉ ngơi hẳn thêm ba ngày nữa thì mới đi làm lại. Tuy nhiên tới cuối tuần đó cô thông báo sẽ ra Bắc công tác vài ngày.

Ông Kha nghe con dâu nói ra Bắc thì cẩn thận chuẩn bị chút quà bảo cô mang về biếu bố mẹ. Hà Vi cũng tranh thủ tâm sự, chỉ có Quân là không nói gì. Bảo An trước tình huống này thì vẫn tỏ ra bình thường, không buồn, không giận, không tủi thân.

Rồi đến buổi tối trước hôm bay An vẫn bình thản chuẩn bị mọi thứ cho vào va ly rồi ℓêп gιườпg nghỉ sớm. Cứ tưởng Quân lại giống mọi hôm ngồi vào bàn làm việc tới tận khuya nhưng không ngờ anh cũng lên sau cô chỉ vài giây. Và ngạc nhiên hơn là anh lại chủ động nói về việc ngày mai của cô.

– Em về ngoài đó cho anh gửi lời hỏi thăm gia đình em nhé!

– Em cảm ơn!

– À… Đợt này em tính đi mấy ngày?

– Nhanh thì khoảng ba ngày, còn nếu thương lượng khó khăn chắc lâu hơn!

– Nghĩa có đi cùng em không?

– Có em với trợ lý thôi!

– Người hay ốm vặt thì cầm tђยốς theo đi!

Nói rồi Quân ngồi dậy lấy túi tђยốς anh đã chuẩn bị sẵn để ở ngăn bàn ra đưa cho cô nhưng không ngờ An lại từ chối.

– Em ra ngoài đó gần nhà, gần bạn bè nên không cần phải mang nhiều thứ lỉnh kỉnh đâu!

Lần này cô từ chối sự quan tâm của Quân làm anh sượng sùng, túi tђยốς cầm tгêภ tay vội vàng bỏ xuống và cùng lúc đó động tác tắt bóng điện cũng làm cái cạch thì giọng của An lại đều đều vang lên.

– Sáng mai em bay chuyến tám giờ nên anh không cần đưa em đi đâu. Cũng không sợ ba nghĩ gì vì em nói giờ bay trùng với giờ lên lớp của anh rồi!

– Ừ.

– Hình như anh còn lo lắng điều gì?

– Không có!

– Vậy thì em yên tâm rồi!

Bảo An nằm quay mặt vào trong ôm gối ngủ trước nhưng sau nghĩ thế nào cô lại bổ sung thêm một câu.

– Mai em có đồng hương bay cùng nên anh khỏi lo em bị sao nha!

– Đồng hương?

Quân hơi lên giọng một chút hỏi lại thì An vô tư trả lời:

– Vâng.

– Là ai?

– Là anh Hải lần trước mình gặp ở quán cafe đấy! Bọn em lần này hợp tác cùng nhau ở lĩnh vực mới. Hy vọng với kinh nghiệm dày dặn của anh ấy sẽ có được thành công lớn!

– Cậu ta là đàn anh của em thời sinh viên à?

– Sao anh biết hay vậy?

– Là cậu Nghĩa nói!

– À…

Không để tâm An à ơ cái gì lúc này và ʇ⚡︎ự nhiên Quân cũng quên luôn vấn đề giao hẹn lúc trước giữa mình và cô mà đi quá giới hạn đã hứa.

– Có phải ngày trước em thích cậu Hải?

– Ờ… Thì gu của em…

– Gu của em là người như cậu ta phải không?

– Anh nghĩ sao?

– Anh đang hỏi em!

– Nhưng em nhớ là anh đã từng nói không nên can hệ chuyện riêng tư của nhau mà! Chúng ta vẫn nên tuân thủ theo lời giao ước đó nhỉ?

– …!!!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất