Phu nhân quyền thế – Chương 11

Vũ Linh 202

Tác Giả : Hạ Long

Quân đi tới đi lui trong căn phòng ngủ của mình không biết bao nhiêu lần cuối cùng anh quyết định làm một việc mà trước đó bản thân chưa từng nghĩ tới. Hành động tra cứu chuyến bay ra ngoài Bắc ngay trong đêm được thực hiện và lần này có vẻ ông trời đã giúp anh. Chuyến bay kế tiếp chỉ còn gần một tiếng nữa là xuất phát nên Quân chỉ kịp thay bộ quần áo khác rồi mau chóng rời khỏi nhà.

Nửa đêm nửa hôm bắt taxi thật sự rất khó nhưng cũng may Quân đã đến kịp thời gian làm thủ tục, và chỉ hơn một giờ đồng hồ sau anh đã có mặt tại sân bay Cát Bi Hải Phòng.

Lúc này khoảng ba giờ sáng, biết rằng thời gian không thuận lợi cho Quân nhưng sau tất cả những chuyện xảy ra tối nay và tâm tư tình cảm trong lòng mình đã rõ nên anh quyết định bắt xe về khách sạn nơi An ở.

Rất nhanh xe taxi đã đưa Quân tới điểm đến, anh trả tiền cho bác tài xế rồi đi thẳng vào quầy Lễ Tân. Không cần đợi nhân viên hỏi Quân đã đưa căn cước công dân cùng giấy tờ đăng kí kết hôn của mình ra trước quầy.

Quân nói:

– Phiền bạn cho tôi lên phòng của vợ tôi, tên Hoàng Trần Bảo An!

– Dạ! Anh vui lòng đợi em check thông tin ạ!

– Được! Bạn cứ kiểm tra đi!

Sau khi nhân viên kiểm tra thông tin thấy tên trong giấy kết hôn trùng khớp với giấy tờ mà Bảo An đăng kí tại khách sạn thì bạn nhân viên lễ tân trả lời:

– Em đã ҳάc nhận thông tin nhưng để chắc chắn hơn em sẽ cùng anh lên phòng của chị ấy ҳάc nhận lần nữa ạ!

– Được! Bạn cứ làm theo quy định của khách sạn đi!

– Vâng. Mời anh theo em!

Sau khi cả hai đi lên phòng của Bảo An thì bạn nhân viên đưa tay gõ cửa mấy cái, đợi chừng một phút thì trong phòng có tiếng nói vọng ra.

– Ai đấy?

– Dạ! Em là nhân viên lễ tân khách sạn! Em xin lỗi đã phiền chị giờ này nhưng vì có anh tên Dương Hồng Quân nói là chồng của chị nên em dẫn anh ấy lên đây ạ!

Bảo An làm mọi cách chỉ mong Quân có chút phản ứng với mình chứ ngàn lần cũng không nghĩ đến trường hợp anh cất công bay ra đây trong đêm thế này. Quả thật là không ngờ tới…

Đứng bên trong nhìn qua lỗ mắt mèo tгêภ cάпh cửa xong An vẫn không dám tin, cũng chưa vội mở ra thì bất ngờ Quân lên tiếng gọi cô.

– Bảo An! Là anh đây!

– …!!!

– Bảo An! Em mở cửa đi!

Phải đến câu thứ hai thì cάпh cửa mới được mở ra và trước mắt cô đúng là Quân bằng xương, bằng ϮhịϮ.

– Anh… Sao anh lại ở đây giờ này?

– Vào rồi hãy nói được không?

Bảo An gật đầu thì lúc này bạn nhân viên lễ tân cũng yên tâm đi xuống. An vẫn chưa hết ngạc nhiên về sự xuất hiện đột xuất của Quân ở đây nhưng vì trước đó đã trót giả vờ say, giả vờ vô tâm rồi thì giờ này cũng phải diễn cho tới.

An diễn trạng thái mệt mỏi vì cơn say hồi đêm vẫn còn nên đi lại giường nằm vật xuống và miệng không quên lẩm bẩm hỏi anh:

– Sao anh lại ở đây giờ này?

– Anh liên lạc với em không được nên vội bay ra đây.

– Anh lo cho em hay chỉ lo bố mẹ em nghĩ gì?

– Cả hai!

Tuy câu trả lời chưa được như ý lắm nhưng xem ra thái độ của Quân không giống như lần trước nữa, anh không trốn tránh cũng không suy nghĩ quá lâu mà trả lời cô ngay. Có điều vất vả diễn tới giờ này đâu dễ gì cho qua được. Bảo An tiếp tục bơ lác Quân thì bất ngờ anh ngồi xuống cạnh giường, nhẹ nhàng vuốt tóc cô rồi ân cần hỏi.

– Em vẫn còn mệt à?

– Ừm… Buồn ngủ nữa!

– Hồi đêm rồi em làm anh lo quá! May mà em không bị sao!

– Cái điện thoại rơi bị vỡ màn hình, cũng tắt nguồn luôn rồi!

– Mai sửa! Người không sao là tốt rồi!

– Em buồn ngủ, lại đau đầu nữa!

– Vậy nằm ngay ngắn ngủ đi!

Bảo An nhất định nhịn xuống không nói chuyện với Quân nữa, cũng mặc kệ anh muốn nằm đâu thì nằm. Việc anh bay ra đây có nói cho ba chồng chưa thì cũng để ngày mai mới hỏi tới. Có điều bị cô đối xử lạnh nhạt thế nhưng Quân hình như không để tâm thì phải, anh vẫn ngồi lặng im nhìn cô.

Nói là bỏ mặc anh nhưng vì có chút tò mò nên An hé mắt nhìn trộm xem thế nào thì đúng là Quân đang ngồi ngắm mình. Trước tình huống này thật sự An không đỡ nổi, ánh mắt kia, cử chỉ kia của anh có nghĩa là gì???

Không muốn cả đêm nằm suy nghĩ mông lung nên An giả vờ khát nước thì Quân chủ động lấy nước đưa cho cô.

– Em uống từ từ thôi!

Lại thêm một lần từ tốn nữa khiến An khó nghĩ, rốt cuộc là sau hai ngày xa cách đã có chuyện gì xảy ra mà khiến Quân thay đổi nhanh thế? Uống hết cốc nước An nằm xuống nhưng sau đấy vẫn là không nhịn được hỏi anh.

– Anh vào đây ba có biết không?

– Lúc đấy muộn anh chưa có nói! Để sáng mai anh gọi báo cho ba!

– Ngày mai ba có trách thì anh ʇ⚡︎ự nhận Ϯộι đi nhé! Em vô can!

– Ừ. Anh nhận hết! Nhưng anh chắc ba không có giận đâu!

– Muộn rồi! Em ngủ trước đây!

– Anh đi vội nên không mang theo quần áo! Chắc nằm nguyên cả bộ này quá!

Nói mới để ý, đúng là Quân chẳng có valy, hành lý gì ngoài cái thân không. An thở dài trong lòng rồi tốt bụng nhắc anh đi về phía tủ treo quần áo.

– Trong tủ kia có bộ ngủ của khách sạn chuẩn bị đấy! Anh lấy mặc tạm đi!

– Cảm ơn em!

– Không cần khách sáo vậy đâu!

Nhìn bóng lưng của Quân đi về phía phòng tắm khiến An lại xốn xang, đã ʇ⚡︎ự dặn lòng không được mềm lòng mà cuối cùng vẫn không làm trọn vẹn, mới hai ngày xa anh thôi mà…

CẠCH…

Tiếng cửa phòng tắm mở ra, trước mặt An là hình ảnh hấp dẫn của người chồng hờ trong bộ áo choàng tắm của khách sạn. Tự nhiên tιм của An ᵭ.ậ..℘ mỗi lúc một tăng rồi tiếp đến là ánh mắt nhớ chồng của cô cũng mở to đôi lòng ʇ⚡︎ử…

– Em sao vậy?

– …

– An?

– À… Không sao…

Bảo An bị tiếng gọi của Quân làm giật mình, cô vội giấu đi niềm mong đợi trong đôi mắt, tiếp tục diễn vở lạnh nhạt thì Quân lại làm hành động bất ngờ.

– Nằm lại đây anh ôm, hay em gác lên anh cũng được, miễn sao em dễ ngủ!

– Thôi…Em… Em nằm như này được rồi!

– Mọi khi ở nhà em vẫn ôm và gác thì mới ngủ dễ chịu cơ mà?

– Em không muốn phiền anh!

– Không phiền!

– Anh chả nói không thích cho em ôm còn gì?

– Không tính lần đó nữa! Hôm đấy là anh xấu tính, nói năng không suy nghĩ!

– Thôi… Vẫn là chúng ta nên giữ khoảng cách! Anh nói đúng! Chúng ta chỉ là vợ chồng giả nên đừng quá tỏ ra thân thiết làm gì.

Đã bay ra tới tận đây vào giữa đêm rồi thì mặt mũi cũng chẳng cần nữa nên Quân lần này có mạnh dạn hơn. Cô từ chối thì anh sẽ tiến tới. Lần đầu Quân chủ động kéo An về phía mình ôm lấy rồi thản nhiên nói:

– Chúng ta còn phải đóng giả dài dài nên tập gần nhau như này cho ʇ⚡︎ự nhiên!

– Là anh từ đầu nói phải giữ khoảng cách cơ mà?

– Giờ anh rút lại lời nói đó!

– Vì sao?

– Vì… Vì hai gia đình chúng ta!

Lại là câu trả lời mà An không muốn nghe. Nản quá, cô liền đẩy Quân ra.

– Nếu vậy thì không cần đâu! Em buồn ngủ rồi!
– An?
– Anh không ngủ thì lặng im cho em ngủ!
– An…
– …!!!

Có lẽ An đã giận thật, Quân nhìn cô kéo chăn chùm kín đầu thì lấy hết can đảm bỏ ra và nói:

– Nếu… Nếu có thể thì chúng ta cho nhau cơ hội biến giả thành thật được không?
– …
– An? Được không?
– Ý anh là sao?
– Chúng ta hủy bỏ hợp đồng kết hôn giả đi! Anh sẽ phấn ᵭấu để không khiến em phải xấu hổ khi có người chồng như anh! Anh sẽ làm được!
– Em không thấy xấu hổ cũng không phiền gì!
– Nhưng anh muốn em ʇ⚡︎ự hào về anh hơn.
– Vậy em sẽ tôn trọng quyết định của anh! Nhưng từ giờ đi đâu anh có sẵn sàng nói em là vợ của mình không?
– Cả trường anh sắp điều tra ra danh tính của em rồi!
– Là sao?
– Là cô sinh viên Hoài đã biết em là vợ của anh!

Nghe tới điểm mấu chốt khiến đôi lông mày của An giãn ra. Cô không từ chối hành động gần gũi của Quân nữa mà tập trung vào câu chuyện.

– Là anh thừa nhận sao?

– Ừ. Nhưng em thì không dám nói anh là ai cho cậu Hải biết!

– Không phải vậy!

– Thế thì lí do gì?

– Không có lí do mà tại hôm đó anh không có biểu hiện gì nên em nào dám nói chứ!

– Vậy ngày mai có để cậu ta tiếp tục hiểu lầm anh là anh họ của em không?

– Chuyện ngày mai để mai tính, còn giờ em buồn ngủ rồi!

– Được! Giờ cho em đi ngủ nhưng mai phải về chào bố mẹ một tiếng!

Bảo An không trả lời nhưng hành động đáp lại cái ôm của anh thì đủ chứng minh cô đã đồng ý.

Một người vui mừng, người còn lại cũng hân hoan và rồi cả hai sau đó cùng có một giấc ngủ ngon cho đến gần trưa hôm sau.

Cốc…cốc…

Tiếng gọi cửa vang lên hồi lâu thì người tỉnh giấc đầu tiên là Quân. Nhìn An vẫn say ngủ nên anh nhẹ nhàng đi ra mở cửa thì người bên ngoài ngạc nhiên lên tiếng.

– Ơ… Anh Quân! Anh ra đây hồi nào vậy?

– Đêm qua!

– Thế…Thế… Anh ngủ cùng phòng…

Nói tới đây Tuấn Hải nhận ra sự khác thường từ Quân liền ngó vào trong nhưng Quân đã cản lại.

– An đang ngủ! Cậu vào không tiện!
– Phòng chỉ có một giường! Vậy… Vậy đêm qua hai người nằm thế nào?

Tuấn Hải hỏi nhưng không quên cặp mắt dò xét Quân thì anh thản nhiên trả lời.

– Chúng tôi ngủ chung!
– Sao…sao được … Anh em họ thì cũng không thể nằm như vậy! Không được!
– Chúng tôi là vợ chồng thì được đúng không?

Cái tin sét ᵭάпҺ ᵭ.ậ..℘ thẳng vào bộ пα̃σ siêu việt của Tuấn Hải thế nhưng cậu ta vẫn không thể tin được mà hỏi lại.

– Anh vừa mới nói gì cơ?

– Tôi là chồng của An! Không phải anh họ!

– Sao… Sao hai người có thể?

– Chúng tôi đã kết hôn được mấy tháng rồi! Là vì khi đó cô ấy giận tôi nên đã không thừa nhận nhưng giờ thì cả hai đã làm lành rồi!

Quân không muốn ʋòпg vo, một lời ᵭάпҺ dấu chủ quyền lãnh thổ ngay tại thời khắc này làm cho Tuấn Hải vẫn nửa mơ nửa ngờ. Nhưng đối diện với vẻ mặt nghiêm túc của Quân thì cuối cùng cậu ta cũng phải rời bước đi trước.

Quay lại giường, thấy An vẫn ngủ ngon thì Quân cũng nằm xuống ôm cô, thực sự lúc này anh chỉ muốn được ôm cô mãi. Không ngủ lại được nên Quân nằm đó chống tay ngắm cô vợ hợp đồng của mình. Rõ là một tổng tài cao ngạo nhưng An lại không bao giờ tỏ vẻ, cô lúc nào cũng tạo cho người khác cảm giác gần gũi…

Cảm giác có người đang sờ mặt mình khiến An tỉnh giấc. Cô hé mắt liền bắt gặp đôi mắt si tình đang nhìn mình.

– Anh… Anh dậy sớm thế?
– Anh đâu có muốn dậy. Là tại đàn anh của em làm phiền nên anh mới thức đó!

– Anh Hải á?
– Ừ.

Nghe câu trả lời ngắn gọn cùng cái gật đầu thản nhiên mà An giật mình.

– Thế… Thế hai anh đã nói gì rồi?
– Không nhiều! Chỉ thay em giới thiệu lại anh là chồng hợp pháp thôi!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất