Phu nhân quyền thế – Chương 28

Vũ Linh 467

Tại phòng chờ của nhà hàng.

Bé Kun khóc mếu đòi ra ngoài chơi nhưng Bảo An vẫn chú tâm vào chiếc điện thoại thì Vi liền bế cháu đứng dậy.

– Kun ngoan để mẹ An làm việc nha!
– Oa … Oa…

Thằng bé bắt đầu khóc thành tiếng nhưng Bảo An vẫn thản nhiên như không thì Vi lấy làm lạ. Ở nhà mọi lần chỉ cần thằng bé ọ ẹ chị dâu liền để ý ngay, vậy mà lúc này ngồi ngay cạnh cũng không buồn liếc nó một cái. Vi vừa bế cháu đung đưa dỗ dành, vừa nhìn sang chị dâu thì lúc sau An mới ngẩng đầu lên.

– À… Chị đang dở việc. Em giúp chị dỗ thằng bé một chút nhé!
– Vâng. Chị cứ làm việc đi ạ! Em đưa cháu ra ngoài chơi!
– Ừ.

Một từ Ừ nhẹ tênh và tiếp đến là động tác cúi xuống bấm bàn phím điện thoại. Một loạt hành động lạ khiến cho Hà Vi không muốn để ý cũng không được.

Bế Kun ra tới sảnh nhà hàng nhưng Hà Vi vẫn đầy một bụng thắc mắc, vừa hay thấy Tuấn Huy, Tuấn Phát vẫn đứng ở đây nên nó đi nhanh lại nói chuyện.

– Hai anh đứng đón khách ạ?
– Ừ. Khách khứa cũng đến rồi nên bọn anh thay anh Quân đón tiếp. Mà sao hai cô cháu không ở trong kia lại ra ngoài này?
– Thằng bé nó không chịu ngồi yên một chỗ anh ạ!
– Tầm này biết đòi đi chơi rồi!
– Vâng. Biết ăn vạ lắm!

Hà Vi nói chuyện với Tuấn Huy nhưng trong đầu vẫn luôn nghĩ tới mấy biểu hiện của chị dâu. Nhất là thái độ đối với thằng bé cứ dửng dưng. Nhịn không được nó liền nói ra những khúc mắc trong lòng.

– Em thấy chị An lạ lắm hai anh ạ!
– Ý em là sao?
– Anh biết tính chị An rồi đấy! Làm gì thì làm nhưng liên quan tới bé Kun là chị ấy vứt lại hết. Vậy mà vừa nãy thằng bé khóc thành tiếng chị ấy cũng cứ dửng dưng. Mà lạ là từ lúc vào phòng với em chị ấy ít nói hẳn so với ngày thường.
– Có vậy sao?
– Em cảm giác cứ như không phải chị An nhà mình í!

Nghe Hà Vi ρhâп tích Tuấn Huy, Tuấn Phát lại bắt đầu suy tư. Thế nhưng hai anh em chưa kịp nói thêm gì thì nghe thấy tiếng Bảo An gọi từ phía sau.

– Vi! Bế Kun lại đây cho chị!
– À… Dạ!

Hà Vi ngay lập tức đưa Kun cho Bảo An nhưng mắt vẫn nhìn chăm chăm xem cô có biểu hiện lạ nữa không thì không những chẳng phát hiện thêm gì mà còn nghe mấy câu quen thuộc mà An hay nựng bé Kun.

– Mẹ xin lỗi con yêu nhé! Vừa nãy mẹ bận quá! Giờ mẹ bù cho con nè…

Nhìn cảnh Bảo An nựng yêu con thì cả ba không ai bảo ai liền quay đi, Tuấn Huy lại vỗ trán nói mình chắc chắn quá ռ-ɦ-ạ-.ყ ɕ.-ả.ɷ mà suy nghĩ linh ϮιпҺ rồi. Tuấn Phát cũng thở nhẹ lòng nhưng Hà Vi thì vẫn còn chút lấn cấn.

Bữa tiệc sau đó bắt đầu, các bước tuần ʇ⚡︎ự theo đúng kế hoạch diễn ra nhưng tới phần cuối là màn cầu hôn lãng mạn của Quân dành cho vợ bỗng nhiên bị cắt đi! Tuấn Huy là người giúp anh rể bước cuối cùng này nhưng bản thân cậu cũng bị ngỡ ngàng thì liền nhắn hỏi anh cho ra nhẽ.

– Anh Quân! Sao dày công chuẩn bị lại ngang chừng cắt đi đoạn mong chờ thế?
– Cái nhẫn ʇ⚡︎ự nhiên không biết đâu mất. Bố mẹ và anh tìm nãy giờ không thấy nên đành bỏ qua!
– Lúc sớm đến em đưa tận tay cho bố mẹ giữ giúp anh rồi mà!
– Thì anh cũng đâu biết, chỉ đến khi anh chuẩn bị lên sân khấu thì mẹ bảo không thấy nhẫn đâu. Đã nói lần này bù đắp cho chị của em mà đến cái nhẫn cũng không có thì ra làm sao? Thôi đành để bữa khác anh bù sau vậy. Hôm nay cả nhà chúng ta chúc mừng sinh nhật cháu Kun thôi!
– Lạ nhỉ? Mẹ không bao giờ bất cẩn vậy đâu!
– Chỉ là chuyện không may. Đừng trách bố mẹ! Để lần sau anh bù cho chị của em!
– Thì cũng đành vậy! Nhưng em chỉ sợ chị An buồn!
– Được rồi! Lát về anh sẽ nhận lỗi, hai cậu giúp anh chị tiếp khách đi!
– Vâng.

Kết thúc tin nhắn, Quân vừa cất điện thoại vào túi thì nghe Bảo An hỏi:

– Anh nhắn với ai vậy ạ?
– À… Là bạn của anh thôi!
– Cho em xem được không?

Quân khá ngạc nhiên trước câu hỏi bất ngờ này của An nhưng anh vẫn đưa điện thoại của mình cho cô.

– Mọi lần em có kiểm tra anh như này đâu nhỉ?
– Nay em thích có được không?
– Cho em kiểm tra thoải mái! Sao? Có thấy cô nào nhắn cho anh không?
– Dám léng phéng sau lưng em thì em cho người xử đấy!

Lại lần nữa Quân bị ngạc nhiên vì câu nói của vợ. Trước đó cô có dọa thế nào cũng chỉ nói vui là phạt hay cắt ςủ-α q-μý của anh. Thế nhưng giờ bảo xử cứ như là ҳα̃ Һộι ᵭeп xử kẻ phản bội ấy. Quân nhìn nhìn vợ thì thấy cô đặt chiếc điện thoại của anh xuống bàn.

– Em nói đùa thôi! Em tin chồng mà!
– Ừ.
– Anh! Lấy giúp em cốc nước lọc! Tiện cho ít đá vào nhé!
– Giọng em đã khàn vì chiều nay nằm điều hòa lạnh rồi mà giờ uống nước đá sẽ đau họng đó!
– Một chút thôi!
– Không được! Em ốm con sẽ ốm theo mà anh thì xót em!
– Thương em nhiều vậy hả?
– Giờ còn hỏi câu đó!

Bảo An vui mừng ra mặt, cô chẳng ngại chỗ đông người liền ghé sang định thơm vào má Quân thì anh vội giữ người cô lại.

– Có gì về nhà, chứ bao nhiêu người thế này vợ không xấu hổ à?
– Không!
– Thôi! Để về anh bù!
– Anh nhớ phải bù cho em đấy!
– Ừ.

Thật sự lạ quá! Bảo An mọi ngày có trêu anh, cà phơ cà phất, nhí nhảnh cũng không bao giờ làm hàng động quá đáng thế này. Nhất là có nhiều khách khứa cô càng giữ phép lịch sự.

Suốt bữa tiệc, ngoại trừ lúc khách qua chúc mừng còn không chỉ có hai vợ chồng và con thì Quân lại nhìn vợ. Bảo An khi này cũng nhận ra ánh mắt đăm chiêu của chồng liền quay qua nũng nịu hỏi anh.

– Sao vậy? Sao nhìn em chăm chăm thế?
– Ờ… Tại thấy em xinh hơn mọi ngày!
– Thật ư?
– Ừ. Xinh lắm! Cơ mà mùi nước hoa này em mới mua hả vợ?
– À…

Bảo An chỉnh bé Kun ngồi ngay ngắn rồi mới trả lời câu hỏi của Quân.

– Loại này em mua được mấy hôm rồi mà quên nay mới bỏ ra dùng thử. Anh thấy sao? Mùi được không ạ?
– Em thích là được rồi!
– Em muốn anh cũng thích cơ!

Thường là Bảo An trước khi mua gì rất hay rủ Quân đi cùng, bởi hai vợ chồng luôn có cùng sở thích và hơn hết là cô không bao giờ dùng rồi mới hỏi ý kiến của anh. Tuy nhiên Quân cũng không suy nghĩ quá nhiều mà chỉ bảo:

– Em thích là anh thích!
– Cảm ơn chồng của em!
– Tối nay em vui không?
– Vui nhưng mà không có gì đặc biệt hết!
– Sinh Nhật của con trai chúng ta mà em bảo không có gì đặc biệt là sao? Hay em thấy anh tổ chức như này vẫn chưa được thì anh sẽ rút kinh nghiệm lần sau!

Chờ mãi màn bất ngờ như kế hoạch không thấy đâu khiến An rất thất vọng. Có điều làm sao cô dám đòi hỏi, nếu nói thẳng ra thì vừa mất mặt mà cũng không an toàn. Cuối cùng An chỉ cười xoà, cô xua tay giải thích.

– Em chỉ trêu anh chút thôi chứ thực lòng em rất vui. Cảm ơn ba Quân đã cho con trai một sinh nhật thật ý nghĩa.
– Kun cũng là con anh mà! Sao ʇ⚡︎ự nhiên lại cảm ơn chứ! Hôm nay em có vẻ lạ quá!
– Đâu có… Em vẫn bình thường! Ui… Anh xem thằng bé nó ngồi không yên này! Để em bế con ra ngoài hóng gió chút!

Bà Thùy Dung ngồi ngay cạnh, thấy An định bế thằng bé rời đi thì vội giữ tay lại.

– Để mẹ trông cháu! Con cứ ngồi lại với mọi người đi!
– Con giữ thằng bé được mà mẹ!
– Được rồi! Để mẹ!

Dứt lời bà Dung liền bế Kun đi ra ngoài thì ông Kiên cũng đứng lên đi theo. Hai ông bà di chuyển ra khu vực không có ai qua lại, bấy giờ ông Kiên mới hỏi vợ.

– Có phải em ռ-ɦ-ạ-.ყ ɕ.-ả.ɷ quá không?
– Em chăm con từ lúc bốn tuổi đấy!
– Nhưng mà…
– Anh không tin vào trực giác thì cũng tin vào con mắt của em! Em chắc chắn đó không phải con gáι của mình!

Ông Kiên nghe vợ khẳng định thì nỗi lo càng hằn lên khuôn mặt đã điểm nốt thời gian. Nếu người trong kia không phải Bảo An thì chẳng phải con gáι ông đang gặp пguγ Һιểм ư? Hoặc cũng có thể…Ông không dám nghĩ nữa mà quay sang nhìn vợ thì bà Dung nghiêm túc nói:

– Anh mau gọi vợ chồng Tuấn Anh ra ngoài đi! Nhanh chóng cho người tìm tung tích của con bé trước khi quá muộn!

Tuấn Huy, Tuấn Phát thấy vợ chồng anh trai đi ra ngoài với vẻ rất vội thì hai người cũng mau di chuyển ra theo. Hóa ra cả nhà đều có nghi ngờ người tên Bảo An trong kia nhưng khi nghe mẹ Dung khẳng định đó không phải chị gáι của cậu thì Tuấn Huy hốt hoảng ra mặt.

– Người đó không phải chị con thì để con vào báo với anh Quân. Nếu không lỡ xảy ra chuyện…
– Con yên tâm! Việc này…

Câu chuyện giữa chừng bị cắt ngang bởi khách khứa bắt đầu ra về. Bà Dung đành tạm gác lại, nhắc các con ra cửa chính chào khách còn mình và chồng thì vào lại bên trong.

Đợi sau khi khách về hết bà Dung nói đêm nay cho Kun ra khách sạn ngủ cùng ông bà và các anh chị, còn để hai vợ chồng Quân có không gian riêng. Bảo An nghe chừng không đồng ý nhưng sau được bà Dung thuyết phục thì cũng vui vẻ cùng Quân về nhà riêng của hai vợ chồng.

Về tới căn hộ sang trọng nhưng tâm trạng Bích Ngân có chút khó chịu. Và càng khó chịu hơn khi nhìn thấy những hình ảnh vui vẻ của hai vợ chồng Quân hiện hữu trước mặt.

Từ cửa vào tới trong nhà đâu đâu cũng là hình ảnh hạnh phúc của hai vợ chồng anh. Từ lúc An chưa có bầu cho tới khi cô sinh bé Kun, tất cả những khoảnh khắc đều được Quân cẩn thận chụp lại…

– Sao vậy? Sao ʇ⚡︎ự nhiên lại đứng im thế?
– À… Em không sao!
– Vậy lên phòng trước đi! Anh cất mấy đồ rồi lên sau!
– Vâng.

Giờ này trong nhà chẳng có ai ngoài hai người nên Ngân cũng không cần phải giữ ý nữa. Cô ta bước nhanh lên phòng ngủ và khi đứng trước chiếc giường êm ái của hai người thì bản chất ác quỷ lại lần nữa bộc lộ.

“Bảo An! Cuối cùng thì chồng con mày cũng là của tao! Tất cả sẽ thuộc về Bích Ngân này mà thôi! Ha ha…

Tự động lấy trong tủ của Bảo An bộ đồ ngủ ร-є-אy, sịt thêm lọ nước hoa sặc mùi da^ʍ dục mà cô ta mang theo rồi đứng trước gương ʇ⚡︎ự tin khẳng định:

“Quân à! Đêm nay anh sẽ là của em“

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất