Phu nhân quyền thế – Chương 17

Vũ Linh 273

Giờ này gần mười một giờ khuya rồi, An lại không gọi đồ ăn đêm thì ai tìm cô nhỉ? Có chút đề phòng, An tiến lại gần cửa hỏi vọng ra:

– Ai vậy?

– Tôi đây! Bà ngủ chưa đấy?

Nghe tiếng của Nghĩa, An thở phào nhưng cũng hơi bực nên quát nhẹ:

– Ông muốn dọa tôi hả? Có gì sao không gọi điện mà ᵭ.ậ..℘ cửa rầm rầm thế!

– Điện thoại đang gọi cho vợ thì hết pin. Mở cửa đi cho tôi mượn cái sạc với!

Bảo An mở cửa ra nhưng mắt vẫn lườm lườm bạn già của mình.

– Cái sạc pin của ông đâu?

– Đúng lúc cần nó lại lăn ra hỏng. Giờ muộn rồi chứ không tôi đã đi mua cái khác!

– Đây! Cầm lấy rồi phắn đi cho tôi ngủ!

– Đang gấp mới làm phiền tí mà căng như dây đàn!

– Tại đêm hôm ᵭ.ậ..℘ cửa thế ai chả sợ.

– Bà mà cũng biết sợ á?

– Biến đi! Nói lắm!

– Được rồi! Tôi biến đây! Nhớ khóa cửa cẩn thận kẻo có anh nào lại vào bế đi đấy!

– Còn lâu!

Bảo An nói rồi đẩy bạn mình ra khỏi phòng để đóng cửa lại. Có điều vừa mới được một lúc lại nghe có tiếng gõ cửa. Bảo An thở dài, đoán chắc cái tên Nghĩa lại muốn mượn thêm gì đó đây mà. Mặc dù mắng vốn bạn trong lòng nhưng cô vẫn nhanh chân đi ra mở cửa. Thế nhưng khi cάпh cửa vừa mở ra thì An sững người. Đứng trước mặt cô không phải là Nghĩa mà là Dương Hồng Quân, người chồng cô ngày nhớ đêm mong. Vì quá bất ngờ mà Bảo An bị động, đứng ngây ngốc không nói được thì Quân lại có biểu hiện hơi nhăn mặt.

– Sao anh mới gõ có hai cái, chưa lên tiếng nói gì mà em đã đi ra mở cửa thế! Không cảnh giác người lạ à?

– Em…

An lúc này không nghe được lời hỏi thăm hay trách cứ gì mà cô vội nhào vào lòng Quân ôm chặt.

– Em nhớ anh!

– Nhớ thì cũng nên cảnh giác chứ!

– Em vẫn cảnh giác mà tại lúc nãy Nghĩa sang mượn em cái sạc. Cậu ấy vừa mới về không lâu thì lại có tiếng gõ cửa nên em tưởng cậu ấy chứ đâu nghĩ là ai khác!

– Nhưng lần sau khi ở một mình thì vẫn nên cẩn thận. Nhớ hỏi ai trước rồi mới mở nghe chưa?

– Vâng.

– Mình vào trong thôi!

Mải nói chuyện nên cũng quên mất là hai vợ chồng từ nãy giờ vẫn đứng bên ngoài, An xoay người kéo tay Quân đi vào trong phòng, xong chỉ kịp cho anh để túi đồ xuống kệ bàn là cô lại ôm chặt lấy.

– Anh có biết cả buổi không liên lạc được cho anh, em đã rất lo lắng!
– Lúc lên máy bay định nhắn cho em nhưng không may lúc đó điện thoại vừa hết pin.
– Có ý định từ trước mà không thèm nói em một tiếng. Anh cũng thật là…

Nghe vợ trách hờ Quân chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô rồi thủ thỉ:

– Anh cũng không chắc chắn nên không dám nói trược sợ em mong. Nhưng khi sắp xếp được công việc, thấy vẫn còn sớm nên anh đã đặt mua vé. May mắn có chuyến đi ngay sau đó.
– Chồng cũng nhớ em nhiều lắm à?
– Đêm hôm anh tới đây rồi mà còn hỏi câu đó nữa!

Dù đoán biết được tấm lòng của chồng nhưng An vẫn muốn nghe trực tiếp anh nói. Thật sự thì con gáι ai chả thích người mình thương nói nhớ, nói mong. Dẫu nhiều lần thì vẫn luôn muốn nghe…

– Em thích nghe!
– Chồng em còn chưa kịp ăn gì đây này!
– Nói đi rồi Sếp dẫn chồng đi ăn!
– Sếp càng ngày càng trẻ con lắm!
– Sếp chỉ thích trẻ con với chồng của Sếp thôi!

Bảo An lại làm vẻ mặt trẻ con thật, y như đứa cháu ở nhà giận dỗi mỗi khi đòi quà khiến anh cũng phải bật cười. Quân nhìn vợ bằng ánh mắt cưng chiều, bàn tay xoa nhẹ lên tóc cô rồi hôn lên đó…

– Nhớ! Nhớ cô vợ trẻ con này rất nhiều!
– Nhưng Sếp nhớ chồng của Sếp nhiều hơn!
– Bởi thế mà chồng ở nhà cũng không yên tâm được nên phải bay gấp trong đêm đây này!
– Vậy giờ Sếp dẫn chồng đi ăn nhé!
– Bổ sung năng lượng ngay chứ không lát nữa về lại chẳng làm nên cơm cháo gì!

Nghe câu đầy ý trêu đùa của Quân mà An bật cười khanh khách. Xem ra ông chồng mặt lạnh này cũng bị lây cái tính hài hước của cô rồi…

– Tiến sĩ tương lai dạo này cũng miệng lưỡi bạo dạn lắm!
– Cũng học từ Sếp cả đấy!
– Duyệt! Thay đổi là điều rất đáng mừng!
– Vậy Sếp nhớ thưởng hậu hĩnh vào nhé!
– Nhất trí cả hai tay!

Xa nhau có mấy hôm mà cứ như cả tháng, bổ sung năng lượng chỉ là phụ còn việc chính vẫn cứ được ưu tiên. Nói anh đợi em, em đợi anh tắm xong rồi đi ngủ nhưng nào có ngủ được mà tắm cũng không xong. Cả hai vợ chồng vì nhớ nhung mà quấn quýt từ phòng tắm ra tới ghế sofa rồi từ sofa về lại giường… Suốt một đêm có đến mấy lần gấp gáp, mấy lần phóng túng thì cả hai mới chịu dừng lại…

Khi đồng hồ điểm tới ba giờ sáng Quân mới cho An nằm nghỉ, cô lúc này như bé mèo lười, cuộn tròn trong chăn không buồn nhúc nhích thì Quân thơm lên trán An trêu chọc.

– Nói nhớ chồng mà đã đầu hàng rồi à?
– Không cho em kịp nghỉ ngơi còn hỏi!
– Chồng mới mất sức hơn mà?
– Chỉ được cái ЬắϮ пα̣t em!
– Cho em ЬắϮ пα̣t lại này!
– Thôi đi! Đừng có mạnh miệng!

Trêu vợ vậy thôi chứ giờ này cũng làm gì còn sức mà thêm lần nữa, Quân thơm lên trán An rồi nằm xuống bên cạnh ôm cô ngủ ngon.

Do đêm qua hoạt động hăng say lại thêm việc được chồng ôm ngủ nên An ᵭάпҺ một giấc đến tận trưa hôm sau mới tỉnh. Cũng nghĩ chồng giống mình nhưng không, Quân đã dậy từ bao giờ và đang miệt mài bấm máy tính rồi.

Có lẽ công việc của Quân vẫn còn rất bận nên anh mới dậy sớm làm việc thế này. Có chút áy náy nhưng thương chồng nhiều hơn, An cử động mình nằm nghiêng người rồi ʋòпg tay qua bụng anh ôm lấy.

– Anh không nghỉ ngơi mà đã làm việc rồi?
– Em dậy rồi à?

Quân hỏi nhưng động tác cất máy tính cũng làm luôn ngay đó. Sau khi để gọn máy tính ra kệ đầu giường thì anh ân cần vuốt tóc An.

– Sao rồi? Em ngủ ngon không?
– Ngủ ngon ạ!
– Vậy dậy làm vệ sinh cá nhân đi rồi vợ chồng mình đi ăn trưa. Ngủ cả buổi sáng chắc em cũng đói bụng rồi!
– Vâng. Em đói lắm rồi!
– Nào! Dậy thôi!

Quân đưa tay kéo An nhưng cô lại muốn anh bế mình, hai mươi mấy tuổi rồi mà cô vẫn muốn làm nũng với chồng.

– Bế em đi!
– Bám chắc vào đấy!
– Vâng.

Bảo An ôm chặt cổ Quân xong lúc này mới nhớ tới cân nặng của mình… An có chút xấu hổ, lí nhí hỏi:

– Em nặng không chồng?
– Cũng khá nặng!
– Thế bỏ em xuống đi!
– Sao thế? Xấu hổ à?

Ngượng ngùng đến câu ừ An cũng không nói được làm Quân phì cười.

– Làm ra vẻ trẻ con bắt anh bế mà giờ lại ngại ngùng sao?
– Em nặng lắm hả?
– Có da, có ϮhịϮ ôm mới thích!
– Anh đùa em!
– Em có biết vẻ đẹp giản dị, vô tư mới đốn ngã trái tιм của người đàn ông không?

Nay mới là ông chồng tâm lý nè, An cười tủm tỉm, chủ động thơm lên trán Quân cùng lời nói thật lòng.

– Còn em thì mê anh ngay từ giây phút đầu tiên. Một người anh trai thương em gáι hết mực thì sẽ là một người đàn ông tốt. Và em chọn lựa tin tưởng anh!

Có đưa nhau đi làm vệ sinh thôi cũng mật ngọt thế này thì làm sao mà bỏ qua thời khắc ղóղℊ ҍỏղℊ cho được. Và rồi để đi ăn được bữa trưa thì cũng gần cả tiếng sau hai người mới rời khỏi phòng.

Niềm vui cấp số nhân, An hạnh phúc, Quân mừng rỡ, hai vợ chồng nắm tay nhau đi thưởng thức bữa trưa ngọt ngào.

Cả hai sau khi dùng bữa xong thì Quân hỏi vợ lịch trình của chiều nay thế nào.

– Chiều nay em có phải làm nữa không?
– Dạ. Có nhưng chắc chỉ khoảng hai tiếng thôi ạ!
– Vậy anh đi gặp bạn một chút nhé! Khi nào gần về nhắn anh đón.

Nghe Quân nói có bạn ở đây thì An nhạc nhiên:

– Ở đây anh cũng có bạn ạ?
– Ừ. Bạn đại học.
– Chẳng mấy khi gặp được bạn cũ thì anh cứ thoải mái nhé! Em làm xong về khách sạn chờ anh. Tối vợ chồng mình lại hẹn hò!
– Cho chồng đi thoải mái thật à?
– Ừ. Cho chồng đi thoải mái luôn miễn là không phải đi gặp cái cô gì tên Bích Ngân là được!

Quân buồn cười trước vẻ lí lắc của An, anh nhéo nhẹ má cô rồi nói nhỏ:

– Sếp của anh ghen cũng đáng yêu nữa!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất