Phu nhân quyền thế – Chương 10

Vũ Linh 359

Tự nhiên đưa mình vào thế bí, Quân bị mất mặt lần hai thì cảm thấy xấu hổ lắm, không thể đối diện với An nên vội lật chăn đứng dậy đi ra khỏi phòng nhưng lần này An không hỏi, cũng không giữ anh lại mà lặng thinh ôm chăn đi ngủ.

Đêm này An ngủ rất ngon nên không biết ông chồng hờ của mình lúc nào vào lại giường. Cô vô tư ngáy khò khò với chiếc gối êm ái cho tới sáng mà không cần chờ đợi ai đó như mọi đêm.

Sáng ra Bảo An làm vệ sinh cá nhân xong liền kéo valy ra khỏi phòng, cô tiến về phòng bếp tính chào ông Kha một tiếng nhưng lại không thấy ông đâu mà chỉ có Dương Hồng Quân đang rót nước thì ngạc nhiên hỏi.

– Anh chưa lên trường ạ?

– Sáng nay anh không có tiết nên lát anh đi với em luôn!

– Không cần đâu ạ! Nghĩa với anh Hải đang qua đón em rồi!

– Để anh cùng em ra sân bay không có ba lại nói anh ở nhà mà không đi tiễn em!

– Vậy tùy anh nhé!

– Đi thôi!

Hai người vừa ra tới ngoài cổng thì xe của Nghĩa cũng đến. Nghĩa cười cười chào hai vợ chồng nhưng Tuấn Hải không biết sự thật thì vô tư xuống khỏi xe mở cửa ghế sau mời An:

– An! Ngồi sau với anh. Anh có việc muốn bàn với em!

– Vâng.

Bảo An gật đầu đồng ý với Tuấn Hải xong quay qua nói với Quân:

– Anh để valy vào cốp xe rồi lên ngồi với cậu Nghĩa nhé! Em ngồi ghế sau tiện bàn công việc với anh Hải luôn!

– Ừ.

Tuấn Hải đợi An ngồi vào vị trí thì cũng vào theo. Cả hai sau đó lấy máy tính ra rồi trao đổi một số vấn đề về lần hợp tác này. Suốt đoạn đường đi chỉ nghe tiếng hai người họ bàn công việc, chốc chốc lại thấy hai cái đầu chụm lại. Thực sự đối với hoàn cảnh này Quân chẳng có lí do gì lên tiếng hay khó chịu bởi trước cậu ta, anh chỉ là anh họ của An.

Rất nhanh đã đến sân bay, Tuấn Hải ga lăng mở cửa xe có ý đỡ Bảo An xuống thì cô cũng không từ chối sự nhiệt tình này, chỉ là khi cô vừa ngước nhìn lên thì bắt gặp ánh mắt chăm chăm của Quân đang hướng về phía mình. Có một chút ρhâп vân nhưng sau đó An đã bỏ qua mà vui vẻ nói cảm ơn Hải:

– Cảm ơn anh!

– Em đứng đây để anh kéo valy của cả hai cho!

– Không cần! Của Bảo An để tôi!

Cả An và Tuấn Hải đang nói chuyện thì bất ngờ Quân lên tiếng xen vào nói để anh cầm valy của cô vào trong nhưng Hải lại vô tư ngăn anh lại.

– Anh vào trước đi, em lấy valy của cô ấy luôn cho! Toàn là chỗ anh em cả, anh đừng ngại!

Nói rồi Tuấn Hải ngay lập tức đi ra phía sau mở cốp xe lấy cả hai cái valy. Nghĩa đứng đó buồn cười từ nãy nhưng sau cùng cũng vẫn là cố gắng nhịn xuống rồi ôm vai Quân.

– Mặc kệ anh Hải, chúng ta vào trước thôi!

– Ừ.

– Bảo An! Bà đi cùng anh em tôi không hay chờ anh Hải?

– Hai người đi đi, tôi theo sau đây!

Chuyến bay sẽ được khởi hành trong ít phút nữa nên cả Hải và An không có nhiều thời gian ở lại trò chuyện mà vội vàng vào trong làm thục tục check in. Nhìn An vẫy tay tạm biệt ʇ⚡︎ự nhiên trong Quân giấy lên cảm giác buồn man mát…

– Hai người họ vào trong rồi! Chúng ta về thôi anh Quân!

– Ừ. Về thôi!

Nói là về nhưng Quân còn ngoái lại mấy lần mới đi ra khỏi sảnh chờ, xong giờ này cũng đâu còn có thể nhìn thấy bóng dáng ai kia nữa chứ…

– Sao vậy anh Quân? Mới đó mà đã nhớ vợ rồi sao?

– Đâu… Đâu có!

– Em tưởng nhớ thì mua vé bay luôn ra đó đi! Chỉ hơn tiếng là lại được gặp nhau!

– Cậu là người biết rõ mối quαп Һệ của chúng tôi mà, có thể phát sinh tình cảm ở đây sao?

– Là anh không muốn nhớ hay còn vướng bận điều gì?

Tự nhiên Nghĩa hỏi câu vừa khó vừa bất ngờ khiến Quân không biết trả lời ra sao nên chọn cách im lặng. Thực sự cho đến lúc này ngoài cảm giác buồn man mác kia thì Quân không biết mình có để tâm tới An không? Rõ là anh học về ngành tâm lý học nhưng sao khi gặp cô gáι khiến anh ρhâп tâm lại không biết bản thân rung động ở mức độ nào…

Sau mấy tháng làm vợ chồng giả thì đêm nay Quân lại trở về với cảnh ᵭộc thân. Một mình nằm tгêภ chiếc giường thoải mái, không còn ai làm phiền, cũng không bị gác chân, ôm chặt thế nhưng Quân lại chưa thể vào giấc được.

Miệng càng lẩm nhẩm ngủ đi thì đầu càng nhớ về ai đó và rồi đến 11 giờ đêm Quân vẫn không thể ngủ nổi. Chiếc điện thoại nằm gọn tгêภ bàn cuối cùng cũng được cầm lên, và rồi sau một hồi đắn đo Quân quyết định soạn tin nhắn hỏi thăm người vợ hợp đồng của mình.

– Em ngủ chưa?

Tin nhắn gửi đi chừng vài phút thì An cũng phản hồi lại.

– Em vừa mới ℓêп gιườпg!

– Em về nhà hay ở khách sạn?

– Mai em mới về nhà! Đêm nay ở khách sạn!

– Cậu Hải cũng ở cùng em à?

– Vâng. Anh Hải ở ngay cạnh phòng em!

Nghe được tin Hải ở phòng bên cạnh của An khiến Quân không nằm yên được, anh bật dậy hỏi cô tại sao lại không về nhà.

– Sao ngay gần nhà rồi em không về ngủ với bố mẹ cho vui?

– Em đi gặp khách về muộn nên sợ phiền ông bà. Để ngày mai em về cũng được!

– Sáng nay em bay anh đã gọi cho anh trai em rồi. Giờ không về anh ấy lại lo lắng!

– Hồi tối em đã nhắn tin cho anh ấy nên anh yên tâm ạ! Thôi, cũng không còn sớm nữa. Anh nghỉ đi cho khỏe nha!

– Em buồn ngủ rồi sao?

– Vâng. Cả ngày nay em cũng mệt rồi!

– Vậy…Em nghỉ ngơi đi!

Dương Hồng Quân để máy điện thoại lên bàn, cố gắng ru mình vào giấc ngủ nhưng cứ nhắm mắt thì hình ảnh của Bảo An lại hiển hiện ra trước mặt. Lúc cô cười, lúc cô nằm bên cạnh trêu chọc, lúc thì nghe cô kể chuyện…Xong hình ảnh khiến anh ρhâп tâm nhất là khi cô ôm chặt lấy anh. Cảm giác ấy như vừa mới đây vậy…

Gần như một đêm mất ngủ nhưng sáng ra Quân vẫn phải lên giảng đường vì học trò của mình, lúc công việc bận rộn đã kéo theo tâm trạng buồn bã của anh nhưng khi đến giờ giải lao thì cả hồn lại theo hướng của ai đó mà trông ngóng…

– Thầy ơi? Thầy…

– À…Ừ…

– Thầy mải nghĩ gì mà chúng em gọi mấy câu Thầy mới nghe thế ạ?

– Không có! Mà các em gặp tôi có chuyện gì sao?

– Thầy ơi? Sáng mai lớp em tổ chức dã ngoại. Thầy bớt chút thời gian tham gia với chúng em cho vui Thầy nhé?

– Các em cứ đi chơi vui vẻ. Ngày mai tôi bận rồi!

– Mai cả trường được nghỉ, Thầy lại bận sao ạ?

– Ừ. Tôi có việc gia đình!

Trước đó hết giờ dạy Quân chỉ muốn mau chóng về nhà nhưng hôm nay đã hết giờ rồi mà anh vẫn còn ngồi ở phòng giáo viên thì một đồng nghiệp của anh đi lại vỗ vai.

– Anh Quân! Muộn rồi mà anh chưa về ư?

– À… Tôi đang chuẩn bị đây!

– Mọi hôm hết giờ là anh về ngay mà từ chiều qua tới nay em thấy anh la cà đấy nhé!

– Đôi khi cũng thử về lệch giờ xem xã hội phát triển thế nào!

– Ha ha… Thế nay nhân tiện chúng ta về lệch múi giờ thì anh em mình đi làm vài ly nhỉ? Cũng lâu lắm rồi em chưa được thả cửa.

– Không sợ vợ cằn nhằn sao?

– Hi hi… Sư ʇ⚡︎ử nhà em hôm nay về bên ngoại rồi!

– Thể nào cậu mạnh miệng thế! Đi thôi!

– Đi thật à anh?

– Nay tôi cũng muốn uống vài ly. Tiện cậu truyền đạt cho tôi ít kinh nghiệm về đời sống vợ chồng xem thế nào!

– Tưởng gì chứ mấy nghiệp vụ đó cứ phải hỏi em!

Không phải lần đầu Quân đi uống ɾượu nhưng là lần đầu anh đi với bạn đồng nghiệp kiểu thoải mái như này. Giống y hệt hai ông có vợ nhưng cần sự tư vấn của nhau ấy… Thật sự bữa nay Quân muốn trút bầu tâm sự với một ai đó…

Đến một nhà hàng nhỏ, Quân cùng cậu đồng nghiệp tên Huân bước vào thì nhân viên nhà hàng nhanh chóng đi lại tiếp đón rồi sau đó mang ɾượu ra trước cho hai người.

Trong lúc đợi đồ ăn lên, Quân chủ động rót ɾượu rồi nói:

– Bữa nay để tôi mời. Còn cậu có nhiệm vụ bổ sung kiến thức gia đình cho tôi được chứ?

– Anh định lấy vợ sao mà bổ sung gấp thế?

– Cứ coi là vậy đi!

– Thế thì em sẽ hết mình nhé! Nào! Anh em mình cạn ly!

– Cạn ly!

Quân chạm ly với Huân sau đó ngửa cổ uống cạn, hết ly thứ nhất anh lại rót tiếp ly thứ hai rồi thứ ba…Đồ ăn sau đó cũng lên đầy đủ…

– Anh Quân! Chúng ta ăn đi đã!

– Cậu rót tiếp đi!

– Anh có tâm sự à?

– Tôi thì có tâm sự gì! Hay cậu kể chuyện gia đình mình đi!

– Anh có nhã hứng nghe chuyện nhà Mộc sao?

– Chúng ta không gọi là quá thân thiết nhưng chia sẻ chuyện gia đình đơn thuần thì không có vấn đề gì đúng không?

Huân nghe Quân nói vậy thì cười cười gật gù, cậu ta cầm ly ɾượu của mình lên uống cạn sau đó mới chậm rãi nói:

– Chuyện vợ chồng em đơn giản lắm! Gặp cái đã phải lòng nhau. Thực ra em nghĩ cũng là do một phần duyên số đấy chứ chẳng có cái gì là ʇ⚡︎ự nhiên đâu.

– Cậu tin vào duyên số sao?

– Trước đây còn thanh niên em chẳng tin nhưng khi chúng em đã là vợ chồng rồi thì em tin. Bởi nhiều khi cãi nhau muốn bỏ đến nơi nhưng sau rồi lại quấn quýt. Ông trời sắp đặt kiếp này chúng em là duyên là nợ thì có tránh cũng không được anh ạ.

Trước lời tâm sự thật lòng của cậu đồng nghiệp Quân bất giác nghĩ về tình cảnh của mình và An. Không lẽ giữa anh và cô cũng được coi là duyên nợ…

– Anh Quân?

– À… ừ…

– Em sắp có cháu thứ hai rồi đấy, anh xem cũng tiến tới với cô nào đi chứ không sau này lại cha già con cọc. Chỗ anh em, em cứ có sao nói vậy!

– Tôi không để bụng đâu mà còn cảm ơn cậu kìa!

– Học lên nữa là cái tốt nhưng cứ mải mê theo đuổi sự nghiệp mà bỏ quên hạnh phúc gia đình thì cũng không được đâu. Thời gian là kẻ thù không chỉ của phái nữ mà ngay đàn ông chúng ta cũng phải dè chừng.

– Tôi hiểu rồi! Nhất định sẽ sớm báo tin vui cho các cậu!

– Có lời này thì em vui rồi! Nào! Cạn ly!

Hôm nay Quân uống khá nhiều nhưng thật lạ là cảm giác say vẫn chưa tới, có điều sợ ba lo lắng nên Quân cũng đến đó là dừng.

Về đến ngôi nhà quen thuộc nhưng đêm nay không có người quen thuộc ra đón anh, bất giác Quân lại mường tượng ra người con gáι mũm mĩm với nụ cười tươi đang vẫy tay với mình…

“Anh về rồi à!”

“Anh đưa em cầm đồ cho!”

“Anh đi dạy về có mệt không?”

An nói nhiều lắm nhưng từ qua tới nay Quân không được nghe mấy lời hỏi thăm bình thường ấy nữa. Từ nỗi buồn man mác thì đêm nay đã chuyển thành nỗi nhớ mênh mang mất rồi…

Chẳng buồn đi tắm cũng chẳng muốn thay đồ Quân vào tới phòng ngủ là thả mình xuống giường. Chỉ là một chiếc giường 1m6 nhưng sao đêm nay nó lại quá rộng thế này…Hình ảnh người vợ hờ càng lúc càng in sâu trong tâm trí Quân, càng muốn gạt bỏ thì càng hiện ra…

“Anh ơi? Lấy giúp em cốc nước”

“Anh ơi? Xem giúp em cái máy tính”

“Anh ơi? Em đói bụng. Mình đi ăn đêm đi!”

Nỗi nhớ đến cồn cào rồi da diết ấy vậy mà Quân không đủ can đảm cầm chiếc điện thoại lên gọi cho An, mà mãi tới khuya muộn anh chỉ dám nhắn tin hỏi thăm như một lẽ thường…

– Em còn thức không?

Có lẽ An bận hoặc là cô đã ngủ rồi nên qua vài phút mà không có tín hiệu hồi đáp. Nỗi thất vọng hiện rõ tгêภ khuôn mặt trầm lặng của Quân. Anh thở dài đặt điện thoại sang bên cạnh rồi nhắm mắt thì lúc lâu sau mới nghe được tiếng ting ting…

Nghĩ là tin nhắn của An trả lời nên Quân không phút chậm chễ, liền mở điện thoại ra xem nhưng lần nữa lại khiến Quân thất vọng. Là tin nhắn của tổng đài. Chiếc điện thoại lại được đặt về vị trí cũ và Quân cố gắng động viên bản thân phải bình tĩnh, chờ đợi nhưng sau cùng lý trí lại không thắng được con tιм. Biết rõ giờ này cũng khuya rồi nhưng Quân không còn nghĩ nhiều nữa mà cầm máy lên bấm số gọi cho vợ.

Có chuông báo mà người không có người bắt máy và phải tới khi sắp kết thúc cuộc gọi thì Quân mới nghe được giọng nói quen thuộc nhưng có vẻ bên đó rất ồn ào.

– Em…Em đang ở ngoài đường à?

– Anh ngủ muộn vậy ạ?

– Em đang ở đâu mà ồn ào vậy An?

Chưa bao giờ Quân thấy mình sốt ruột như thế, lần đầu anh mất kiên nhẫn hỏi liên tục hai lần cho một câu hỏi. Nhưng An lại như không nghe rõ mà còn nói một câu khiến Quân càng đứng ngồi không yên.

– Em đang đi chơi với bạn. Có gì ngày mai em nhắn lại nhé!

– An! Giờ này muộn rồi sao em chưa về nhà? Mà bạn nào? Có an toàn không?

– Em không nghe rõ đâu! Em đi chơi đã nhé! Có gì mai em gọi anh nha!

Quân chưa kịp nói thêm thì đã nghe tiếng máy tút tút, bấm gọi lại thì máy của An cứ báo bận suốt.

Trước đó Quân không biết An thế nào nhưng từ ngày làm hợp đồng kết hôn giả với anh thì cô không có đi đâu chơi ngoài việc đi tiếp đối tác, thực sự là chưa thấy cô tụ tập bạn bè như này bao giờ.

Nằm lại giường xong không thể ngủ nổi, chốc chốc lại nhìn đồng hồ xem mấy giờ và khi kim đồng hồ chỉ tới 11h30 Quân liền gọi qua cho An lần nữa thì lần này cô bắt máy ngay, có điều giọng cô hình như không có tỉnh táo…

– Em… Em nghe…

– Em lại uống nhiều ɾượu à?

– Vâ…ng…Lâu lâu gặp các bạn nên có uống hơi nhiều… Nhưng anh yên tâm. Em đã về tới khách sạn rồi!

Nghe tới hai từ trọng tâm Quân lại ngồi bật dậy, rõ là tối qua cô bảo hôm nay về chỗ bố mẹ mà sao giờ này còn ở khách sạn.

– Em ở một mình mà uống nhiều vậy? Lỡ không an toàn thì sao?

– Có anh Hải ở bên cạnh rồi. Anh đừng quá lo lắng cho em!

Là Tuấn Hải ở ngay bên cạnh nên Quân mới lo lắng, thực sự là không thể nào yên tâm được…

– Em chốt cửa vào đi!

– Em đóng rồi!

– Em kiểm tra lại đi rồi hãy ngủ!

– Vâng…Á…

– An…Em sao thế?

Không biết chuyện gì xảy ra với An sau tiếng kêu bất ngờ kia, Quân bấm gọi lại nhưng máy của An không liên lạc được khiến Quân như ngồi tгêภ đống lửa.

Giữa đêm hôm nhưng Quân hết cách rồi, làm phiền người khác thì anh cũng phải mặt dày. Cũng may là anh có số điện thoại của Nghĩa nên rất nhanh sau đó anh gọi được cho cậu ấy và nhắn Nghĩa tìm cách liên lạc cho Hải sang xem An thế nào.

Giờ này việc quan trọng là An chứ Quân không nghĩ nhiều đến việc khác nữa. Tuy nhiên khi nghe Nghĩa thông báo tình hình của An đã ổn, có Hải lo cho cô rồi, bảo anh cứ yên tâm đi ngủ thì bấy giờ Quân mới nhận ra bản thân không hề ổn chút nào…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất