Phu nhân quyền thế – Chương 27

Vũ Linh 334

Dự kiến vào giữa tuần sau Bảo An sinh em bé, mặc dù mong mỏi chồng về kịp để cùng đón chờ giây phút con yêu chào đời nhưng sự nghiệp cũng rất quan trọng đối với người đàn ông nên An luôn ʇ⚡︎ự động viên bản thân mạnh mẽ để chồng yên tâm công tác.

Bảo An sinh em bé đúng ngày dự kiến. Một bé trai kháu khỉnh, bụ bẫm nặng 3,6kg. Nhìn con, An không khỏi ҳúc ᵭộпg và nhớ chồng.

“Ba Quân làm việc tốt nhé! Hai mẹ con chờ ba về”

Bảo An sinh thường nên rất nhanh sau đó hai mẹ con được đưa về phòng hậu sinh. Cô được bà Dung chăm sóc còn bé con thì được Nhi và Ngọc Anh lo. Nhà đông người nên An không cảm thấy tủi thân mà chỉ là nhớ chồng và tiếc cho anh không được chứng kiến giây phút con ra đời thôi.

Cứ nghĩ ít nhất Quân cũng phải mấy hôm nữa mới được về nhưng không ngờ lúc cô chuẩn bị ăn sáng thì một hình bóng quen thuộc xuất hiện.

– Anh… Anh về rồi?

Không được cùng vợ trải qua giây phút quan trọng nhưng lúc này nhìn thấy cô và con bình an thì Quân cũng được an ủi.

– Em… Em thế nào rồi?
– Em và con rất khỏe! Anh lại đây đi! Xem con chúng ta này!

Nhưng trước câu giục giã của An, Quân chỉ nhìn qua con một lúc rồi ngồi lại bên cạnh cô, cầm chặt bàn tay nhỏ nâng niu trân trọng.

– Cảm ơn em đã vất vả sinh con cho anh!
– Em không vất vả mà ngược lại rất hạnh phúc. Em cũng rất ʇ⚡︎ự hào về anh nữa!

Không ngại có mẹ và hai chị vợ ở đây, Quân vẫn ôm chặt An vào lòng. Hai vợ chồng đang ҳúc ᵭộпg ôm lấy nhau thì bà Dung hắng giọng nhắc các con.

– Được rồi! Hai đứa còn nhiều thời gian nói chuyện, Bảo An mau ăn sáng đi, để nguội hết cháo rồi kìa!
– Vâng… Vâng… Mẹ để con cho vợ con ăn ạ!
– Ừ! Ăn đi để có sữa cho thằng bé nữa!
– Vâng ạ!

Quân ngồi đó ép Bảo An ăn hết tô cháo to. Khi cho vợ ăn xong đâu đấy Quân mới lại gần con. Anh cúi người bế thằng bé lên tay đung đưa thì An lên tiếng.

– Nó giống anh nhất cái trán cao. Sau này chắc chắn sẽ giỏi như ba Quân cho xem!
– Mẹ An thông minh lại giỏi hơn ba nhiều! Con lấy gen này của mẹ là yên tâm nhất!
– Em thích con học cao như anh! Em mong nó sau này sẽ trở thành Giáo sư, Tiến sĩ khoa học, mang danh dự lẫn kiến thức, tài năng về phục vụ nước nhà!
– Con sau này theo nghề của em hay bất cứ nghề nào khác anh đều ủng hộ!

Quân nói rồi bế con lại gần giường ngồi xuống. Một nhà ba người hạnh phúc thật khiến người ta thèm khát có mái ấm như thế! Cảm xúc vẫn còn lâng lâng, Quân nhìn con rồi lại nhìn An.

– Anh đã cố gắng về sớm nhưng vì lỡ chuyến bay. Mất mấy tiếng chờ đợi nên đã bỏ qua mất khoảnh khắc quan trọng nhất của con.
– Anh đừng buồn nữa, là do hoàn cảnh thôi.

Bảo An không muốn chồng ʇ⚡︎ự trách bản thân ::nên tiếp tục nói qua chuyện khác.

– Mà anh kể chuyện của anh đi? Sao rồi? Lần này chồng có lấy được học hàm Tiến sĩ không?
– Nhất định không để em và con phải thất vọng!
– Phải thế chứ! Tiến sĩ giỏi nhất của dòng họ Dương! Em và con ʇ⚡︎ự hào lắm!
– Cảm ơn em đã luôn động viên và hy sinh cho anh!
– Phần của em không có bao nhiêu! Là bản thân anh ʇ⚡︎ự cố gắng không ngừng nên thành quả có được là đương nhiên. Em chúc mừng chồng nhé!

Một tay ôm bé con, một tay sờ má vợ cùng đôi mắt tràn ngập yêu thương. Đối với Quân lúc này hay về sau thì đây chính là tài sản vô giá nhất.

Người ta nói tiền là tất cả nhưng anh sẽ chọn hạnh phúc gia đình. Có những thời điểm, những khoảnh khắc làm lỡ mất nhưng Quân hứa từ đây về sau và nếu có kiếp sau nữa anh sẽ mãi trân trọng và gìn giữ hạnh phúc nhỏ này.

Vì là sinh thường nên An chỉ phải nằm viện hai ngày, đến ngày thứ ba cô được về nhà. Bé con được các bác và bà ngoại chăm sóc cẩn thận lắm. Còn An thì có chồng quan tâm chu đáo.

Dương Hồng Quân được kỳ nghỉ dài sau những ngày vất vả vừa rồi nên hầu hết thời gian anh dành cho vợ con. Bảo An cũng thích thế nên mặc nhiên hưởng thụ sự ân cần này của chồng.

Người ta nói phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng mà An thì đúng là số hưởng. Có được ông chồng tâm lý lại chu đáo. Tâm trạng phấn khởi, thoải mái nên Bảo An ngày càng tươi tắn. Cộng thêm mẹ Thùy Dung tư vấn cho việc lấy lại vóc dáng sau sinh càng khiến Bảo An trở thành vàng mười trong mắt chồng.

Cuộc sống ấm lo, hạnh phúc là ước mơ của bao gia đình, trong đó có vợ chồng Bảo An. Bởi thế cho nên cả hai luôn ý thức gìn giữ, vun đắp cẩn thận.

Hết sáu tháng nghỉ ngơi Bảo An trở lại công ty, tuy nhiên cô vẫn ưu tiên cho việc chăm sóc chồng con lên hàng đầu.

Dù là một phụ nữ quyền lực ngoài thương trường nhưng khi về với gia đình Bảo An luôn đúng vai người vợ, người mẹ dịu dàng, chu toàn mọi việc. Sống khiêm tốn không khoe mẽ, hòa đồng với hàng xóm, bạn bè nên ai ai cũng quý mến. Đối với chồng một mực tôn trọng, yêu thương.

Từ ngày sinh con trai công việc của Quân càng thuận lợi. Đạt học vị Tiến sĩ chưa lâu Quân liền được bổ nhiệm giữ chức Phó Viện trưởng. Sự nghiệp ngày càng mở rộng nhưng Quân chưa có giây phút lãng quên người vợ sát cάпh bên mình. Chưa từng có ý nghĩ phản bội mà ngược lại một lòng, một dạ trân trọng và thủy chung.

Nhân dịp con trai tròn một tuổi, Dương Hồng Quân muốn dành bất ngờ cho hai mẹ con nên anh bí mật tổ chức một bữa tiệc lớn. Thực sự là Quân vẫn canh cάпh trong lòng về chuyện anh chưa cho Bảo An một lễ cưới trọn vẹn. Mặc dù cô nói không để ý nhưng anh vẫn muốn bù đắp cho người phụ nữ của mình.

Đúng kế hoạch và ngày giờ Quân muốn gây bất ngờ cho vợ nên việc đón đưa anh để em gáι cùng hai em vợ đảm nhiệm.

Gần đến giờ Hà Vi cùng Tuấn Huy, Tuấn Phát có trách nhiệm về đón Bảo An và con trai đến nhà hàng mà Quân đã dày công chuẩn bị. Thế nhưng cả ba người mới vừa ra tới cửa thì đã thấy Bảo An cùng con trai đi đến.

Rõ là không ai cho Bảo An biết địa điểm cho đến phút chót. Ấy vậy mà giờ này hai mẹ con đã xuất hiện ở đây thì có chút ngạc nhiên. Hà Vi bất ngờ nhất xong nó vẫn là người lên tiếng trước.

– Chị… Sao… Sao chị và cháu lại đến đây?
– Chị biết hết kế hoạch rồi! Là anh Quân muốn gây bất ngờ nhưng do chị háo hức quá nên đưa bé Kun đến sớm! Sorry mấy anh em nhé!
– Trời ơi… Thế là hết bí mật với bất ngờ rồi… Buồn chị quá! Biết cũng nên giả vờ cho anh trai em vui tí chứ…Ai lại…

Nói tới đây Hà Vi chợt phát hiện ra gì đó liền dừng lại hỏi An.

– Chị! Sao giọng chị lạ thế? Sáng vẫn còn bình thường cơ mà?
– À… Ờ… Chị cũng không biết sao nữa! Tự nhiên buổi chiều ngủ dậy thấy giọng vậy!

Tuấn Huy, Tuấn Phát cũng nhận ra điều khác thường này nên cả hai cùng hỏi chị gáι.

– Chị có thấy đau họng không?
– Ờ… Có hơi hơi!
– Vậy chắc là do chị nằm điều hòa quá lạnh rồi!
– Chắc do vậy quá! Mà thôi! Để chị vào trong trước nhé! Không đứng ngoài này bụi bặm bé Kun lắm!
– Dạ. Thế để em đưa chị vào phòng chờ. Anh trai em đã muốn gây bất ngờ thì chị em mình nên phối hợp đến cùng cho anh ấy vui!

Hà Vi nhanh nhẹn nói ý kiến của mình thì An cũng gật đầu theo nó vào phòng chờ ngồi.

Tuấn Huy nhìn theo bóng dáng hai chị em đi xa dần nhưng không hiểu sao trong lòng lại có chút lấn cấn. Sau cùng vẫn là không nhịn được cảm giác nghi ngờ liền nói với em trai.

– Này! Em có thấy chị An khác khác không?
– Ừ. Em cũng thấy có điểm gì đó lạ lắm nhưng thật khó nói!

Đúng là anh em sinh đôi thường có suy nghĩ tương đồng. Tuấn Huy trước em trai không ngại nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

– Cứ cho là giọng chị ấy có chút thay đổi do thời tiết hay nằm điều hòa quá lạnh thì chẳng lẽ sau mỗi buổi chiều mà cân cũng tăng lên hay sao? Rồi còn dáng đi kia nữa… Thấy cứ sao sao á!
– Nhưng mặt mũi thì đúng là chị gáι mình mà?

Tuấn Huy vẫn bị mấy suy nghĩ mông lung chiếm lấy nhưng khi nghe em trai nói khuôn mặt đúng là chị gáι thì cậu lại gật gù…

– Ừ… Hay chúng ta quá ռ-ɦ-ạ-.ყ ɕ.-ả.ɷ nhỉ?

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất