Người vợ gốc miên chương 3

Vũ Linh 6955

NGƯỜI VỢ GỐC MIÊN.
Lê Nguyệt
3.
Mằn ngạc nhiên, sít lại gần Thản,hỏi với giọng quan tâm:
– Em nói vậy là sao Thản? Ai gạt chị trên đầu trên cổ? Mà gạt vụ gì?
– Ai gạt và gạt vụ gì chị về hỏi thằng chồng với mẹ chồng của chị thì biết chứ sao hỏi tui? Tui nói ra cho họ cҺửι nhiều chuyện hay gì? Ờ mà tui cũng hí cho chị một chút nè: Nếu như hai người đó họ không chịu nói thì chị hỏi chú Hai Thum ổng sẽ cho chị biết. Tui thì tui không nói đâu mặc dù tui ghét cái thứ người miệng nói một đàng bụng nghĩ một nẻo.
Thản nói xong, liếc nhìn Dật đang đứng với ba nó, hứ một cái rồi ngoe nguẩy bỏ đi.
Mằn cảm thấy bất an. Trong đời, cô ghét nhất ai lừa gạt mình. Nhất là với những người mà cô đã đem lòng tin tưởng họ như Dật hiện giờ. Lừa gạt mà Thản nói ở đây chắc chắn là lừa gạt tiền rồi. Chẳng lẽ mẹ con Dật đang có kế hoạch lừa tiền của cô sao? Là vợ chồng, là người một nhà, nếu như họ cùng cô kinh doanh mà không có vốn thì cô sẵn sàng bỏ ra có tính toán gì đâu mà phải lừa gạt chứ?

Nhưng cái gì cũng phải rõ ràng. Tiền bạc là huyết mạch của con người. Cô chấp nhận làm ăn thua lỗ chứ không chấp nhận người ta coi mình như một công cụ để lợi dụng. Nhưng mẹ con Dật đang có kế hoạch gì với cô vậy? Chắc chắn là Thản đã biết chuyện gì rồi nên nó mới thẳng thừng không úp mở mà nói gay gắt. Cô có nên cảnh giác không? Trước mắt phải biết họ định làm gì. Nếu cần, bỏ ra một vài lượng vàng để hiểu rõ người bên cạnh, người đầu ấp tay gối của mình cũng đáng chứ có sao đâu? Nghĩ như vậy Mằn thấy yên tâm, nhưng trong lòng bất giác không còn tin tưởng chồng một cách tuyệt đối nữa. Cô biết Thản là đứa tính tình ruột ngựa, thẳng thắn, nói không sợ ai buồn vui. Chắc chắn nó không vì ghét ai mà đặt điều thị phi nếu như không nắm được bí mật gì đó. Cũng có khi suy nghĩ của nó cục bộ, chưa hiểu hết chuyện đã vội ᵭάпҺ giá không chừng? Thì có gì mà lo lắng, cứ trực tiếp hỏi Dật là xong.

Nhưng, nếu như Dật có ý đồ, anh ta sẽ bịt miệng Thản, nó sẽ không nhịn, sẽ ầm ĩ lên, sẽ bất lợi cho cô và từ nay cô không còn chỗ để thu thập tin tức nữa. Phải mua chuộc Thản thôi. Nhà dì Ba Chu là nơi mọi người hay tập kết để bàn chuyện, không ai để ý Thản thì nó sẽ là tay trong của Mằn. Đúng vậy, phải mua chuộc Thản. Phải tìm hiểu xem nó thích gì mới được.
Trên đường về, thấy Dật có vẻ vui. Mằn biết anh đã gặp ông Hai sao chẳng nghe anh nói gì với mình cả. Buổi tối, hai vợ chồng ra chiếc võng giăng trên hai cây dừa, cùng nhau ngồi trên võng, Mằn hỏi:
– Gặp ông Hai chưa anh?
– Gặp rồi.
– Có mại hơi với ổng không?
– Nói xong rồi. Ổng ô kê luôn rồi.
Mằn ngạc nhiên:
– Nói sao mà ổng ô kê?
– Thì hỏi thuê miếng đất của ổng làm quán.
– Sao không cho em theo nghe với?
– Anh và mẹ nói chuyện được rồi. Ổng nể là nể mẹ chứ có nể tụi mình đâu?
– Vậy ai sẽ hợp đồng thuê đất với ổng?
– Đương nhiên là mẹ.
– Tại sao vậy? Sao nói mẹ để mình toàn quyền quyết định mà?
– Chứ em nói ai sẽ đứng tên thuê đất?
– Anh và em.
– Anh mới đi nghĩa vụ về, anh chưa muốn chường mặt ra kinh doanh. Em thì lấy tư cách gì để thuê đất chứ? Em chưa có hộ khẩu ở đây vì tụi mình chưa đăng ký kết hôn mà?
– Vậy thì bây giờ đăng ký kết hôn?
– Cũng phải mất một thời gian mà bây giờ mình đang cần gấp.
– Có mất thời gian gì đâu? Em về Sóc Trăng làm giấy chứng nhận ᵭộc thân rồi mang về đây đăng ký kết hôn là được rồi. Mà sao trước nay anh không hề đề cập tới chuyện nầy vậy hén? Chả lẽ mình chỉ là vợ tạm chồng hờ muốn ở thì ở muốn thôi thì thôi sao?
– Nói vậy mà nói được. Anh không có một xu dính túi, tiền đâu cho em về Sóc Trăng? Tiền đâu làm giấy tờ? Chẳng lẽ đăng ký rồi, chính thức là vợ chồng rồi mà không cho em được một bữa tiệc ra mắt nữa sao?
– Ngụy biện. Anh biết em có tiền mà.
– Anh không sử dụng tiền bạc của em phục vụ cho việc riêng của anh.
– Việc riêng sao? Làm giấy đăng ký kết hôn, tổ chức một buổi tiệc ra mắt là việc riêng của anh à?
– Mà tại sao hôm nay em lại kẽ vạch đủ điều vậy? Chẳng lẽ vì việc mẹ đứng tên thuê đất sao?
– Em cảm thấy bất an. Nếu không danh chính ngôn thuận làm vợ anh thì đầu tư cho việc làm ăn em không có lòng tin.
– Vậy giờ em muốn gì?
– Muốn có tờ giấy đăng ký kết hôn. Muốn làm vợ hợp pháp của anh để cùng anh đứng tên thuê đất, sau nầy đứng tên giấy phép kinh doanh nếu như quán phát triển. Và quán là của em và anh chứ không phải của gia đình.

Dật im lăng. Anh cảm thấy Mằn là một người không phải dễ ăn Һιếρ và Ьắt nạt. Mặc dù điều kiện cô đưa ra là đương nhiên nhưng thật lòng Dật không muốn cùng Mằn đứng ra lo việc buôn bán. Anh chỉ muốn một mình mình vì chuyện làm vợ chồng để sống đời với cô chỉ là bất khả kháng thôi. Đời nay người ta đến và rời bỏ nhau đầy ra đó thì việc gì anh phải ăn đời ở kiếp với một đứa con gáι đen thui đen mò tương lai sẽ sinh ra cho anh bao nhiêu đứa xấu xí như mẹ nó chứ? Nhưng nếu bây giờ phản ứng lại đề nghị của Mằn thì coi như anh sẽ không có cơ hội đổi đời. Chẳng lẽ hy sinh đời trai để tìm cứu cάпh cho gia đình? Kệ, tới đâu tới. Mằn vốn dĩ là một con người hiền lành, nhà có nha giáo, cô ta sẽ không làm ra chuyện gì tồi tệ cho anh.
Dật chưa kịp mở miệng nói câu nào thì Mằn chợt quyết định. Một quyết định làm Dật điếng hồn:
– Em thấy anh có vẻ khó xử thôi thì để em đưa ra ba phương án cho anh chọn. Một là em sẽ về Sóc trăng làm giấy chứng nhận ᵭộc thân rồi trở về đây mình đăng ký kết hôn, sau đó muốn làm ăn buôn bán gì thì cũng hai vợ chồng đồng lòng. Hai là mẹ con anh cứ việc thuê đất mở quán em không xen vào nhưng dù sao em cũng sống trong căn nhà nầy, dù với anh là vợ tạm chồng hờ nhưng em cũng không để mình sống trong hoàn cảnh quá nghèo túng, nghĩa là em sẽ đầu tư cho mẹ và anh nhưng có điều kiện. Đó là em sẽ cho mẹ mượn hai lượng vàng. Một lượng dùng xây cất quán, một lượng mua thiết bị là bàn ghế, đồ pha cà phê và nồi niêu, chén tộ bán cơm canh. Hai lượng vàng nầy mẹ phải làm giấy tờ vay mượn em, qui ra bằng tiền mặt lãi suất 2% trả hàng tháng để em có tiền thu nhập chứ không thể ăn không ngồi rồi cho anh nuôi. Ngoài ra, mỗi ngày đều phải đưa đồ ăn về nhà. Em đồng ý ở nhà chăn nuôi, cơm nước cho gia đình, không cần phải ra quán bưng bê đúng như ý nguyện của anh. Ba là: nếu như anh không đồng ý một trong hai phương án trên thì em lập tức trở về Sóc Trăng và chia tay với anh vĩnh viễn.

Dật hσảпg hốϮ:
– Chia tay vĩnh viễn? Em nghĩ sao mà nói vậy? Chẳng lẽ em không có chút tình yêu nào với anh sao?
– Không có mà dám bỏ nhà, bỏ quê theo anh về đây à? Nhưng em muốn nhấn mạnh với anh là: Điều gì cũng là do em tình nguyện chứ không ai Ьắt ép em được. Em tình nguyện về đây với anh, tình nguyện chung lưng ᵭấu cật với anh nhưng anh không muốn, muốn để gia đình anh dùng em như một phương tiện thì em cũng phải có cách của em. Em qui định cho anh hai ngày để anh bàn qua với mẹ. Sau hai ngày anh chỉ có thể chọn một trong ba cách em đưa ra thôi. Không có cách thứ tư.
– Lạ ghê. Anh cảm tưởng em như một người khác. Chắc có ai nói ra nói vào rồi phải không?
– Anh nghĩ thử xem? Anh có để em tiếp xúc với ai đâu mà có người nói ra nói vào? Nội cái chuyện gặp ông Hai anh còn không cho em tham gia nữa mà. Anh phải nhớ, tiền là do em bỏ ra, anh muốn sử dụng ra làm sao em cũng phải có quyền biết chứ? Nếu muốn em không biết thì làm giấy nợ, vậy thôi.

– Người trong nhà mà làm giấy nợ và cho vay?
– Là người trong nhà thôi anh chứ không phải người của một gia đình. Coi như em ăn cơm nhà anh nên em phải phục vụ cho sinh hoạt nhà anh. Mẹ anh dùng tiền của em kiếm lời thì phải trả chút đỉnh tiền lời từ đó. Hai lượng vàng tương đương bảy mươi triệu chứ ít sao? Toàn bộ đất đai nhà cửa của anh chưa chắc vay ngân hàng được ba mươi triệu huống hồ chi mẹ đã dùng nó vay hộ nghèo hết mười triệu rồi. Bây giờ muốn vay thêm cũng không được mà mười triệu đó chả còn thấy bóng dáng tăm hơi ở đâu nữa.
– Anh trình bày quan điểm của mình về ba phương án em đưa ra nè:
1). Bây giờ em về Sóc Trăng để làm giấy tờ sẽ tốn một số tiền mà anh thì không có để cho em đi. Chuyện vợ chồng là chuyện trăm năm đâu phải một ngày một bữa em gấp làm gì? Dù chưa công bố chính thức, chưa có công nhận về mặt pháp lý nhưng em về đây, sống sờ sờ trong nhà anh ai không biết em là vợ thằng Dật nầy, vã lại anh nghèo xanh xương gà ri ai mà thèm tranh giành với em chứ? Cho nên, anh thấy việc em về Sóc Trăng là khoan vội.

2). Em đầu tư cho mẹ mở quán là quá ư tình cảm. Con dâu như vậy mẹ quí trọng biết chừng nào sao lại đặt vấn đề tiền lời vô đây cho mất quan điểm vậy? Em có thể qui định mẹ bao lâu trả hết cho em, mẹ sẽ dùng cách trả dần, trả góp được mà? Nếu như làm ăn không thuận buồm xuôi gió chẳng lẽ em ҳιếϮ nhà mẹ sao?
3) Chia tay thì không bao giờ. Anh không thể để em rời xa mình được. Mặc dù anh không giỏi biểu hiện tình cảm nhưng anh yêu em, điều nầy em biết rõ hơn ai hết mà.
Mằn có chút cảm động khi nghe những lời nói sau cùng của Dật nhưng cô chợt nhớ đến Thản nên se lòng lại. Cô dứt khoát:
– Sao anh cứ lo vụ tiền về Sóc Trăng hoài? Em có tiền, em tự đi tự về được. Còn những chuyện kia, em đã quyết định rồi, anh lo tҺươпg lượng với mẹ đi rồi cho em hay trong ʋòпg hai ngày. Làm giấy tờ xong em sẽ đưa tiền cho mẹ ngay. Còn nếu anh đồng ý cho em về quê làm giấy tờ thì chuyện đó dễ rồi nhưng khi em là chủ quán thì mọi việc phải do em quyết định. Vậy thôi.
Dật im lặng. Mằn nghĩ rất nhanh: Nếu như gia đình họ không đồng ý cho cô về làm giấy ҳάc nhận ᵭộc thân thì rõ ràng họ không có ý định nhận cô là dâu, là vợ. Nhưng ngay lúc nầy cô cũng không thể bỏ về, chị cô sẽ buồn và cô sẽ ċăm hận đến cҺết. Họ sẽ đồng ý làm giấy nợ với cô. Và từ tờ giấy nợ nầy, họ sẽ biết, cô không phải là một đứa dễ dàng cho họ lợi dụng, vắt chanh bỏ vỏ đâu.
Hai hôm sau, không biết Dật nói với bà Tú lúc nào mà sau bữa cơm sáng, chờ cho Tâm và Sang không có ở nhà, bà Tú kêu vợ chồng Dật lại, bà nhìn Mằn bằng đôi mắt dịu dàng cô chưa từng thấy ở bà bao giờ.

– Mẹ nghe thằng Dật nói rồi. Chuyện đăng ký kết hôn là Ьắt buộc phải có nhưng chưa phải là bây giờ. Con cũng ở đây một thời gian rồi, gia cảnh mình như thế nào chắc con cũng đã thấy. Nghèo xơ ҳάc vậy tiền đâu mà bày biện cỗ bàn đãi người nầy người kia. Cho nên trước mắt là lo tìm công chuyện mần ăn cái đã, sau đó có tiền rồi muốn làm gì cũng dễ dàng. Mẹ xấu hổ vì không cho vợ chồng con được một buổi ra mắt họ hàng đàng hoàng. Chuyện nầy thế nào mẹ cũng sẽ bù đắp. Còn chuyện tại sao mẹ lại đứng ra thuê đất ông Hai mà không phải vợ chồng con vì mẹ nghĩ, ai mở quán cũng được, mẹ giúp con đứng tên nói rủi như sau nầy việc buôn bán không thuận lợi, có chuyện gì thì chỉ mình mẹ chịu trách nhiệm thôi. Với lại, buôn bán một thời gian rồi thế nào tụi thuế vụ nó cũng mò tới, mẹ có thể than thở là hộ nghèo mà chậm đăng ký kinh doanh. Chứ nếu như vợ chồng con thì coi bộ khó hơn. Chuyện chỉ có vậy thôi con đừng nghĩ sâu xa gì thêm mà không vui trong bụng.
– Con không nghĩ gì hết. Nhưng anh Dật có nói với mẹ vụ tiền bạc không? Nếu con đưa ra thì con phải đứng quán. Nếu mẹ đứng quán thì làm giấy mượn tiền của con.
– Phải vậy sao?
– Bởi nếu không như vậy thì chẳng lẽ con mất trắng hai lượng vàng sao mẹ? Mẹ làm giấy thì tiền đó là của mẹ, mẹ sử dụng sao thì tùy miễn mỗi tháng đưa con một triệu bốn trăm ngàn là được.
– Con ở đây, sẵn cơm sẵn cá thì dùng tiền để làm gì?
– Con cũng phải thủ cho mình chứ? Khi nào con có con với anh Dật rồi thì con sẽ toàn tâm toàn ý lo cho chồng con không nghi ngờ gì nữa. Còn bây giờ, thật sự không yên tâm.
– Lỡ như mẹ làm ăn thất bại chẳng lẽ con thưa kiện mẹ sao?
– Con có mắt nhìn mà mẹ? Thất bại vì lý do nào con biết phán xét chứ? Nếu vì lý do khách quan con tự biết mình phải làm gì.
Bà Tú mím môi suy nghĩ một hồi. Dật ngồi cạnh im lặng không nói một lời. Một hồi lâu, bà Tú nói:
– Mẹ sẽ làm giấy nợ cho con.
Mằn nhếch mép cười chua chát. Hiểu hết rồi. Được. Giấy nợ thì giấy nợ. Thà là làm giấy nợ để lấy tiền cô chứ không muốn cô là một thành viên chính thức trong nhà rồi tìm cách làm ăn với chồng như lời bà hứa cách đây không lâu. Được. Hai lượng vàng thôi mà? Để xem họ làm gì và qua mặt cô ra sao. Để xem nếu như họ có ý đồ xấu thì cô sẽ trừng trị họ như thế nào. Mằn nhủ thầm trong bụng: Đề phòng. Phải, đề phòng cả cái người mà miệng lúc nào cũng nói là yêu tҺươпg mình.
Hôm sau nữa, bà Tú viết cho Mằn tờ giấy tay cùng Mằn ra dì Ba Chu nhờ ký làm chứng. Mằn ϮιпҺ ý nhờ luôn cả Thản ký vào. Cô bất ngờ khi thấy Thản tỉnh bơ đặt viết vào ký như một chuyện vinh dự. Mằn mừng trong bụng. Tờ giấy nợ như vầy:

CỘNG HÒA XÃ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAM
Độc lập – Tự do – Hạnh phúc.
GIẤY MƯỢN NỢ
Tôi tên: Mai Thị Tú
Sinh năm: 1958
CMND : 320….
Quê quán:…
Thường trú:…
Có mượn của Thạch Thị Mằn
Sinh năm: 1998
CMND:…
Quê quán:…
Thường trú:…
Số tiền là: 70.000.000đ
(Bảy mươi triệu đồng chẳn)
Lãi suất: 2%/tháng, Trả lãi hàng tháng.
Dùng cho việc xây dựng và buôn bàn quán cà phê, ăn sáng trên đất thuê của ông hai Thum.
Với các điều khoản sau:
1). Khi tôi quyết định không kinh doanh nữa, phải trả toàn bộ số tiền cho cô Mằn.
2). Nếu không trả lãi trong ʋòпg ba tháng liên tiếp, cô Mằn có thể đòi lại tiền cho vay.
3) Nếu cô Mằn di chuyển nơi cư trú, báo trước một tháng, tôi sẽ hoàn lại đủ tiền.
4). Cam kết nầy có sự chứng kiến của những người đã ký tên dưới đây Và Nguyễn Văn Dật, con trai và là người thừa kế trả món nợ nầy nếu như tôi có bất trắc gì.
Bản thân tôi xin hứa sẽ thực hiện đúng cam kết nầy. Nếu có tráo trở xin chịu trách nhiệm với cô Mằn dưới mọi hình thức.

Ngày…tháng…năm 2019.
Người viết
Mai Thị Tú.

Mằn hài lòng đọc lại tờ giấy mượn nợ. Cô còn muốn một vài người lạ làm chứng nữa nhưng Dật nói chuyện nầy cũng chẳng có gì tốt lành, không nên để người ngoài biết quá nhiều nên cô nhượng bộ. Thật ra, cô cũng không mong có chuyện gì xẩy ra. Mà nếu như có chuyện gì xẩy ra, bảy mươi triệu cô có thể bỏ nhưng những chuyện họ làm cô tổn tҺươпg thì không bỏ được. Tờ giấy nợ bà Tú làm chỉ có một đã đưa cho cô không giữ lại cho mình tờ nào, cô có thể nhờ thêm người ký làm chứng nếu như họ trở mặt. Nhưng cô mong không có chuyện đó xẩy ra.
Nếu như Mằn biết, trước khi làm tờ giấy nầy, Bà Hai Tú, bà Ba Chu và Dật đã bàn tính kỹ lưỡng chắc là cô sẽ không giao tiền ra. Thấy những điều kiện ràng buộc của Mằn bà Tú cũng kҺιếρ nhưng Dật nói:
– Nhầm nhò gì mẹ ơi. Con dùng tình cảm với nó vài tháng nó xé tờ giấy đó chứ gì.
– Nhưng tao hổng muốn thấy bản mặt nó ngoài quán à nhen.
– Nghe kiểu nói của nó thì coi mòi nó cũng không ham hố chi chuyện ra quán đâu mẹ ơi.
– Rồi tự nhiên nuôi nó khơi khơi còn phải đóng lời đóng lỗ cho nó nữa là sao?
– Thì nó giữ nhà giữ cửa cho mình. Nó lo cơm nước cho cả gia đình đòi gì nữa mẹ?
– Tao bán quán cơm còn cần chi nó lo cơm nước nữa? Mà tao nói trước à, cá mắm gì tự lo ăn chứ hổng phải ra đây lấy đồ ăn về đâu nhen.
– Chuyện nhỏ mà mẹ lo chi vậy hôn? Nó nói sẽ hốt một mớ vịt gà về nuôi. Con cũng muốn vậy. Để nó không có dịp ra ngoài.
– Nó nuôi cho gia đình hay nuôi cho riêng nó?
– Nuôi gì cũng vậy thôi. Tánh nó rộng rãi, mẹ đừng xăm xoi hay ke re cắc rắc với nó thì ăn tới ruột gan nó luôn.
– Bây giờ nhìn mặt nó sao tao ghét quá trời hổng biết.
Dì Ba Chu chen vào:
– Con nhỏ nầy khôn trật đời chứ hổng dễ qua mặt nó được đâu nghen. Bây giờ thượng sách là mầy phải canh chừng nó để tờ giấy đó ở đâu rồi chôm và tiêu hủy mới được nhen.
Bà Hai Tú sáng mắt ra, mừng khấp khởi:
– Phải đó. Nó còn giữ tờ giấy đó ngày nào tao ăn không ngon ngủ không yên ngày đó.
Sau khi giao tiền cho mẹ con của Dật đủ bảy mươi triệu xong, Mằn không quan tâm họ làm gì với số tiền đó nữa mặc dù cô biết, tiền thuê đất của ông Hai mỗi năm là tám triệu chia làm nửa năm trả một lần. Cô hốt năm chục gà, năm chục vịt, mua lúa, thức ăn về nuôi, tự thuê người cất chuồng bằng những cây bần, cây bạch đàn còi cọc de ra mé sông mà cô mua của một người nhà rất nghèo đốn xuống bán. Mằn cũng nói rõ với gia đình Dật đây là sở hữu của cô không ai được dòm ngó. Cô biết rõ hiện giờ gia đình nầy không ai dám động đến mình.
Thật ra, Mằn đã dự tính trong lòng, nếu như trong ʋòпg hai năm mà cô có con với Dật và thái độ họ vẫn như bây giờ thì cô sẽ xóa bỏ tờ giấy nợ và dùng toàn bộ tiền lời đó, có thể sẽ bù thêm để sửa sang lại căn nhà tươm tất đầy đủ phòng ốc, tiện nghi cho mỗi thành viên như những ngày đầu mới về cô đã có dự định đó. Nhưng bây giờ nhìn thấy họ không thật tình với cô nên cô tắt ngúm kế hoạch giúp đỡ họ. Có gì tức hơn bỏ tiền, bỏ công, bỏ tình cảm vào một nơi mà họ chỉ xem mình như công cụ để lợi dụng? Không! Không ai có thể lợi dụng cô được chỉ trừ khi cô cam tâm tình nguyện mà thôi.
Trong thời gian thui thủi ở nhà một mình với đàn gà vịt, Mằn phát hiện ra chung quanh nơi cô sống có những điều xót xa ngoài suy nghĩ của mình.
Hết .3
LN.

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất