Thằng bé đã ngủ say và chỉ còn lại hai người lớn, Ngọc Nhi ngại không dám đối diện với Tuấn Anh nên cô tính tránh ra ngoài thì đúng lúc anh lên tiếng:
– Em ngồi lại đi! Anh có chuyện muốn nói!
– Vâng.
Tuấn Anh di chuyển ra chiếc ghế đối diện với Ngọc Nhi ngồi xuống, anh nhìn qua cô một lượt rồi đi thẳng vào vấn đề:
– Chúng ta đã nói rõ ngay từ đầu rồi, anh không ép em đúng chứ?
– Không ạ! Là em ʇ⚡︎ự nguyện chọn lựa!
– Chúng ta tгêภ quan điểm là bố mẹ của bé Tôm thì cứ thoải mái vô tư để cùng chăm sóc con tốt hơn. Anh tôn trọng các mối quαп Һệ của em và em đối với anh cũng vậy nên không cần quá căng thẳng và cảm thấy áp lực, hiểu không?
– Vâng. Em hiểu nhưng cho phép em nói câu này!
– Em nói đi!
– Em sợ chị Trâm sẽ hiểu sai về việc em đến đây nên để tránh những việc đáng tiếc xảy ra thì anh hãy giải thích cho chị ấy hiểu nhé! Mà tốt nhất là anh nên nói rõ chuyện này với chị ấy luôn đi ạ!
– Việc đó anh ʇ⚡︎ự có cách giải quyết của mình! Mà từ nay em nằm bên này ngủ với con, anh ngủ phòng bên.
– Vâng.
Trước đấy Tuấn Anh chịu mở lòng kiếm bạn gáι cũng là vì sự thúc giục của bố mẹ nhưng từ khi biết mình có bé Tôm thì anh đã có quyết định rồi.
Dự tính sắp xếp xong cho con trai và Ngọc Nhi thì ngày mai Tuấn Anh sẽ gặp Trâm nói rõ về sự có mặt của thằng bé, dù như nào thì người đàn ông cũng nên chủ động trong việc này, có điều sự sắp xếp của anh lại chưa kịp thực hiện vì ngay buổi tối Hạ Trâm đã tìm tới nhà anh.
Nhận thấy vẻ mặt Trâm không vui lại xen lẫn chút mất kiên nhẫn thì Tuấn Anh chủ động mở lời trước:
– Anh tính ngày mai gặp em nhưng nay em đến rồi thì mình nói chuyện luôn!
– Anh…
– Để anh nói trước!
Thực lòng Hạ Trâm vẫn hy vọng mọi chuyện không phải những gì mình nghe ngóng được nhưng xem thái độ nghiêm túc của Tuấn Anh lúc này thì phần trăm hy vọng cuối cùng cũng tắt ngấm rồi.
– Anh đoán em đến đây giờ này thì chắc em cũng biết rõ mọi chuyện nhưng anh vẫn muốn nói lại với em rằng giữa anh và Nhi đúng là có chung một đứa con sau cái đêm vô tình đó và chuyện anh đón cả hai mẹ con cô ấy về ở cùng cũng là sự thật.
– Anh…Chuyện thằng bé…
– Để anh nói hết đã! Anh biết chúng ta đang trong quá tình tìm hiểu mà xảy ra chuyện này thật sự là không hợp lý và đối với em sẽ không công bằng, vì thế để em không bị thiệt thòi và anh không cảm thấy áy náy thì chúng ta dừng việc tìm hiểu đối phương tại đây!
– Anh… Anh nói thế là ý gì? Dừng lại là sao?
– Xin lỗi vì thời gian qua đã làm mất thời gian của em!
Lại là câu trả lời rất dứt khoát y như việc anh vừa mới thẳng thừng ҳάc nhận chuyện có con riêng vậy, cảm giác chạm đến lòng ʇ⚡︎ự tôn khủng khϊếp nhưng vì quá yêu Tuấn Anh nên Trâm lần nữa bỏ qua sĩ diện của mình:
– Anh à! Em chấp nhận thằng bé, em đồng ý để Nhi ở đây chăm sóc con cùng anh nhưng anh đừng nói ra mấy lời vừa rồi được không?
– Hạ Trâm! Em đừng khiến anh cảm thấy áy náy! Em thừa điều kiện và xứng đáng có một người bạn trai tốt hơn anh, vậy nên hãy cho mình cơ hội tìm hiểu một mối quαп Һệ khác đi!
– Có phải anh có tình cảm với Nhi nên mới từ chối em?
– Không phải! Bọn anh hiện tại chỉ tгêภ ϮιпҺ thần trách nhiệm là bố mẹ của bé Tôm thôi, vì thằng bé mấy năm qua đã quá thiệt thòi quá rồi nên anh muốn bù đắp cho nó. Mà chuyện anh có con riêng đối với em mà nói đó là sự không công bằng, càng không muốn vì chuyện này mà em bị người khác nói ra nói vào, thế nên tốt nhất cho cả hai là dừng lại.
Thực sự thì còn lí do quan trọng nữa đó là trong suốt mấy tháng quen biết vừa qua thì Tuấn Anh lại không hề cảm nhận được sự rung động với Hạ Trâm nhưng một lời này nói ra chỉ khiến đối phương tổn thương hơn nên anh đã chọn giấu đi không nói. Chỉ là Hạ Trâm không cam tâm và không hiểu hết tâm tư của anh nên vẫn cố chấp kiên trì:
– Em ʇ⚡︎ự nguyện chịu thiệt mà anh cũng không đồng ý chấp nhận em ư?
– Xin lỗi em! Từ nay chúng ta chỉ có thể là bạn bè, là đối tác làm ăn thôi!
Hạ Trâm cười buồn, trước đấy bản thân từ chối bao lời mời của các chàng trai con nhà giàu khác để chạy theo tiếng gọi của con tιм, ấy vậy mà cuối cùng lại nhận về sự từ chối đến lạnh nhạt. Ngay cả bất chấp hết mặt mũi, xuống nước chấp nhận thằng bé cùng sự có mặt của mẹ nó mà Tuấn Anh vẫn không mảy may khiến Hạ Trâm cảm thấy mình rẻ rúm vô cùng…
– Vẫn là chỉ có anh khiến em cảm thấy mình vô dụng nhất!
– Em đừng suy nghĩ thế! Em là cô gáι xinh đẹp, tài giỏi lại có điều kiện thì sẽ có rất nhiều mối lương duyên khác lựa chọn, coi như chúng ta chỉ có duyên làm bạn thôi!
– Có biết em vì sao lại thích anh nhiều như vậy không? Vì tính cách cao ngạo lại thẳng tính không để ý tới cảm xúc của đối phương đấy! Mà cái gì em càng khó chinh phục thì em càng muốn có được!
– Để anh đưa em về!
– Đã từ chối em làm bạn gáι, giờ đến nói chuyện anh cũng không muốn nói với em sao?
– Không phải! Anh chỉ nghĩ lúc này em cần về nghỉ ngơi thôi!
– Em không mệt, cũng không uống ɾượu say thì đâu cần phải nghỉ! Là anh ghét em tới mức không muốn nhìn mặt phải không?
Tuấn Anh hiểu tâm trạng của Hạ Trâm nên anh không muốn đề cập tới vấn đề này nữa. Sợ rằng nói thêm nữa lại khiến người ta đau lòng, bởi dẫu sao đối phương cũng là phái nữ.
Người ta nói làm kinh doanh hay đối với vấn đề tình cảm thì quan trọng nhất vẫn là sự dứt khoát quyết định đúng lúc và trong mối quαп Һệ này nếu có cố cũng không đạt kết quả thì chi bằng chấm dứt đúng thời điểm sẽ tốt cho cả hai.
Hạ Trâm hỏi mà Tuấn Anh mãi vẫn giữ im lặng thì cô ta chỉ biết cười khổ, sau cùng vì quá thất vọng và buồn lòng nên cô ta đã đứng dậy đi về. Tuấn Anh lịch sự với cũng có chút lo cho tâm trạng bất ổn của Hạ Trâm nên ngỏ ý đưa cô ta về nhà nhưng lúc này Trâm lại nói lời từ chối:
– Em ʇ⚡︎ự về được!
– Để anh chở!
– Anh không muốn chấp nhận em thì đừng đối xử tốt như thế, nếu không em sẽ không buông tha anh đâu.
– Không nói nữa! Mau lên xe đi!
– Tuấn Anh…
Hạ Trâm thật sự không chấp nhận nổi chuyện này, bấy lâu nay cô ta đã nghĩ mình là người của Tuấn Anh rồi, dù là anh chưa từng ҳάc nhận, chưa một lần công bố nhưng tất cả những gì hai công ty thời gian qua đã làm chung và hơn hết là sự qua lại của hai người đã cho thấy cô ta là hoa đã có chủ nhưng chỉ sau có hai tuần anh báo bận rồi đến khi anh hết bận thì kết quả cho cô ta lại là sự phũ phàng. Không cam lòng chấp nhận, không muốn để vuột mất người con trai ưu tú thì lần nữa Hạ Trâm vứt bỏ mặt mũi, ôm chầm lấy anh khóc nấc lên…
– Sao anh ác với em thế? Tại sao vậy? Tại sao?
– …!!!
– Anh nói đi! Em có gì không tốt? Em bằng lòng chấp nhận con trai của anh mà! Ngay cả việc để mẹ thằng bé ở đây cùng anh chăm sóc em cũng đồng ý, vậy mà anh vẫn muốn đẩy em ra khỏi cuộc sống của anh là sao?
Tuấn Anh cố bỏ tay Hạ Trâm khỏi người mình nhưng cô ta cứ ôm chặt lấy và khóc càng lớn hơn khiến anh cũng không nỡ tuyệt tình quá…
– Em bình tĩnh lại đi!
– Tuấn Anh! Mình tiếp tục được không? Đừng từ bỏ em, đừng dừng lại… Em…Em yêu anh mất rồi! Em không thể sống thiếu anh được!
– Bố ơi? Bố Tuấn Anh ơi…Tôm buồn ngủ rồi bố ơi… Bố đâu rồi ạ?
Sẵn tâm trạng đau khổ vì không được Tuấn Anh đáp lại thì việc bé Tôm xuất hiện lúc này như mũi tên ngáng đường tình cảm của mình đã khiến Hạ Trâm nổi cơn hận trong lòng, ánh mắt căm giận nhìn thằng bé không chớp thì lại nghe tiếng của Nhi gọi phía sau:
– Tôm! Con vào ngay cho mẹ! Con không được chạy ra đây!
– Mẹ…Mẹ Nhi… Tôm muốn tìm bố…Bố ơi… Bố đâu rồi…
Nhi chạy ra cửa kịp kéo con trai lại thì cũng vừa lúc nhìn thấy cảnh Trâm đang ôm chặt lấy Tuấn Anh. Cô sợ con làm phiền hai người nói chuyện nên bế vội nó vào trong nhà nhưng thằng bé cứ la oai oái:
– Con muốn tìm bố, con muốn đi ngủ với bố cơ!
– Tôm ngoan nào! Bố đang bận, lát bố vào sau!
– Không… Con muốn đi ngủ với bố cơ… Bố ơi…Bố Tuấn Anh ơi…
Tuấn Anh thấy con trai khóc ầm ĩ lên thì sốt ruột nhưng đúng lúc này Hạ Trâm lại thay đổi quyết định, cô ta nói:
– Em muốn về nhà! Anh có thể đưa em về không?
– Được rồi! Em lên xe đi!
Nghe có cả tiếng bố mẹ xuống dỗ thằng bé cùng với Nhi thì Tuấn Anh yên tâm chở Hạ Trâm về nhà, chỉ là đến lối rẽ thì cô ta lại muốn thay đổi địa điểm:
– Có thể đi uống với em vài ly không?
– Bé Tôm đang đợi anh ở nhà, để khi khác đi!
– Không nể mặt em chút sao?
– Anh phải về xem thằng bé, hôm khác sẽ uống với em!
Vẫn là Tuấn Anh dứt khoát cự tuyệt, ngay cả khi Hạ Trâm xuống giọng năn nỉ với tâm trạng buồn bã thì vẫn không thể so được với đứa con trai mới xuất hiện này. Đôi khi chẳng phải ʇ⚡︎ự nhiên có người thứ ba xen vào mà chỉ là đứa con bé nhỏ cũng đủ làm tan nát một mối quαп Һệ đang bình thường…
– Đến nhà rồi, em xuống đi!
– Cảm ơn anh!
– Mai anh sẽ cho cậu Sơn mang xe qua cho em!
– Vâng.
Chỉ kịp đợi Hạ Trâm xuống khỏi xe chứ không đủ kiên nhẫn chờ cô ta đi vào hẳn nhà thì Tuấn Anh đã phóng nhanh quay lại về hướng nhà mình. Từ nãy giờ mà thằng bé vẫn chưa chịu nín, vẫn tiếp tục ăn vạ gào thét bố Tuấn Anh và chỉ tới khi nó nhìn thấy bóng dáng anh vội vã đi vào thì nó cũng trượt khỏi người Ngọc Nhi chạy lại nức nở:
– Bố không yêu Tôm, bố không thương Tôm nữa rồi phải không ạ…hu…hu…
– Đâu có, bố yêu Tôm nhất mà!
– Thế sao bố lại ôm người lạ? Bố bỏ Tôm ở nhà…hu…hu…
Trung Kiên, Thùy Dung nghe thằng cháu kể Ϯộι con trai thì cả hai cùng nhìn qua nhưng Tuấn Anh lúc này đâu có để ý cái nhìn tò mò của bố mẹ mình mà chỉ tập trung dỗ dành thằng bé:
– Bố không bỏ lại Tôm, bố về với con rồi đây!
– Bố không đi nữa thật chứ?
– Ừ. Bố chỉ ở nhà với Tôm thôi!
– Con muốn đi ngủ với bố mẹ!
– Ừ. Mình đi thôi!
Tuấn Anh trả lời con trai sau đó cũng giục bố mẹ về phòng nghỉ ngơi, Ngọc Nhi cũng theo sau hai bố con lên phòng nhưng cô không lại giường nằm mà ngồi bên cạnh thì thằng bé kéo tay cô nói:
– Mẹ Nhi ơi, mẹ lên nằm với con và bố đi!
– Con với bố nằm trước, mẹ đi ᵭάпҺ răng đã!
– Vậy con đợi mẹ ạ!
Nhi cố tình ở trong nhà vệ sinh rất lâu nhưng cũng không được với sự lì lợm của con trai, mà không hiểu sao hôm nay nó lại thức khuya và mè nheo thế không biết. Đứng mãi thì mỏi chân, cuối cùng Nhi đành ngồi tгêภ nắp bệt vệ sinh thì tiếng của Tuấn Anh gọi cô:
– Em ra đây đi!
Không tránh được nên Ngọc Nhi đành đi ra ngoài thì Tuấn Anh nhỏ giọng nhắc cô:
– Em nằm bên này!
– Thế chúng ta vi phạm quy tắc à?
– Cũng chỉ là nằm tгêภ cùng chiếc giường, em đừng nghĩ nhiều!
– Em không nghĩ gì chỉ là lo anh ngại thôi!
– Ngại gì?
– Thì ngại với chị Trâm đấy!
– Không cần em lo chuyện bao đồng! Việc cần làm bây giờ là em lo dỗ con ngủ đi!
– Con nó đòi anh thì anh đi mà ru nó ngủ! Em vất vả cả buổi tối rồi đấy!
– Ơ…
– Em chỉ nằm đây cho có thôi!
Không muốn lỡ giờ ngủ của con trai nên Tuấn Anh dừng đôi co lại với Ngọc Nhi, tập trung ru con ngủ rồi lát tính sổ với cô sau cũng được nhưng rất tiếc là Tuấn Anh dỗ con ngủ xong thì Ngọc Nhi cũng lăn ra ngủ từ bao giờ. Vừa mới sáng nay còn vẻ ngại ngùng thế mà chưa hết ngày đã vô tư ngủ say như lợn, bàn tay Tuấn Anh chủ động kéo chăn đắp lên cho con thì cũng không quên chỉnh lại chăn giúp cô rồi mới từ từ đi ra khỏi phòng…
Tuấn Anh định về phòng ngủ nhưng nhớ ra việc cần làm thì lại đi qua phòng làm việc, đúng lúc gặp bố cũng chưa ngủ thì anh lên tiếng hỏi:
– Bố chưa ngủ ạ?
– Ừ… Có tuổi rồi nên hơi khó ngủ thật đấy!
– Bố lo chuyện công việc sao?
– Không. Bố tin con nên không có lo chuyện công việc. Mà bố hỏi này!
– Vâng. Bố nói đi ạ!
Hai bố con đi hẳn vào trong phòng làm việc thì Trung Kiên mới nói chuyện với con trai:
– Hạ Trâm nó biết chuyện rồi sao?
– Vâng. Xem ra là nhà cô ấy cũng theo sát chuyện nhà mình lắm bố ạ!
– Ờ… Chuyện này bố cũng tính nói với con trước nhưng vì thời gian qua mải lo cho thằng Tôm nên bố chưa kịp nói. Chuyện tình cảm của con bố mẹ luôn tôn trọng nhưng bố nhắc nhở con nên tìm hiểu kỹ rồi hãy đi đến quyết định cuối cùng. Tình cảm ʇ⚡︎ự nguyện đôi bên mới bền vững chứ kiểu đổi chác hay kiếm lợi thì không có hạnh phúc đâu con.
– Bố! Con quyết định dừng tìm hiểu với Trâm rồi!
Trung Kiên nghe con trai nói vậy thì cũng có chút ngạc nhiên, vốn biết con thừa hưởng tính cách dứt khoát của mình nhưng không nghĩ là sự quyết đoán này lại trở nên quyết liệt quá…
– Bố không hỏi con tại sao ạ?
– Con lớn rồi, đủ biết ʇ⚡︎ự chịu trách nhiệm với quyết định của mình và bố mẹ tôn trọng!
– Thực sự thì thời gian qua con cũng cố gắng rất nhiều nhưng con không làm cách nào để mở lòng đón nhận tình cảm của Hạ Trâm, con không có chút rung động nào bố ạ! Cũng tính chọn thời điểm thích hợp nào đó để nói dừng lại với cô ấy, chỉ là chuyện thằng bé xuất hiện đúng lúc khiến cho quyết định của con nhanh hơn dự tính.
– Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, bố cũng biết con và Nhi là vô tư nhưng đó là suy nghĩ của chúng ta còn người khác thì chưa chắc, con hiểu ý bố nói chứ?
– Con hiểu ạ! Nhưng bố yên tâm, con sẽ không để chuyện không hay xảy ra đâu ạ!
– Thôi, làm gì cũng nên đi ngủ sớm con nhé! Giữ sức khỏe là tгêภ hết!
– Vâng. Con nhớ rồi! Bố nghỉ trước đi ạ!
– Ừ.
Tuấn Anh hiểu những lời nhắc nhở của bố mình, đi theo ông bao nhiêu năm nên anh cũng gần như nắm khá rõ những tiểu xảo tгêภ thương trường hay học cách nhìn nhận từng đối phương và anh biết bố con Hạ Trâm không thuộc kiểu người dễ từ bỏ cũng như không từ thủ đoạn nào. Chuyện bố Kiên lo xa cũng là chuyện mà anh đã tính trước khi quyết định chấm dứt mối quαп Һệ tìm hiểu này…