Nhân duyên khó tránh chương 29

Vũ Linh 305

Tác giả: Hạ Long.
Chương 29 – Kết thúc!

Chương cuối rồi cả nhà nhớ like số đẹp động viên em Hạ Long xưn đẹp, chăm chỉ nhé ạ 🥰🥰🥰

Ba năm sau…

– Tuấn Anh? Tuấn Anh?

Nghe vợ gọi với giọng gấp gáp khiến Tuấn Anh vứt luôn cái áo đang cầm tгêภ tay xuống giường mà phóng như bay vào phòng vệ sinh. Mở vội cάпh cửa thì ập vào mắt anh cảnh tượng Nhi đang ngồi bệt dưới nền gạch, mắt nhìn chăm chăm vào cái que thử thai tгêภ tay.

– Sao lại ngồi bệt xuống thế này, dậy anh xem nào!

Tuấn Anh lo lắng nâng niu vợ từng tí một, anh quan tâm hỏi han nhẹ nhàng là thế nhưng đáp lại là mấy lời mắng mỏ cùng tiếng khóc òa của cô vợ Ngọc Nhi.

– Cái tên ૮.ɦ.ế.ƭ dẫm này, đã nói là cẩn thận rồi mà lại khiến người ta có thai nữa rồi đây này!
– Có càng tốt chứ sao, thêm con thêm của. Nào! Theo anh ra đây, tưởng chuyện gì chứ chuyện có em bé càng mừng.
– Mừng cái đầu anh. Thằng Tôm chuẩn bị vào lớp một, con Tép mới có hơn hai tuổi lại khó nết ăn uống, em bận sấp mặt với hai đứa con anh đấy, anh có biết không? Mấy cái nhà hàng cũng bỏ dở hết rồi, niềm vui, niềm đam mê cũng cất xó vì hai đứa nó, giờ lại đẻ nữa, anh định biến em thành bà nội trợ suốt đời đấy à?

Nhi làm một tràng dài kêu ca mà Tuấn Anh vẫn cứ vẻ bình thản như không.

– Em nói oan cho anh! Anh vẫn động viên em đi làm, đi chơi bình thường, để hai chị giúp việc chăm con nhưng tại em kỹ tính quá, em nhất nhất phải ʇ⚡︎ự tay chăm sóc các con giờ em lại mắng anh là thế nào?
– Em không biết đâu, cứ đẻ sòn sòn thế này thì em già đắng già cay, hai đứa đã lấy đi bao nhiêu thanh xuân rồi, thân thể chưa kịp phục hồi lại thêm đứa nữa em thành mẹ sề mất. Anh thì tốt rồi, đường công danh sự nghiệp càng lên, con cái đuề huề, anh chẳng cần bận tâm điều gì. Anh nhìn anh đi, béo tốt sáng sủa thế kia rồi con nào lại hốt mất thôi, mà chắc chưa kịp hốt có khi anh đã ngả vào lòng người ta rồi ấy chứ.
– Thôi mà…

Hic…hic…

– Suốt ngày cái miệng nịnh hót, lươn lẹo, gạ gẫm, năn nỉ, suốt ngày miệng leo lẻo bảo an toàn… An toàn mà thế này à? Ra ngoài người ta thơm tho mùi nước hoa, còn vợ mình thì toàn mùi sữa với nước đái… Thấy thế anh vui lắm phải không? Cái đồ đểu này…hu hu…

Ngọc Nhi giãy nảy làm lu loa lên nhưng Tuấn Anh biết tính vợ, cằn nhằn, lăn lộn một tí rồi lại đâu vào đó nên anh cứ tủm tỉm gật gù. Đợi cô xuôi xuôi thì anh bắt đầu bài thủ thỉ động viên:

– Được rồi! Anh hứa là đẻ nốt đứa này thôi, anh sẽ thuê thêm hai người nữa cùng chăm sóc các con để em có thời gian đi chơi, giao lưu với anh chị em bạn bè, rồi đợi các con lớn lớn chút em thích kinh doanh gì anh cũng chiều hết.
– Không nghe hứa nữa!
– Anh chắc chắn đấy!
– Cút xa em ra!
– Đuổi anh thì tối lấy đâu gối cho em ôm, lấy ai Ϧóþ lưng, мαssαge cổ cho em, lấy ai sai vặt, lấy ai làm cho em vui… Anh nói thật nhé! Ngoại trừ việc anh không biết tính toán làm cho em có bầu liền nhau thì tгêภ thế giới này anh đảm bảo không có ai chiều và yêu em hơn anh đâu.

Nhìn cái bộ dạng lại bắt đầu cà trớn của chồng khiến Nhi không muốn ᵭάпҺ lắm, cái miệng ngày càng trơn tru, nói lắm mà nói không biết ngượng. Cô chán nản không tranh cãi mà đi lại giường nằm xuống thì Tuấn Anh cũng theo lên nằm cùng cô, miệng lại bắt đầu giảo hoạt:

– Không giận nữa nhé! Bé Tép cũng lớn chút rồi mà ông bà hai bên còn khỏe mạnh nên sinh đứa nữa cũng không vất vả lắm đâu. Anh sẽ cùng em chăm sóc các con!
– Thôi đi!
– Lại thêm Bảo An thi thoảng phụ giúp, em đừng lo nữa.
– Em nó có chút thời gian rảnh thì phải để đi kiếm bạn trai chứ, bắt con bé ở nhà chăm con giúp mình rồi lại ế chổng mông lên à? Anh trai kiểu gì thế!
– Ờ… Ờ… Thế chỉ hai mẹ rồi hai chị giúp việc, với anh phụ giúp em được chưa?
– Thôi, anh khỏi nịnh em nữa. Đi làm đi!
– Bữa nay anh ở nhà với em!
– Sắp đẻ đứa thứ ba rồi, anh định ở nhà lười biếng à? Đi kiếm cơm nuôi chúng nó ăn học đi!

Tuấn Anh phì cười vì giọng điệu của Nhi, đã nói rồi, chỉ cái miệng lu loa lên thôi, chứ với cô thì các con là nhất. Muốn trêu vợ chút nữa cho cô thoải mái tâm lý nên anh lại vận dụng hết khả năng miệng lưỡi của mình.

– Ui… za… Vợ ai mà chẳng thương chồng gì cả. Muốn nghỉ một ngày mà cũng không được.
– Thích đẻ nhiều con mà không chịu lao động sao?
– Anh vẫn chăm chỉ đấy chứ, chẳng qua hôm nay người hơi mệt.
– Mệt thật hay giả vờ?
– Thật. Đây… Em kiểm tra xem người anh có phải đang hâm hấp nóng không?

Nhi nghe chồng nói vậy cũng thật thà quay lại kiểm tra nhưng tay vừa sờ lên trán thì Tuấn Anh lại cái giọng đùa cợt:

– Chỗ đấy khó nhận biết, em sờ xuống đây thì dễ hơn này!

Tuấn Anh nhăn nhở, vừa nói vừa cầm tay cô kéo sâu xuống thì Nhi biết mình bị anh lừa, cô rút tay ᵭ.ậ..℘ bôm bốp vào người chồng gào lên:

– A… cái đồ mắc ᴅịcҺ này… Dám trêu chọc em à? Cho anh ૮.ɦ.ế.ƭ… dám lừa em…
– Á… ui… Đánh anh đau thế!
– Cho anh chừa!
– Chừa rồi nhưng cho anh thơm cái!
– Thôi đi, tránh xa em ra!
– Không tránh! Cứ ôm như này suốt đời!
– Ôm lắm rồi cứ sòn sòn đô sòn hả?
– Người ta nhiều của, mình nhiều con lo gì, em cứ vui lên cho đời phấn khởi.

Người khác sợ đông con vất vả nhưng Tuấn Anh thì mỗi lần Nhi báo tin có bầu là mặt mày cứ như trúng thưởng lớn. Bởi thế cô có mắng mỏ, cáu gắt đổ Ϯộι thì anh cứ nhăn nhở cười chịu hết, không giận hờn, khó chịu mà còn lựa lời động viên, an ủi, nhiều hơn thế là nói những câu hài hước làm cho vợ vui.

Dỗ ngọt vợ đối với Tuấn Anh bây giờ là chuyện nhỏ nên mới đây thôi mà anh đã khiến Nhi thoải mái tâm tưởng rồi, hai vợ chồng lại nằm ôm nhau nói chuyện đông tây thì đột nhiên Tuấn Anh nhớ ra việc cần làm.

– Em này! Anh quên không nói với em.
– Sao thế?
– Tuần sau Thiên Sơn cưới mà chưa biết tặng cậu ấy quà gì, khó chọn quá!
– Tưởng chuyện gì, em đã giúp anh mua quà xong rồi! Định nói cho anh mà sáng ra vì chuyện có thai mà em quên béng mất.
– Vậy thì tốt quá rồi! Yêu em nhất! Vợ anh đúng là chu đáo, đảm đang, tuyệt vời…
– Khỏi nịnh em! Chăm chỉ mà kiếm cơm nuôi mấy đứa nhóc đi.

Nghe câu này Tuấn Anh lại tủm tỉm cười, ʋòпg tay ôm vợ chặt cứng rồi còn ghé tai cô nịnh thêm:

– Anh chỉ thích nịnh mỗi vợ thôi. Với em cứ yên tâm. Gì chứ: Tôm, Tép, Cá, Cua, Nghêu, Sò, Ốc, Hến…anh cũng nuôi được tất…
– Anh tính sinh luôn một đàn toàn hải sản đấy à?
– Em thấy có khả quan không?
– Khả quan cái đầu anh, toàn linh ϮιпҺ! Nốt lần này, lần sau còn lâu mới dụ được em!

Ha ha…

Đôi Tuấn Anh, Ngọc Nhi đã về chung một nhà và sắp có ba mặt con, đến em gáι Thanh Tuyền cũng kiếm được anh chồng chăm chỉ, vậy mà Minh Chiến đến giờ này vẫn vườn không nhà trống.

Hôm nay là lễ cưới của Thanh Tuyền và Thiên Sơn, nhìn mấy đôi trẻ cầm tay nhau tình tứ bước vào hôn trường thì Tuấn Anh lại bài ca cũ mèm với thằng bạn già.

– Này! Ba mấy tuổi rồi không kiếm vợ, định để cho mốc à?
– Giờ này ngại rồi, yêu đương gì nữa!
– Kiểu này chắc tôi phải bảo mẹ Dung mai mối cho ông thôi, ai lại để em gáι nó cầm còi chạy tin tin đi trước thế kia bao giờ.
– Xe đứa nào khỏe đứa ấy cứ phóng.
– Nói như ông mà cũng nói! Lúc thanh xuân nhất thì phải rực rỡ chứ, ai lại…
– Thôi, bỏ qua chuyện của tôi đi, ông vào ngồi trước, tôi đón khách với bố mẹ xong thì làm vài chén.

Cứ mỗi lần Tuấn Anh cằn nhằn là y như rằng Minh Chiến lấp £.¡.ế.ლ trốn tránh, lần này cũng vậy. Thế nhưng ông trời se duyên hết rồi, chỉ là duyên của Chiến đến muộn chút mà thôi.

Đợi cho mọi người ổn định hết thì Chiến với quay trở lại bàn mà mấy anh em Tuấn Anh đang đợi. Thấy vẫn còn hai chỗ trống thì Chiến lên tiếng hỏi:

– Còn chỗ sao không để mẹ con Nhi với Ngọc Anh qua đây?
– Hai chị em có con nhỏ, qua ngồi bên mấy bà còn thay nhau trông, chỗ này lát con An nó ngồi!
– Đến giờ ăn rồi mà con bé còn chạy đâu nữa?
– Nó đón bé Mi. Kia… Hai đứa nó vào rồi kia kìa!

Chiến đưa mắt nhìn theo hướng tay của Tuấn Anh chỉ thì nhận ra cô bé mới gặp hồi nửa tháng trước. Xem chừng bữa nay mặc váy trông có vẻ dịu dàng, thục nữ hơn, mà bạn của Bảo An hay là người quen của em rể không biết?

Bảo An và Hà Mi vào tới nơi thì ngồi luôn xuống hai ghế trống còn lại, lúc ngẩng mặt lên thì Mi mới phát hiện ra người quen mới gặp trước đó ít hôm. Xem ra trái đất tròn quá, quanh đi quẩn lại toàn chỗ quen biết thôi, dù trước đó hai người không thân thuộc mấy, lại đứng ở khía cạnh công việc khác nhau nhưng nói gì cô cũng rất ấn tượng với anh côпg αп tên Minh Chiến này.

Thu lại ánh mắt ngạc nhiên, Hà Mi chủ động rót bια ra từng cốc cho mọi người thì Chiến lên tiếng cảm ơn và mời mấy anh em dùng bữa ʇ⚡︎ự nhiên. Bảo An háu đói oánh chén nhiệt tình, thi thoảng cô mới chạm cốc cho vui thôi còn đâu là mặc mọi người chén chú chén anh. Mấy anh em ngồi ăn uống nói chuyện vui vẻ nhưng không ai để ý có hai người nào đó cứ chốc chốc lại len lén nhìn nhau.

Sau tiệc cưới là tuần trăng mật của Thiên Sơn và Thanh Tuyền, đôi trẻ vi vu tận hưởng khoảnh khắc tuyệt vời nhưng mấy người bọn Nhi thì tất bật bận rộn.

Tuấn Anh vừa đi làm kinh tế vừa chăm vợ bầu, con thơ, còn Minh Chiến cũng về đơn vị công tác. Hà Mi lại rong ruổi với công việc viết bài của một phóng viên, Bảo An thì tiếp tục học năm hai đại học.

Guồng quay nhịp sống thường ngày mang theo sự hối hả nhưng mỗi thời khắc trọng đại thì lại có cơ hội quy tụ. Và lần nữa Minh Chiến và Hà Mi lại có dịp gặp nhau.

Lần trước là Mi có bài phỏng vấn ở đơn vị Chiến công tác nhưng lần này không có liên quan tới công việc mà là mọi người tụ họp nhân dịp sinh nhật bé Tép.

Bữa tiệc sinh nhật mời lúc 6giờ tối mà Minh Chiến mãi tới gần 7 giờ mới đến được, tưởng mình đã tới muộn thì lúc đỗ xe xong lại thấy bóng dáng quen thuộc đang vội vàng tiến vào. Cả hai lúc này cũng vừa nhìn thấy đối phương, Hà Mi cười nhẹ gật đầu chào hỏi thì Minh Chiến cũng đáp lại:

– Em cũng tới sinh nhật bé Tép à?
– Vâng.
– À… Em có biết sinh nhật ở phòng bao nhiêu không? Tôi mải cũng quên số phòng bé Tuyền nó nhắc lúc trước.
– Dạ, anh cứ theo em!

Hai người tiến nhanh vào thang máy, không có ai đi cùng mà cả hai giữ im lặng thì ngại nên Minh Chiến chủ động lên tiếng hỏi Mi:

– Cô phóng viên bận rộn quá hay sao mà tới sinh nhật cháu muộn vậy?
– Bác Chiến bận có kém đâu, giờ cũng mới tới đó thôi!
– Tôi đi quãng đường xa hơn mà!
– Em cũng vừa từ Sơn La về đó!

Nghe câu trả lời này ʇ⚡︎ự nhiên Chiến chẳng biết nói gì tiếp cho đến khi tiếng thang máy báo hiệu ra tới tầng thì anh mới hỏi:

– Phòng bao nhiêu vậy?
– Phòng này anh!

Cả hai mở cửa bước vào thì chẳng ai như Bảo An lớn tiếng trêu chọc.

– Ui… giời… Anh già của tụi em hẹn Mi cùng tới hay sao mà trùng nhau thế?
– Lại nói linh ϮιпҺ.
– Linh ϮιпҺ mà đi muộn cũng cùng giờ sao?
– Đừng có nhây nha, không ăn cốc đầu đấy!
– Ây za… Em thấy có khi hai kẻ ế lại hợp nhau đấy! Cả nhà có thấy thế không ạ?

Thanh Tuyền vuốt cái bụng mới lùm lùm của mình cũng lên tiếng hùa theo Bảo An:

– Em thực sự là rất mong có chị dâu rồi nhé, nhưng chỉ sợ chị Mi chê anh trai em thui!

Thiên Sơn cũng về phe vợ nói lên ý kiến của mình.

– Mi quen anh lâu rồi nhưng anh không ngại thay đổi xưng hô đâu nhé!
– Mọi người hôm nay tới dự sinh nhật cháu chứ không phải em là chủ đề chính đâu. Nói nữa em cắt xít luôn đấy!

Mặc cho Hà Mi lên tiếng nhấn mạnh lại vấn đề thì mọi người vẫn hùa vào trêu chọc. Cuộc vui đang hấp dẫn nên không thể thiếu đôi Tuấn Anh và Ngọc Nhi. Chẳng mấy khi thấy bạn già chịu ngồi im tủm tỉm thì anh hắng giọng cổ động.

– Tôi cũng không ngại thay đổi xưng hô nhé, đang làm bạn chuyển sang gọi tôi bằng anh họ cũng được nha ông Chiến.
– Em cũng không ngại nhận chị vợ đâu ạ!

Thùy Dung thấy các con, các cháu nhộn nhịp thế cũng góp phần cho khí thế:

– Dì thấy kết chàng cháu rể này rồi nhé Mi. Xem mấy cậu bạn của cháu trước đấy tìm hiểu thì dì vẫn chấm Minh Chiến nhất. Với con mắt nhìn người của dì thì dì khẳng định đây là người đàn ông của gia đình đấy, cháu không gật đầu tìm hiểu thì thật đáng tiếc…

Hà Mi tới giai đoạn này thì mặt đỏ bừng vì xấu hổ, ʇ⚡︎ự nhiên sinh nhật Tép mà nhân vật chính lại là cô. Ngồi lại ăn không được, mà nói cũng không xong với cả nhà, cuối cùng Mi đứng dậy lấy lí do đi vệ sinh chạy trốn. Mọi người thấy vậy thì lại quay sang Chiến trêu tiếp.

Tiếng Tuấn Anh lại cà khịa thằng bạn:

– Này! Nói thật đi! Ông thấy con bé thế nào?
– Thế nào ông hỏi làm gì?
– Thì làm mai cho ông chứ sao! Định giữ thân ngọc ngà đến già chắc?
– Kệ tôi!
– Gớm! Có cảm tình với người ta thì mạnh dạn lên, già nhưng có cái giá của già đấy! Đôi khi con gáι nó lại thích vẻ trưởng thành, điềm đạm thì sao?
– Uống đi! Nói lắm!

Giục bạn thân uống đấy nhưng lúc lâu rồi mà không thấy Hà Mi đi vào thì có chút nhấp nhổm, và sau đó là cảm giác không yên tâm nên Minh Chiến đã lấy lí do ra ngoài gọi điện thoại. Cả nhà nhận ra vẻ khác thường này nhưng cũng không ai trêu nữa mà quay sang tập trung vào bé Tép.

Minh Chiến đi ra tới hành lang thì phát hiện Hà Mi đang nói chuyện điện thoại, anh lịch sự đợi cô kết thúc cuộc gọi thì mới lên tiếng nói chuyện.

– Nói chuyện xong rồi thì vào thôi! Mọi người đang đợi em đấy!
– À… Em chuẩn bị vào đây.
– Em ngại với tôi sao mà cứ đứng ngoài này vậy?
– Dạ… Không…
– Cả nhà trêu thôi, em đừng để ý làm gì!
– Vâng…

Nói xong Chiến quay người rời đi trước thì bất ngờ Hà Mi gọi anh lại.

– Khoan đã…Em…
– Sao thế?

Nhìn ánh mắt hướng thẳng mình của Chiến khiến Mi hơi căng thẳng nhưng nghĩ đến tầm tuổi này thì còn ngại ngùng làm gì, có gì thì cứ nói, không đúng như nhận định cũng không sao, coi như là trải nghiệm thôi.

– Mọi…Mọi người trêu vậy anh có ngại không?
– Tôi quá tuổi xấu hổ rồi!
– À…
– Tôi phải hiểu từ à này thế nào đây?
– À… Không! Thực ra là… Em…Em chỉ muốn biết anh nghĩ sao về em?

Không nghĩ Hà Mi lại hỏi mình câu đó nên Chiến có hơi ngạc nhiên nhưng vài giây sau thì anh trả lời cô:

– Cá tính, năng động và rất chăm chỉ.
– Chỉ vậy thôi ạ?
– Còn rất xinh đẹp nữa!
– Vậy… Vậy em có đủ điều kiện làm bạn gáι anh không?

Câu trước đã bất ngờ rồi nhưng câu sau thì khiến Minh á khẩu luôn, phải mất một lúc lâu anh mới bình tâm mà trả lời lại:

– Tôi không có điều kiện gì cả! Hợp ai thì yêu thôi!
– Vậy chúng ta thử tìm hiểu nhau được không?
– …!!!

Vốn tính trầm lặng lại luôn bình tĩnh trước mọi vấn đề, thế mà tới câu hỏi thứ ba này thì Chiến chính thức bị mất bình tĩnh, một chút ngại ngùng thoáng qua khiến anh lắp bắp…

– Tôi…Em… Em có tình cảm với tôi sao?
– Vâng. Còn anh thì sao?

Người ta là phái nữ mà giờ này cũng lấy hết can đảm bộc lộ thì một đấng nam nhi như mình có mà không dám nhận thì kém cỏi quá. Chiến hít một hơi, lấy lại vẻ ʇ⚡︎ự tin cùng tâm trạng bình thản mà đáp lời người con gáι trước mặt:

– Tôi ấn tượng em từ lần đầu gặp rồi!
– Sao ạ?
– Không tin được đúng không?
– Em hơi bất ngờ! Em cứ nghĩ ít nhất là từ hôm đám cưới Tuyền cơ!
– …

Chiến chưa vội trả lời ngay mà tiến lại gần Hà Mi, anh chủ động nắm tay cô rồi mới nói ra tâm ý của mình.

– Nếu em không ngại cũng không chê tôi già thì chúng ta bắt đầu tìm hiểu nhau!
– Không chê! Vì mẫu người em thích giống anh!
– Cảm ơn vì sự thẳng thắn này!
– Cảm ơn bằng hiện thực đi!
– Là sao?
– Tối nay anh phải về tгêภ kia chưa ạ?
– Lát tôi về nhà bố mẹ nghỉ một đêm rồi mai mới lên lại Hà Nội. Nhưng nếu có người muốn giữ tôi lại lâu hơn thì có thể là sang đầu tuần mới đi!

Hiểu ra ý tứ của Chiến, Hà Mi cười tủm tỉm, lần này cô mạnh dạn đứng sát lại rồi ʋòпg tay ôm vào eo người ta thủ thỉ:

– Có em giữ, anh chịu không?
– Đã ôm eo thế này chắc không cần tìm hiểu nữa đâu nhỉ?
– Bỏ qua giai đoạn đó cũng được!
– Vậy mai anh dẫn em về ra mắt bố mẹ luôn nhé?
– Đốt cháy giai đoạn cũng nhanh quá nhỉ?
– Anh họ em sắp có đứa thứ ba rồi, anh phải đẩy nhanh tiến độ thôi!
– Thế giờ mình vào ra mắt mọi người ở đây trước đi!
– Ừ.

Minh Chiến đưa tay xoa đầu Hà Mi cùng với nụ cười rất tươi, hai người dắt tay nhau đi vào lại phòng tiệc thì Bảo An lại là người phát hiện ra điểm mấu chốt nhất. Nhìn thấy hai kẻ ế đang tay trong tay thì cô hét ầm lên…

– Á… À… Thế kia rồi mà vừa nãy anh chị nhà ta còn làm màu. Lắm chuyện quá đi thôi!

Nghe Bảo An hét lên thì cả nhà cũng xúm lại nhìn, có điều giờ này ai ai cũng chỉ cười tủm tỉm chứ không có trêu chọc gì nữa, chỉ có An là vẫn miệng lưỡi trêu hai người đó không ngớt. Nhi thấy mừng cho anh bạn già cuối cùng cũng gặp được tình yêu của đời mình thì rỉ tai nói nhỏ với chồng:

– Giờ thì anh yên tâm chưa?
– Ai cũng có đôi, có cặp thì quá yên tâm rồi! Giờ anh chỉ mong bố mẹ hai bên, con cái ngoan ngoãn, khỏe mạnh, vợ chồng hạnh phúc thôi.
– Anh yên tâm. Em sẽ hiếu thuận với bố mẹ, thương các em như người thân ruột ϮhịϮ không ρhâп biệt, sẽ là hậu phương vững chắc của anh!

Hơn cả một gia tài tiền tỷ, một cuộc sống xa hoa thì đối với Tuấn Anh chỉ cần câu nói này đủ khiến anh hạnh phúc vô cùng, anh chính là người may mắn nhất, hai bên bố mẹ đùm bọc chở che, có vợ hiền, con ngoan quấn túm. Một đời bình yên chỉ cần thế thôi…

Kết Thúc

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất