Phu nhân quyền thế – Chương 23

Vũ Linh 402

Mọi người rất bất ngờ khi nghe thông báo Bích Ngân sẽ từ bỏ vị trí giảng viên về tiếp quản công ty gia đình. Trước đấy chính Ngân đã bấp chấp phản đối của ba mẹ đi theo tiếng gọi của ước mơ, vậy mà giờ đạt được rồi cô ta lại có quyết định thay đổi. Nói ra thấy lãng phí và tiếc nuối cho một thời đam mê, hăng say nhưng so với mức độ gia đình thì quay về cũng là hợp lý. Sự việc của Ngân cũng không có nhiều lời bàn tán bởi dẫu sao cũng là quyết định cá nhân của mỗi người. Chỉ là từ ngày tiếp nhận chức danh Giám đốc công ty HC thì Ngân thay đổi từ phong cách lẫn tính cách.

Vốn dĩ là con nhà nòi nên Bích Ngân rất nhanh chóng hòa nhập vào ᵭấu trường kinh doanh, và tại đây chắc chắn sẽ không tránh khỏi những cuộc gặp gỡ với đối thủ, trong đó có Bảo An.

Tối nay có tiệc mừng công của công ty C.Food, Bảo An là đối tác thân thuộc nên cô có mặt cùng Nghĩa từ rất sớm. Trùng hợp đại diện công ty HC cũng vừa tới, nhìn thấy Bảo An đứng với người của C.Food thì Bích Ngân cũng qua đó nói chuyện.

– Xin chào mọi người!
– Ôi… Giám đốc Ngân đấy à? Càng ngày càng xinh đẹp quá nha!
– Cảm ơn anh quá khen! Tôi so với các Sếp ở đây vẫn còn kém xa lắm! Xinh thôi chưa đủ đúng không các vị?
– Giám đốc Ngân khiêm tốn quá! Nào! Chúng ta qua kia ngồi chuyện trò tiếp nhỉ?
– Dạ. Các anh cứ qua trước! Tôi có việc bàn riêng với Sếp An chút!
– Vậy hai cô cứ ʇ⚡︎ự nhiên nhé!

Bảo An nghe Bích Ngân nói muốn bàn chuyện với mình thì ra hiệu cho Nghĩa cứ qua bên đó giao lưu với các công ty khác. Không biết mục đích của cô ta là gì nhưng An vẫn rất vui vẻ đón chờ.

– Sao vậy? Giám đốc Ngân có gì muốn trao đổi à?
– Cô có hứng thú hợp tác với chúng tôi không?

Không nghĩ lần này Bích Ngân lại mời cô cùng hợp tác với bên họ. Từ đối thủ chuyển qua đối tác kể cũng bất ngờ quá. Tuy nhiên trước lời mời của Ngân thì An chỉ mỉm cười nhẹ.

– Từ đối thủ chuyển qua đồng hợp tác sao?
– Chuyện này rất bình thường mà! Cô An đây có nhã hứng không hay là lo sợ?

Bao An nghe vậy thì lại cười, cô lắc lắc ly ɾượu trong tay sau đó uống một ngụm nhỏ rồi cất lời hỏi lại:

– Cô nói xem hợp tác như nào?
– Bên cô mở rộng thị trường về mỹ phẩm, bên tôi cũng cấp nguyên liệu. Giá sẽ giảm hơn so với thị trường bên ngoài 10%. Hàng bao kiểm tra, không chất lượng hoàn tiền gấp đôi! Thành sản phẩm thanh toán 50%, sau khi chạy tiêu thụ 6 tháng mới cần thanh toán hết!

– Ô… Điều kiện này quá hấp dẫn! Xin hỏi Giám đốc Ngân tại sao lại ưu ái cho bên tôi vậy?
– Cứ coi như tôi muốn làm hòa với cô!
– Vậy sao?

Thực sự có hơi ngạc nhiên về thái độ thiện chí này của cô ta. Tuy nhiên An vẫn đang thăm dò thì Ngân lại lần nữa xuống giọng thành thật.

– Bấy lâu nay tôi cố chấp không buông bỏ đều khiến đôi bên khó xử. Tôi thành thật xin lỗi hai vợ chồng!
– Không sao! Chị nghĩ xuôi thì tôi cũng coi như không có gì!
– Cô yên tâm! Từ giờ tôi sẽ không làm phiền hai người. Anh ấy chỉ là quá khứ tươi đẹp của tôi còn cô mới là hiện tại anh ấy cần!
– Chị hiểu được là tôi vui rồi!
– Vậy cô đồng ý hợp tác lần này chứ?
– Được! Tôi đồng ý!

Bích Ngân nở nụ cười xã giao và chìa tay ra trước mặt thì Bảo An cũng bắt tay làm hòa.

– Hợp tác vui vẻ!
– Hợp tác vui vẻ!
– Tôi cần chi tiết nguyên liệu cung cấp sớm nhất!
– Được! Tôi sẽ báo người gửi qua ngay cho cô!

Nói xong Bích Ngân rời đi trước, Bảo An sau đó cũng đi qua chào hỏi mấy vị khách xong về lại chỗ của Nghĩa, cô kể cho cậu nghe chuyện khi nãy thì Nghĩa cười nhạt nói:

-Cô ta định thả con săn sắt, bắt con cá to à?
– Chính ҳάc thì là thả miếng mồi hấp dẫn để dễ dàng đi sâu vào quần chúng. Nhưng rất tiếc vở kịch này đã quá lạc hậu rồi!
– Vậy bước tiếp theo bà muốn thế nào?
– Lần đầu bên họ dâng mồi ngon thì Ϯộι gì mình không cắn câu!
– Tôi hiểu rồi!

Đôi bạn cùng tiến bấy lâu nay rất ăn khớp trong việc làm ăn nên chút thủ đoạn, ý tứ của đối phương đâu làm khó được hai người. Bảo An ngẫm nghĩ một chút liền vỗ vai Nghĩa.

– Yên tâm! Lợi nhuận lần này chúng ta sẽ đi từ thiện hết!
– Bà nói thật đấy à?
– Ừ. Sắp tới đây bố mẹ tôi muốn đi từ thiện ở Lào Cai! Có lẽ nhân dịp này tôi hô hào cả nhà mình cùng đi một chuyến! Lâu lắm rồi mấy anh chị em chưa được đi cùng nhau. Tranh thủ tôi còn son rỗi thì đi cùng mọi người chứ đến lúc vác bụng bầu lại chẳng đi được đâu.

Nói tới đây Nghĩa nhìn An chột dạ. Giữa hai người mấy vấn đề này cũng khá thoải mái nên cậu ta nói ngay.

– Này! Hai vợ chồng bà vẫn kế hoạch đấy à?
– Thời gian đầu kế hoạch thôi chứ giờ cũng đang thả rồi! Hy vọng lúc anh Quân đạt học vị Tiến sĩ chúng tôi sẽ có tin vui!
– Ờ… Cũng sắp rồi! Tính thế cũng được chứ tôi tưởng ông bà vẫn kế hoạch thì phải dừng ngay!
– Tôi không dại kế hoạch lâu đâu. Thời gian này là thích hợp rồi! Có đứa con tình cảm vợ chồng càng thêm mặn mà!
– Ừ. Bà nghĩ thế thì tôi yên tâm rồi! Tôi với bà không theo kịp vợ chồng anh Tuấn Anh thì ít nhất chúng ta cũng phải đuổi sát đấy!
-Tôi biết rồi! Nhất định theo sát vợ chồng anh chị cả! Mà thôi, tiệc cũng sắp tan rồi! Tôi với ông qua chào họ một tiếng rồi về đi!

Nhìn bạn già vội vàng muốn về Nghĩa liền lên tiếng trêu chọc.

– Chồng nhắn tin gọi về rồi à?
– Thế vợ ông có giục không?
– Không giục nhưng réo từ nãy rồi! Từ ngày vợ tôi sinh xong giống như thay ɱ.á.-ύ bà ạ! Đanh đá lại còn hay ghen nữa chứ!

Ha ha…Bảo An cười thành tiếng vì câu nói của cậu bạn, hóa ra cũng chỉ là cá gỗ thôi. Nhìn Nghĩa mau chóng đi ra lấy xe mà An cứ tủm tỉm. Đúng là làm chồng, làm cha rồi thì việc của vợ con vẫn là tгêภ hết, không giống như lúc còn ᵭộc thân nữa.

Bảo An về tới nhà đã thấy Quân đợi mình ở cổng, lần nào cô đi công việc ngoại giao thì anh đều đợi cô như này. Hơn một năm làm vợ chồng rồi nhưng tình cảm cả hai vẫn mặn nồng, thắm thiết, vẫn là sự quan tâm, ân cần như vậy.

– Em về rồi à? Có mệt không? Đưa anh cầm túi cho!
– Cả buổi chưa ăn được gì, em thèm cơm quá anh ạ!
– Anh có phần cơm cho em. Mau vào tắm rồi ra ăn là vừa!
– Vâng. Thế anh đợi em nhé!
– Tắm đi! Anh đi hâm thức ăn!
– Vâng.

Bụng đang đói cồn cào nên khi tắm xong An liền đi thẳng ra phòng ăn, có điều vừa bước vào tới cửa thì mùi canh cá xộc lên. Mọi lần ngửi thấy thơm mà sao hôm nay cô thấy tanh quá, vội vàng bịt mũi nhưng vẫn không kịp.

– Oẹ … Oẹ…

Quân đang bưng tô canh chuẩn bị đặt ra bàn thì bị hành động này làm cho cuống quýt.

– Em…Em sao thế? Không khỏe à?
– Em…Ọẹ…Oẹ…

Bảo An trước câu quan tâm của chồng nhưng không kịp trả lời vì cơn buồn nôn lại ập đến. Cô ôm miệng chạy thẳng vào nhà vệ sinh thì Quân cũng mê mải chạy theo sau, tay vỗ lưng, tay cầm giấy đưa cho vợ.

Từ…từ…Em ổn không?

Một tăng nôn khan khiến bụng An đau quặn lại và Quân chỉ biết xót xa nhìn cô. Anh không dám nói thêm gì nữa mà phải đợi đến khi cô dừng hẳn mới hỏi thăm.

– Em thấy sao rồi?
– Em đau bụng quá!
– Tự nhiên thấy buồn nôn à?
– Vâng. Em không có chóng mặt, cũng không có biểu hiện đau đầu, người em vẫn bình thường. Khi tắm xong em còn rất đói bụng, muốn ăn ngay, thế mà không hiểu sao vừa vào tới phòng ăn, ngửi thấy mùi canh cá khiến em muốn nôn.
– Em ngửi thấy mùi cá mới nôn à?
– Vâng ạ! Mọi ngày em ngửi rất thơm mà không hiểu sao hôm nay lạ thế?

Quân nghe vợ nói vậy thì hỏi ngay về chu kỳ kinh nguyệt của cô.

– Tháng này em qua ngày rồi phải không?
– Hình… Hình như là qua rồi ạ! Qua… Qua mười mấy ngày rồi! Em…

Nói tới đây An cũng chợt nghĩ ra vấn đề, cả hai vợ chồng nhìn nhau rồi lại nhìn xuống cái bụng có chút mỡ của An.

– Anh ơi… Có khi nào chúng ta…
– Em ở nhà đợi anh đi mua que thử nhé!
– Để em đi mua cho! Anh đàn ông đi mua kỳ lắm!
– Em ở nhà đợi anh! Anh đi một lúc rồi về!

Quân ra tới cửa rồi nhưng lại không yên tâm liền quay lại dặn dò An lần nữa:

– Em ngồi yên ở ghế đợi anh nhé! Không được làm gì đâu đó!
– Vâng.

Quân sau đó phóng xe tới siêu thị gần nhà mua luôn mấy hộp liền mang về. Anh sốt ruột đưa cho vợ hẳn 2 cái để thử thì An cũng làm theo.

Giây phút chờ đợi kết quả mà cả Quân và An đều căng thẳng nhưng khi nhìn thấy hai vạch đỏ thẫm hiện lên thì chuyển ngay sang vẻ mặt vui mừng. Vậy là suốt quãng thời gian để thoải mái thì giờ này hai vợ chồng cũng có tin vui.

Bảo An vẫn còn cầm chiếc que thử lên ngắm nghía thì Quân ngay lập tức gọi điện báo tin mừng cho ba mình rồi sau đó là gọi về cho bố mẹ vợ.

Tín hiệu vừa kết nối Dương Hồng Quân đã vội vàng khoe ngay với bà Thùy Dung:

– Mẹ ơi! Vợ con có bầu rồi!
– Có tin vui rồi hả con?
– Vâng. Vợ con vừa mới thử que xong ạ! Hai vạch đậm luôn đó mẹ!
– Vậy là tuổi thai cũng lớn rồi! Thế con bé có biểu hiện gì không con?
– Vâng. Con gọi cho mẹ cũng là vì chuyện này! Vợ con bình thường ăn rất ngon miệng mà nay vừa ngửi mùi canh cá cô ấy đã sợ. Từ nãy giờ không dám vào phòng ăn luôn ạ!

Nghe ra giọng điệu lo lắng của con rể thì bà Thùy Dung vội vàng trấn an:

– Đừng lo! Phụ nữ nghén là dấu hiệu bình thường. Con hỏi vợ xem thích ăn gì thì mua cho nó, không cần phải kiêng khem quá trong giai đoạn này đâu. Chỉ cần để ý mấy món không có lợi cho bà bầu là được!
– Dạ. Con hiểu rồi ạ!
– Hai đứa ăn uống rồi nghỉ ngơi đi! Mai bố mẹ sẽ bay vào trong đó!
– Vâng ạ! Con chào mẹ!

Ông Kiên lúc này đang chơi với mấy đứa cháu ở dưới nhà, thấy vợ đi xuống với vẻ mặt mừng rỡ thì lên tiếng hỏi ngay.

– Em có chuyện gì vui à?
– Vâng. Anh đoán xem!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất